“Từ Tiểu Thụ?”
Triệu Tây Đông đuổi đến cửa Linh Sự Các thì cả người kinh ngạc.
Đám gia hỏa này thật là quá điên cuồng đi, chỉ là một Từ Tiểu Thụ, làm sao đột nhiên lại có sức hút lớn như vậy?
Năm đó khi mình còn là một trong ba mươi ba người đứng đầu nội viện, dường như cũng chẳng có ai xin chữ ký của mình!
Bên trong Linh Sự Các, biển người vẫn còn đang náo động, la hán xếp chồng rất cao.
Đương nhiên, không ai phát hiện chính chủ đã chạy mất.
Từ Tiểu Thụ kéo Triệu Tây Đông trốn vào chỗ tối.
“Nếu không có cái thân bị động kỹ này…”
Hắn run rẩy cả người, vẻ mặt hoảng sợ.
“Ngươi sao vậy, cả người đều là máu?” Triệu Tây Đông đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nghi vấn hỏi.
“Không có ẩu đả, số máu này không phải của ta.” Từ Tiểu Thụ liên tục xua tay.
Hắn cũng không muốn, nhưng là bị động kỹ mà, không có cách nào.
Luôn có mấy kẻ tiện tay muốn sờ loạn, tự nhiên bị hình người con nhím này của hắn quấn lấy chảy máu.
“Không phải ngươi, vậy là bọn họ?” Ánh mắt Triệu Tây Đông lập tức trở nên nguy hiểm, “Ngươi còn ra tay với bọn họ?”
“Ai, chuyện dài lắm, không nói thì hơn.”
Từ Tiểu Thụ đặt tay lên vai hắn, “Ngươi hồi phục tốt rồi? Hôm đó ta đã cứu ngươi một mạng mà.”
Triệu Tây Đông: “…”
Đáng giận a!
Vậy mà không phản bác được!
[Nhận nguyền rủa, bị động giá trị, +1.]
“Sao vậy, tìm ta có việc?” Từ Tiểu Thụ hỏi.
Triệu Tây Đông đến Linh Sự Các, khẳng định không phải vì nơi đây có nhiễu loạn.
Mức độ này không thể nào mời được đại hồng nhân Linh Pháp Các này, tất nhiên là có đại sự khác.
“Ừm, viện trưởng tìm ngươi.” Triệu Tây Đông gật đầu.
“Viện trưởng đại nhân?”
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, mình và Diệp Tiểu Thiên có thể chen mồm vào được, là vì đã chọc Lệ Song Hành tức đến thổ huyết một lần kia.
Không có việc gì thì sao hắn lại tìm mình?
“Tiết lộ một chút, là chuyện tốt hay chuyện xấu?”
“Đi theo ta đi, đừng hỏi nhiều.”
Triệu Tây Đông không quay đầu lại, trực tiếp rời đi.
Nếu không phải viện trưởng đại nhân phân phó, hắn thật sự không muốn đến đây chuyến này.
Từ Tiểu Thụ kìm chế bước chân, lén lút trượt ra sau.
Trực giác mách bảo hắn, không thể tiết lộ thì đều là chuyện xấu.
Sờ vào quả cầu sắt trong ngực, A Giới đã học được giao tiếp linh niệm với mình.
Mặc dù mỗi câu vẫn là “Mama” nhưng cảm giác tồn tại đã giảm đi rất nhiều, không có lý do bị phát hiện.
“Là chuyện nào bại lộ?”
Từ Tiểu Thụ thử cắn răng, phát hiện vậy mà đếm không xuể…
Không đúng, mình hình như cũng không làm bao nhiêu việc trái lương tâm mà?
Triệu Tây Đông đi chưa được hai bước đã phát hiện vấn đề, Từ Tiểu Thụ vậy mà không theo kịp?
“Cái này…”
Hắn lập tức tức giận đến toàn thân run rẩy, tiểu tử này thật sự có độc mà!
Lời viện trưởng đại nhân truyền đạt, thật sự coi mình là hắn, có thể bịa đặt mệnh lệnh sao?
Nếu chuyện này sai, mình tuyệt đối phải chịu không nổi!
“Từ Tiểu Thụ! Ngươi muốn đi đâu?” Hắn xoay người, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ.
“Linh Tàng Các a,” Từ Tiểu Thụ chỉ một hướng, “Tang lão gọi ta…”
Triệu Tây Đông đau cả răng.
Tang lão bảo ngươi!
Lại là Tang lão bảo ngươi!
Ngươi cho rằng ngươi là Mộc Tử Tịch? Ngươi là đệ tử của Tang lão? Có thể nào đổi cái cớ khác không!
“Viện trưởng trọng yếu, hay là cái cớ của ngươi trọng yếu?”
“Thật sự không phải cớ.”
Từ Tiểu Thụ mặt đầy tủi thân, đêm đó Tang lão nói vài câu xong, đúng là đã bảo hắn nghỉ ngơi thật tốt rồi đi Linh Tàng Các tìm ông ấy.
Mệnh lệnh của lão già đáng chết này, không dám chống lại a!
“Tốt, không phải cớ, mệnh lệnh của viện trưởng trọng yếu, hay là mệnh lệnh của Phó viện trưởng trọng yếu?” Triệu Tây Đông cười nhạt.
Từ Tiểu Thụ do dự một lát, hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?”
Triệu Tây Đông vừa định nói, hắn tiếp tục nói: “Thật sự có hai cái mệnh lệnh này bày ra trước mặt ngươi, ngươi chọn cái nào?”
“…”
Triệu Tây Đông giật mình.
Ngươi mẹ nó thật nhiều thí sự, đâu ra nhiều đề mục mất mạng vậy!
[Nhận nguyền rủa, bị động giá trị, +1.]
“Từ Tiểu Thụ, Từ Tiểu Thụ…”
Quả nhiên, chính ngươi đã có đáp án, còn bắt ta chọn?
Kết quả hắn thấy Triệu Tây Đông thông suốt bay lên, trực tiếp quấn lấy cổ hắn, nhấc bổng cả người lên.
Trong lúc không kịp đề phòng, Từ Tiểu Thụ nhất thời thật sự không thể phản ứng kịp.
“Xxx, ngươi làm gì vậy, ngươi đây là bạo lực chấp pháp!”
“Ha ha, đối đãi người không bình thường, thì phải có thủ đoạn không bình thường.”
“Ngươi công kích ta? Ta chỗ nào không bình thường, bỏ tay ra, có tin ta bị động phản kích không?”
“Ha ha, ngươi thử xem?”
Triệu Tây Đông cười lạnh thành tiếng, còn thật sự cho rằng vào Tiên Thiên thì không có ai trị được ngươi?
Lão tử thế nhưng là Tông…
Bụp!
Một luồng cự lực bành trướng từ ngực truyền đến, tư duy Triệu Tây Đông trì trệ, liền bị Từ Tiểu Thụ trong ngực một cú lưng cung chống lên không trung.
“??? ”
Lần này, hắn triệt để thoát ly khỏi nơi hẻo lánh u ám, lại thấy ánh mặt trời.
“Oa, mau nhìn, phi nhân!”
“Thật lợi hại, vậy mà biết bay a, bất quá trước ngực hắn sao đang rỉ máu?”
“Phi hành đều phải trả giá, nghe nói Linh Tàng Các có một môn huyết tế chi thuật, tu luyện xong, luyện linh ba cảnh cũng có thể phi hành.”
“Không biết, nghe nói!”
“…”
Triệu Tây Đông suýt nữa thì phun máu, gia hỏa này…
Quả nhiên, mình cùng mệnh hắn xung đột!
“Từ Tiểu Thụ, ngươi dám kháng mệnh?” Hắn không nhịn được kinh ngạc nói.
Tiếng tức giận này, làm cho tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
“Từ Tiểu Thụ?”
“Hắn không phải đang…”
Lúc này, tiếng khóc thê lương bị đè dưới đáy mới miễn cưỡng truyền ra:
“Cầu xin đừng đè nữa, ta chảy máu a, rốt cuộc là ai cắt vỡ ngón tay ta?”
“Cứu mạng, ta ngạt thở!”
“Cầu xin đừng sờ, ta thật không phải Từ Tiểu Thụ… A~”
“…”
Không khí tĩnh mịch đến đáng sợ, đặc biệt là tiếng yêu kiều cuối cùng của một tráng hán, làm cho đám người một trận ác hàn.
Triệu Tây Đông rõ ràng cũng nghe được tiếng khóc than của quần chúng, sự chấp pháp mạnh mẽ trong sâu thẳm nội tâm của đại hồng nhân Linh Pháp Các này bị kích phát, tức giận nói:
“Từ Tiểu Thụ, ngươi làm chuyện tốt!”
Từ Tiểu Thụ mặt mũi vô tội, hắn thật may mắn mình sớm chạy ra ngoài, không thì sợ là sẽ bị thay thế thành mình.
“Cũng không phải lỗi của ta, hơn nữa, ngươi bạo lực chấp pháp trước, ta đây là phòng vệ chính đáng.”
“A~”
Triệu Tây Đông gào ra lửa giận trong lòng, rơi xuống đất, giọng nói trở lại bình tĩnh.
“Tự trói đi, Linh Pháp Các đi một chuyến.”
“Vì sao a?”
“Vì sao a, ngươi nói đây là vì sao a?”
Triệu Tây Đông run rẩy ngón tay chỉ vào vết máu trước ngực mình, hắn thật sự không hiểu, rõ ràng chỉ là một cú lưng cung, mình lại có một loại cảm giác bị kiếm khí cắt.
Tiểu tử này, là thuộc con nhím a!
“Ta…”
Triệu Tây Đông khựng lại.
Hắn ý thức được mình đã phạm một sai lầm chí mạng, vô tình… lại nói chuyện với Từ Tiểu Thụ!
[Nhận nguyền rủa, bị động giá trị, +1.]
“Thật xin lỗi, cái này chút đã không trọng yếu, viện trưởng đại nhân tìm ngươi thật có chuyện!”
Triệu Tây Đông triệt để buông xuôi, hắn kéo ra một nụ cười ấm áp như da thịt, thật sâu nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ.
“Ngươi xem ta còn có cơ hội không, có thể cùng ta đi một chuyến không?”
[Nhận nhớ thương, bị động giá trị, +1.]
Cuộc gặp gỡ giữa Triệu Tây Đông và Từ Tiểu Thụ tại Linh Sự Các diễn ra trong bối cảnh Từ Tiểu Thụ bị theo đuổi và mang vết thương. Triệu Tây Đông lo lắng về tình trạng của Từ và tìm kiếm lý do để hiểu rõ hơn về nhiệm vụ mà viện trưởng phân phó. Dù có những mâu thuẫn và sự việc hài hước sau đó, cả hai nhân vật dần nhận ra tầm quan trọng của trách nhiệm và sự hiểu biết lẫn nhau trong một thế giới đầy rủi ro và thử thách.
Từ Tiểu Thụ tỉnh dậy sau một giấc ngủ không đủ và chuẩn bị đến Linh Sự Các để nhận nhiệm vụ. Khi ra ngoài, anh nhận thấy mình đã trở thành một nhân vật nổi tiếng với nhiều người tò mò. Dù muốn chỉ thực hiện việc ký tên, nhưng sự quan tâm của đám đông đã đẩy anh vào tình huống nghiêm trọng, khiến anh cảm thấy khổ sở và không thể xử lý đám fan hâm mộ đang xô đẩy xung quanh.
Triệu Tây ĐôngTừ Tiểu ThụDiệp Tiểu ThiênLệ Song HànhTang lão