Mặt trời lên cao.

Linh Sự Các người ra vào nườm nượp, nơi này là nơi Thiên Tang Linh Cung giải quyết các công việc lặt vặt của đệ tử ngoại viện, vô cùng lớn, có đến một trăm lẻ tám quầy quản lý.

“Sư huynh tốt.”

“Từ sư huynh tốt.”

“Sư huynh sớm… Ách, buổi trưa an?”

Từ Tiểu Thụ vác kiếm đi tới, có người quen cũng có người lạ, dù sao hắn đã ở đây lâu năm, không cần thiết phải chào hỏi ai, chỉ cần gật đầu là đủ.

Bước vào Linh Sự Các, giống như bước vào chợ rau, tiếng người ồn ào.

Đại đa số người ở đây đều đến để đăng ký “Phong Vân Tranh Bá”, dù sao nếu không đăng ký sẽ bị coi là bỏ cuộc.

Mà bỏ cuộc ba năm, sẽ bị trục xuất khỏi cung, đương nhiên, quỳ ba năm cũng vậy.

Một số ít người thì không muốn dự thi cho mất mặt, nên trực tiếp đến đây xin đi làm chấp sự ở thế tục, ngồi ăn rồi chờ chết.

Một trăm lẻ tám quầy quản lý cơ bản đều đã kín chỗ, Từ Tiểu Thụ trực tiếp đi đến quầy số một, nơi này lại không có người.

“Quả nhiên!”

Trong trí nhớ, các quầy khác là do một số đệ tử ngoại viện có tư lịch đầy đủ xử lý công việc, chỉ có quầy số một là do trưởng lão Linh Sự Các, Kiều Thiên Chi, phụ trách.

Vị trưởng lão Kiều này cái gì cũng tốt, chỉ có điều ba câu không rời huấn, cho nên những người khác thà xếp hàng cũng không muốn chọc vào ông ta.

Từ Tiểu Thụ lại có quan hệ rất tốt với vị trưởng lão này, chủ yếu là vì tiềm lực của hắn đã đến giới hạn, trưởng lão Kiều cũng lười huấn hắn.

Dù sao đó là một người đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể đột phá tứ cảnh.

Bước vào cửa phòng, trưởng lão Kiều đang ngủ gà ngủ gật, Từ Tiểu Thụ nhẹ nhàng bước đến, dốc toàn lực vỗ mạnh xuống mặt bàn, “Tỉnh!”

Nằm ngửa trên ghế tựa, môi khẽ hé, trưởng lão Kiều giật mình, còn chưa kịp lau nước bọt khóe miệng, một bàn tay đã vung ra, Từ Tiểu Thụ nhanh nhẹn cúi người tránh qua, “Tên tiểu tử!”

“Là Tiểu Thụ à… Ân, Từ Tiểu Thụ?”

Trưởng lão Kiều nhìn rõ người đến, đột nhiên tỉnh cả ngủ, vẻ mặt kinh ngạc, “Ngươi không phải đang bế tử quan sao? Không chết à?”

Từ Tiểu Thụ trán hạ xuống mấy đạo hắc tuyến, hóa ra ta không thể đột phá đúng không, không phải muốn trở thành thi thể mới phù hợp kỳ vọng của ngài?

“Chết rồi, đang tại xác chết vùng dậy!” Hắn tức giận nói.

Trưởng lão Kiều ngượng ngùng cười một tiếng, chỉ tay ra ngoài những người kia nói: “Ngươi cũng chuẩn bị rời khỏi đây, đi ra ngoài làm chấp sự?”

“Làm cái gì chấp sự, Phong Vân Bảng top 10 nó không thơm sao?” Từ Tiểu Thụ trêu ghẹo lại.

“Chỉ ngươi?” Trưởng lão Kiều đột nhiên ôm bụng cười phá lên, thân thể run dữ dội.

Ông ta ở ngoại viện quả thực rất buồn chán, cũng chỉ có Từ Tiểu Thụ dám nói chuyện như vậy với ông ta, và cũng chỉ trước mặt Từ Tiểu Thụ, ông ta mới buông bỏ một chút giá đỡ, cười một cách càn rỡ.

[Nhận trào phúng, giá trị bị động, +1.]

Trào phúng?

Lại mở ra đại lục mới!

Từ Tiểu Thụ ha ha cười một tiếng, xem ra giống như mình suy nghĩ, chỉ cần mình đủ bị động, giá trị bị động liền sẽ liên tục không ngừng.

“Sao? Không tin ta bế xong tử quan, thực lực đại tiến?”

Trưởng lão Kiều đang cầm khăn tay lau nước bọt, lau xong bưng chén lên súc miệng, khóe miệng không thể ngăn được nhếch lên.

[Nhận hoài nghi, giá trị bị động, +1.]

Từ Tiểu Thụ vui lên, hắn tiếp tục hất tay áo, thần tình nghiêm túc nói: “Không nói dối ngươi, ta Từ mỗ người đã đột phá Tiên Thiên!”

“Phốc!” Trưởng lão Kiều một ngụm nước phun ra.

Hắn nhìn xem Từ Tiểu Thụ vẻ mặt nghiêm túc như thế, rốt cục không nhịn được, tiếng cười ma tính vang vọng khắp Linh Sự Các, “Hip-hop hip-hop ha ha…”

[Nhận khen ngợi, giá trị bị động, +1.]

Từ Tiểu Thụ: “…”

Khen ngợi?

Cái quái gì khen ngợi, đây là mỉa mai nha huynh đệ, hệ thống này có độc đi, ta cảm giác ngươi đang từ không sinh có!

Bên ngoài, các đệ tử bị ma âm xuyên tai, cũng đều từng người vươn cổ nhìn sang,

ý đồ tìm tòi hư thực.

“Ngọa tào, tiếng cười của ai vậy, ma tính thế!”

“Ai ngầu như vậy, có thể chọc cười Kiều trưởng lão?”

“Không biết, nhìn thử xem?”

Lòng hiếu kỳ của đám người này trỗi dậy, hàng cũng không đẩy, dù sao gây án tập thể, không tính là phạm pháp, kết quả là từng người cúi lưng đi vào cửa phòng quầy số một.

“Ách… Là Từ Tiểu Thụ? Hắn không phải đang bế tử quan?”

“Oa, ngươi tin tức đủ linh thông, ta nghe nói hắn đều đột phá tứ cảnh xuất quan!”

“Chậc chậc, ngươi cũng không tệ lắm, ta ngày hôm qua đều nghe nói hắn đến ngũ cảnh.”

“Nói bậy, ta nghe nói là thất cảnh.”

“Bát cảnh!”

“Hắn vừa ở bên trong nói hắn Tiên Thiên a…”

Theo đạo thanh âm yếu ớt cuối cùng rơi xuống, cả sảnh đường yên tĩnh, quần chúng vây xem nhao nhao ghé mắt, nhìn về phía người phát biểu, “Ta tin ngươi cái quỷ!”

Trưởng lão Kiều nhìn thấy một đám người ở cửa, lập tức đau cả đầu, ý thức được là tiếng cười của mình đã thu hút đợt vây xem này, ông ta lập tức đi ra khỏi phòng quát: “Nhìn cái gì vậy, báo tên các ngươi đi!”

“Hắc hắc, Kiều trưởng lão bớt giận, bớt giận!” Đám người vội vàng khoát tay, tan tác như ong vỡ tổ.

Bên trong Từ Tiểu Thụ đã ôm đầu hết sức vui mừng, hắn nhìn xem cột tin tức bên trong không ngừng đổi mới tin tức:

[Nhận hoài nghi, giá trị bị động, +42.]

[Nhận hoài nghi, giá trị bị động, +31.]

[Nhận hoài nghi, giá trị bị động, +16.]

[Nhận hoài nghi, giá trị bị động, +3.]

Linh Sự Các ước chừng mấy trăm người, vây xem liền có mấy chục, trưởng lão Kiều một đợt tiếng cười thu hoạch giá trị bị động, so với trước kia cộng lại còn nhiều.

Cái đợt giá trị bị động đầu tiên này, hẳn là do người vây xem phát ra, đằng sau là tin tức truyền ra ngoài, vẫn là đợt hoài nghi thứ hai?

Từ Tiểu Thụ phát hiện, cái giá trị bị động này giống như mỗi người mỗi lần nhiều nhất chỉ có thể cho một điểm, muốn lập tức đạt được nhiều hơn, chỉ có một điều kiện:

Đông người!

Hắn tưởng tượng, nếu mình trong đám đông hàng vạn người hô lên “Ta là Tiên Thiên cao thủ” có phải trong nháy mắt liền có 10 ngàn giá trị bị động thu nhập?

“Ngốc cười cái gì?” Trưởng lão Kiều đóng cửa, quay đầu ngồi vào ghế riêng của mình.

“Không có!”

Từ Tiểu Thụ lấy lại tinh thần nói: “Quên nói chuyện đứng đắn, ta thế nhưng là đến báo danh tham gia ‘Phong Vân Tranh Bá’.”

“Không sợ mất mặt?”

Trưởng lão Kiều vừa nói vừa từ trong ngăn kéo lấy ra một khối lệnh bài màu xanh, dán trán sao chép tin tức.

Từ Tiểu Thụ liếc mắt, quả nhiên vẫn là chưa tin mình a, ta là Chân Tiên Thiên được không, mất mặt cái gì!

Hắn thở dài, không có cách, thiên tài cả đời, lại luôn đi kèm với chỉ trích và chất vấn.

“Luyện linh tứ cảnh?” Trưởng lão Kiều hỏi.

“Cho!”

Tiếp nhận lệnh bài màu xanh của Trưởng lão Kiều, Từ Tiểu Thụ dán lên trán, rất nhanh đọc lên tin tức bên trong:

Hơn một ngàn người…

Mặc dù đã sớm có dự đoán, nhưng Từ Tiểu Thụ vẫn âm thầm tắc lưỡi.

Mỗi năm “Phong Vân Tranh Bá” đều có hơn ngàn người dự thi, không quản ngươi là ở ngoại viện tu luyện một năm, hai năm, hay ba năm, chỉ cần ngươi là đệ tử ngoại viện, nhất định phải tham gia.

Từ Tiểu Thụ có thể ở lại đến bây giờ, công lao của Trưởng lão Kiều không thể bỏ qua.

Nhưng giữ được nhất thời, không bảo vệ được cả đời, nếu như liên tục ba năm đứng cuối bảng, chỉ dựa vào một mình Trưởng lão Kiều, nhất định là không cứu được hắn.

Bất quá, trước mắt những cái này giống như đã không còn là vấn đề!

Từ Tiểu Thụ thu hồi lệnh bài, đối với Trưởng lão Kiều nhíu nhíu mày, tiếp theo xoa xoa hai bàn tay, “Trưởng lão Kiều, Linh Tinh của ta đâu…”

Hắn tới đây cái đầu tiên là báo danh, cái thứ hai tự nhiên là lấy lại trợ cấp tu luyện thuộc về hắn.

Tính cả hai tháng trước và sau, hắn có hai mươi Linh Tinh gửi ở đây chưa lấy, từ khi hắn mua “Tàng Khổ” về sau, đây chính là người không có đồng nào, mặc dù hai mươi không nhiều, nhưng thịt muỗi cũng là thịt không phải sao?

Trưởng lão Kiều cười mắng, từ trong ngăn kéo đếm ra hai mươi viên Linh Tinh, trong tay thoáng cái, lại có thêm một cái bình thuốc, cùng nhau đặt lên bàn.

“Đây là…” Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, người có thể nhậm chức ở Linh Sự Các, người nào mà không có tiếng tăm, huống chi là Trưởng lão Kiều, làm sao có thể thêm một bình đan dược cho mình?

“Tư nhân giúp đỡ, ngươi cũng đừng nói ra ngoài!”

Trưởng lão Kiều nghiêm giọng nói, đẩy Linh Tinh và bình thuốc qua, thần sắc bỗng nhiên phiền muộn bắt đầu, “Không thể nói trước về sau liền không gặp được ngươi…”

Từ Tiểu Thụ trong lòng ấm áp, vội vàng đem đồ vật một mạch thu lại, cười hì hì nói: “Yên tâm, ta coi như bị đá ra Thiên Tang Linh Cung, vậy sẽ trở lại gặp ngài!”

“A!”

Trưởng lão Kiều vui lên, “Đi vào được à ngươi?”

“Yên nào, đá không đi ra.”

“Chỉ mong a!”

Nhìn Từ Tiểu Thụ vui tươi hớn hở đi ra Linh Sự Các, Trưởng lão Kiều thu hồi sự phiền muộn trong mắt, nhíu mày lẩm bẩm: “Không nghĩ tới tên tiểu tử này vậy mà có thể đột phá, cũng thật kỳ lạ.”

“Cũng tốt, chuyện bán tình báo của hắn hắn cũng không biết được, đan dược này cũng coi như bồi thường…”

Hắn cuộn ngón tay, “Ừm, lợi nhuận gấp mười lần, đợt này không lỗ!”

Tóm tắt chương này:

Từ Tiểu Thụ đến Linh Sự Các để đăng ký tham gia 'Phong Vân Tranh Bá' sau thời gian bế quan. Tại đây, hắn gặp trưởng lão Kiều, người đã giúp đỡ và nhắc nhở về nguy cơ mất mặt nếu không thi đấu. Sau khi tiết lộ anh đã đột phá Tiên Thiên, Từ Tiểu Thụ lấy lại Linh Tinh và nhận thêm một bình đan dược từ Kiều trưởng lão. Cuộc trò chuyện giữa họ thể hiện sự gắn bó và mối quan hệ tốt đẹp dù Từ Tiểu Thụ có thể bị đuổi khỏi Thiên Tang Linh Cung trong tương lai.

Tóm tắt chương trước:

Từ Tiểu Thụ khám phá giá trị bị động của mình và mua hộp quà từ 'Thương thành', từ đó nâng cấp kỹ năng 'Cường tráng'. Hắn cảm nhận sức mạnh tăng trưởng rõ rệt từ việc luyện tập, nhờ vào khả năng này, Từ Tiểu Thụ tự tin hơn khi tham gia 'Phong Vân tranh bá'. Sức mạnh của hắn thậm chí đã đạt đến mức có thể cạnh tranh vị trí cao trên bảng xếp hạng mà không phải lo lắng về khả năng bị đào thải.

Nhân vật xuất hiện:

Từ Tiểu ThụKiều Thiên Chi