“Nhận kinh ngạc, giá trị bị động, +7.”

Khung thông báo đột nhiên hiện lên, Từ Tiểu Thụ giật nảy mình.

Hắn chỉ hỏi một câu như vậy, phản ứng ngạc nhiên của Mộc Tử Tịch nằm trong dự liệu.

Nhưng mấy gã Thánh nô này, sao ai nấy cũng kinh ngạc muốn che giấu như vậy?

“Xem ra, mọi người đều không biết chuyện này?” Từ Tiểu Thụ nhíu mày.

Không ai đáp lời.

Phía sau, Sầm Kiều Phu đang nằm dưỡng thương trên giường cỏ, dường như cũng bị câu nói này đánh thức.

“Tiểu gia hỏa…”

Giọng hắn có chút yếu ớt.

Từ Tiểu Thụ kịp thời ném ánh mắt nhìn tới, đưa tay móc ra một bình mật ong.

“Tiền bối tỉnh rồi? Ta có thuốc chữa thương này, muốn thử một chút không?”

Sầm Kiều Phu nhìn chằm chằm bình mật ong hồi lâu, khoát tay áo.

Thuốc chữa thương của một tên tiểu bối, đừng nói có tác dụng hay không.

Chỉ là đồ vật móc ra từ người Từ Tiểu Thụ, kẻ không biết lựa lời này, hắn liền không dám nuốt.

“Khỏi cần.”

Vịn thân thể ngồi dậy, Sầm Kiều Phu từ chối sự giúp đỡ của Hải Đường Nhi, hỏi: “Ngược lại là có liên quan đến ‘Thần Ma Đồng’ tiểu tử ngươi biết chút ít gì?”

Từ Tiểu Thụ chớp mắt một cái, “cảm giác” không lưu vết tích liếc tiểu sư muội một chút.

Thấy nàng không có phản ứng lớn, cũng không chống cự đề tài này, mới nói: “Cái này cần xem các ngươi biết những thứ gì.”

“Không biết, vậy không biết.”

Lệ Song Hành đột nhiên lên tiếng.

Nhưng lần này, đừng nói Từ Tiểu Thụ, ngay cả Mộc Tử Tịch cũng nhìn ra đây là đang nói dối.

“Ngươi biết!”

Nàng thò đầu ra nói một câu, thấy cái khuôn mặt hoa râm kia chuyển hướng phía mình, tốc độ ánh sáng rụt đầu trở về.

Cho đến giờ phút này, Mộc Tử Tịch vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu khi mình thân ở vòng xoáy Thánh nô.

Nhưng nàng cũng không có cách nào.

Sư phụ nhà mình lại là Thánh nô lão nhị, đây cũng là điều nàng hoàn toàn chưa từng dự đoán được.

“Đều là người một nhà, không nói chuyện sao?” Từ Tiểu Thụ bắt đầu gắn kết.

Xác thực, cho dù mình tâm không thuộc về.

Bên ngoài, hắn đã là chín thành chín người của Thánh nô.

Vậy mà che giấu mình, cực kỳ không giống tác phong của người Thánh nô.

Lệ Song Hành vẫn không nói chuyện.

Ngược lại là Bát Tôn Am ở phía trước khẽ gật đầu.

Sầm Kiều Phu phía sau lúc này mới tiếp tục lên tiếng: “Tiểu gia hỏa, ngươi hỏi đúng chỗ đau của người ta, những chuyện này có thể nói cho ngươi không nhiều, nói ngắn gọn, Thần Ma Đồng, là lực lượng thuộc về Lệ gia.”

Từ Tiểu Thụ kinh ngạc.

Nói như vậy thì, Mộc Tử Tịch có Thần Ma Đồng, nàng cũng là người trong Lệ gia này?

“Lệ gia, lại là thế lực gì?” Níu lấy song đuôi ngựa, Mộc Tử Tịch tự mình hỏi.

Sầm Kiều Phu thở dài: “Một cái thế gia Thái Hư xuống dốc thôi, bởi vì nắm giữ lực lượng cường đại, cho nên bị…”

Hắn kịp thời ngậm miệng, Từ Tiểu Thụ lại nhíu mày.

“Diệt môn?”

Sầm Kiều Phu khẽ gật đầu.

Tất cả mọi người đều nhìn ra được, hai người này đang tự mình giao lưu, nhưng giờ phút này cũng không nói nhiều gì.

Có một số việc, xác thực không tiện nói ra bên ngoài.

Đạt được khẳng định hồi đáp, Từ Tiểu Thụ có chút chần chừ hỏi.

Thật sự là thảm án diệt môn mà nói, ngay trước mặt người trong cuộc, thật có chút không tiện mở miệng.

Nhưng việc liên quan đến bí mật của tiểu sư muội, hắn lại không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Xin lỗi, có lẽ có chút đường đột, nhưng ta đã kiến thức qua ‘Thần Ma Đồng’ và rất hiếu kỳ về cỗ lực lượng này…”

“Nàng là Thần Ma Đồng a!”

Lệ Song Hành đột nhiên lên tiếng cắt ngang.

Từ Tiểu Thụ ngây ngốc một chút, quay đầu liếc tiểu sư muội một chút.

Còn nhớ kỹ ở Ly Kiếm thảo nguyên khi đó, hắn đã giữ bí mật về Thần Ma Đồng rất tốt, không để nó bạo lộ ra.

Vậy thì, lúc này Lệ Song Hành vẫn như cũ biết được, chính là mang ý nghĩa, đến từ sâu trong huyết mạch… cảm ứng?

Mà nếu như lực lượng của Thần Ma Đồng có thể sử dụng huyết mạch cảm giác được thì, cái kia Lệ Song Hành mới vào Thiên Tang Linh Cung khi đó, cũng hẳn là đã cảm ứng được sự đặc biệt của tiểu sư muội?

“Không, vậy không nhất định.”

Từ Tiểu Thụ có chút không xác định.

Dù sao khi đó tiểu sư muội còn chưa thức tỉnh lực lượng, vẻn vẹn chỉ là phát một lần sốt cao.

Sốt cao?

Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, đột nhiên có chút hiểu ra điều gì.

Chẳng lẽ là Lệ Song Hành, vị truyền nhân trực hệ của Lệ gia này đã đến, kích phát lực lượng Thần Ma Đồng trên người Mộc Tử Tịch, cho nên lần sốt cao kia, chính là khởi đầu của việc thức tỉnh lực lượng?

Lần này hắn không nhịn nổi, đối Lệ Song Hành hỏi thẳng: “Thần Ma Đồng, rốt cuộc là cái gì?”

Cảnh tượng lại lần nữa lâm vào yên lặng, không có người đáp lời.

Lệ Song Hành đột nhiên đứng dậy.

“Mệt mỏi, ta đi ngủ trước.”

Nói xong, liền đi về phía cuối sơn động, nằm xuống trên giường đá lớn, lập tức trở mình, đưa lưng về phía mọi người.

Lửa trại trong sơn động tí tách, mùi thịt nướng thơm lừng đang tràn ngập.

Đuôi lông mày Từ Tiểu Thụ khẽ động, cũng không nói nhiều gì.

Nhưng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến một đạo ấm nhu thanh âm.

“Lệ gia, Thái Hư thế gia, nhưng là một thế lực siêu tuyệt đủ để sánh bằng bán thánh thế gia, chấp chưởng thiên đạo hình phạt chi lực.”

“Huyết mạch truyền thừa của nó là ‘Thiên hạ đồng thuật’ trong đó, chính là bao hàm có ‘Thần Ma Đồng’ mà ngươi nói.”

“Đương nhiên, ngoài ra, trên đại lục đồng dạng tiếng tăm lừng lẫy ‘Không Biết Chi Nhãn’, ‘Định Hồn Đồng Tử’, ‘Châu Ngọc Tinh Đồng’, ‘Chuyển Ý Lỗ’, ‘Đại Đạo Chi Nhãn’ các loại, đồng dạng đứng hàng ‘Thiên hạ đồng thuật’ bên trong.”

“Nắm giữ quá mức cường đại lực lượng, lại có dã tâm không cam lòng bình thường, ngoại trừ diệt vong một đường, có lẽ chính là bước lên đỉnh cao.”

“Rất rõ ràng, Lệ gia gặp phải cái trước.”

Từ Tiểu Thụ nhất thời nghe mộng.

“Sao cái gì đồng tử?”

“Còn có… Đại Đạo Chi Nhãn?”

“Ngươi nói đi!”

Từ Tiểu Thụ tâm đều ngứa ngáy, cái này thừa nước đục thả câu, còn không bằng không nói.

Mấu chốt là, nếu như trong đồng thuật của Lệ gia, có hai đại đồng thuật mà mình biết.

Vậy lực lượng của Ngư Tri Ôn, Ái Thương Sinh…

Trong lòng phát lạnh, Từ Tiểu Thụ nghĩ đến một khả năng vô cùng kinh dị.

Lạc Lôi Lôi nhếch môi, bộ dáng ta không nói gì, nhưng truyền âm lại rất tận trách: “Nhiều năm trước tới nay, người dòm ngó lực lượng ‘Thiên hạ đồng thuật’ nhiều lắm, các thế lực dùng các loại phương thức đi phân hóa huyết mạch Lệ gia.”

“Nếu như ta nói trong những điều này, có lực lượng ngươi biết rõ, vậy thì…”

Nàng dừng một chút, nói: “Mượn gà đẻ trứng, ngươi thạo không?”

Từ Tiểu Thụ giật mình, lúc này mới cảm giác mình chẳng biết từ lúc nào đã tim đập rộn lên.

Không chờ hắn buông lỏng, Lạc Lôi Lôi tiếp tục nói: “Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng ngươi đoán muốn kia.”

“Ách!”

Lần này Từ Tiểu Thụ cứng đờ.

“Cảm giác” vụng trộm liếc Mộc Tử Tịch một chút.

Hắn biết được cô bé này căn bản không có ký ức nửa đời trước.

Vậy thì, nếu như đoạn ký ức kia, là nàng cũng không muốn nói thì sao?

Còn có Ngư Tri Ôn, và Ái Thương Sinh…

Từ Tiểu Thụ cảm giác mình tìm được sự liên hệ giữa cả hai trước đó, thân thể giật mình, hỏi: “Cuối cùng diệt Lệ gia, là thế lực nào?”

Lạc Lôi Lôi mí mắt khẽ nhắm, không có trả lời.

“Thánh Thần Điện Đường?” Từ Tiểu Thụ cổ đều không tự giác hướng phía trước thân.

“Ta không biết.” Lạc Lôi Lôi lắc đầu.

“Ngươi không biết cái đếch gì!”

Từ Tiểu Thụ lúc ấy liền phát điên, thế này sao lại là không biết bộ dáng, cái này rõ ràng liền là không muốn nói.

Hắn không thể thăm dò rõ ràng thể chất của tiểu sư muội, cũng không làm rõ được lai lịch của tiểu sư muội.

Mang theo người như vậy trên người, rất là nguy hiểm!

Ít nhất, tại lúc này, tại mật hội Thánh nô, nếu như Thần Ma Đồng của tiểu sư muội thật sự là dùng thủ đoạn đó mà có được, nếu như nàng thật sự là hung thủ hủy diệt Lệ gia…

Vậy đây là cái gì?

Liên tưởng đến đây, lưng Từ Tiểu Thụ đều lạnh.

Mà nếu như nàng là hung phạm hủy diệt Lệ gia, Lệ Song Hành dựa vào huyết mạch cảm ứng, đối với Lệ gia đồng tử xuất hiện trước mặt, sẽ có phản ứng như thế nào?

Thân thể thoáng lỏng chút, Từ Tiểu Thụ cảm giác mình hẳn là cực đoan.

Có lẽ, tiểu sư muội không những không phải là một trong những hung thủ hủy diệt Lệ gia.

Trái lại, vẫn là người mà Lệ Song Hành vẫn luôn bảo vệ?

Dù sao, một số thời khắc, không biết, chính là không làm hại.

“Ta nhớ kỹ ngươi.”

Từ Tiểu Thụ hung dữ trừng Lạc Lôi Lôi một chút, kết quả đối phương lại giả làm cái một bộ mặt quỷ, chẳng hề để ý.

Hắn không ngốc.

Đã Lạc Lôi Lôi có thể báo cho mình những bí ẩn này, nói rõ đã từ đáy lòng chấp nhận thân phận Thánh nô của mình.

Chuyện lớn như vậy còn như thế, vậy rất có khả năng không phải không nói, mà là không thể nói.

Giống như thế nhân chỉ có thể dùng “Đạo điện chủ” để xưng hô “Đạo Khung Thương”, dùng “Đệ Bát Kiếm Tiên” để xưng hô “Bát Tôn Am” vậy.

Liên quan đến vĩ lực của bán thánh, có một số việc không thể tùy tiện nói ra.

Theo lời Lạc Lôi Lôi.

Lệ gia, một cái Thái Hư thế gia, nắm giữ lực lượng đủ để sánh bằng bán thánh thế gia.

Cự đầu như vậy, vẫn như cũ bị hủy diệt.

Vậy kẻ tiêu diệt, sẽ là lực lượng gì?

Bán thánh?

Hoặc là… Chỉ vậy thôi?

Từ Tiểu Thụ không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Hiện tại đã chỉ có thể qua loa, vậy thì cứ như vậy đi!

Chỉ là…

Nhìn một cái tiểu sư muội vẫn như cũ ngây ngốc nhìn chằm chằm đống lửa trại, Từ Tiểu Thụ đáy lòng rất là phức tạp.

Hắn luôn có một loại “Là phúc thì không phải là họa, là họa tránh không khỏi” cảm giác, mệnh nên như vậy, nếu như thật cần mình nhúng tay lúc.

Giờ phút này hắn, tự giác không xứng có tư cách như vậy.

Ít nhất…

“Ít nhất ta cũng phải lên Tông sư trước đã chứ?”

Từ Tiểu Thụ ngượng ngùng thở dài, có chút buồn bã.

Tất cả mọi thứ, đều vì bất đắc dĩ.

Điều mình hiện tại muốn suy nghĩ, lẽ ra vẫn là làm sao lớn mạnh lực lượng bản thân, trong vòng xoáy mấy phương này, tìm kiếm sự tự bảo vệ mình.

Truyền âm kết thúc, sơn động cũng liền thật yên tĩnh một chút.

Tất cả mọi người tựa hồ đều đói, nãy giờ không nói gì, liền đang yên lặng chờ đợi thịt rừng trên tay Từ Tiểu Thụ.

Mùi thơm bay lượn kia, đã bắt đầu trêu cho mấy cái bụng người dị hưởng.

Tiên thiên liền có thể tích cốc, cảnh giới càng cao, càng là như vậy.

Nhưng điều này tuyệt không có nghĩa là tất cả những người có thể tích cốc đều chọn không ăn, trên thế giới này vẫn như cũ có rất nhiều linh thực có lợi cho Luyện linh sư tu luyện.

Huống chi, thịt rừng trên tay Từ Tiểu Thụ, là dùng “trù nghệ tinh thông” nướng ra đến.

Cho dù là Bát Tôn Am, cũng không biết tại sao cái tên gia hỏa trước mặt này lại có thể sử dụng vài miếng lá cây, liền để cái linh thực này có mùi thơm mà chỉ có đầu bếp rượu mới có thể nướng ra.

Bỗng nhiên ôm bụng, thế nhưng là “lộc cộc lộc cộc” thanh âm vẫn như cũ vang lên.

Ở đây đều không phải là kẻ điếc, cho dù là Mộc Tử Tịch, cũng là vô ý thức mong muốn quay đầu, sau đó cưỡng ép ngăn chặn lại xúc động.

Từ Tiểu Thụ cảm thấy buồn cười, đối phía sau vẫy tay.

“Tới ăn đi, đều là người một nhà, không cần kìm nén, ta đối với mình trù nghệ vẫn rất có tự tin.”

Hắn xắn tay áo, nướng rất nhiều thứ.

Có từ trên núi săn được “thịt hươu Tùng Vân Thất Sắc”, “chân gấu Hắc Dạ Kim Cương”, “Thiên Tiêu Kim Điêu” các loại, thậm chí còn từ Nguyên Phủ linh trì bên trong lấy ra rất nhiều Linh ngư.

Dựa theo sự hiểu biết về “trù nghệ tinh thông”, riêng rẽ tiến hành xử lý chất thịt đối với những con mồi này.

Về phần gia vị…

Từ Tiểu Thụ không thiếu linh dược, tự nhiên vậy từ trước tới giờ không thiếu gia vị.

“Kim Nguyên Tư” có thể dùng làm thì là, “Ma Thiên Hồng” dùng làm ớt…

Cơ bản củi gạo dầu muối của thế giới phàm tục, hắn đều có thể tìm thấy vật thay thế trong kho thông tin của “trù nghệ tinh thông”.

“Nhân loại, tứ chi không được đầy đủ, linh khí có sơ, thân thể dị cấu lưu lại, dầu trơn ngưng kết, chất thịt trung đẳng chếch xuống dưới, cần rửa ruột lột da tắm rửa, dựa vào ‘Đóa Linh Hương’ loại trừ mùi vị khác thường, phối hợp ‘Kim Nguyên Tư’, ‘Trần Thanh Mạch’ ném nồi lớn, bên trên ‘Hồng suối’ đại hỏa thiêu đốt nửa khắc đồng hồ, lại lửa nhỏ xâu vị…”

Tê!

Từ Tiểu Thụ không dám nhìn tiếp.

Cái thông tin mà “trù nghệ tinh thông” đưa ra này, đơn giản có thể được xưng là kiểu chết kỳ lạ nhất của nhân loại, không rời đầu đến cực điểm!

Lệ Song Hành lề mề hồi lâu, cuối cùng là gánh không nổi mùi hương như vậy, hấp tấp chạy tới sát bên Lạc Lôi Lôi ngồi xuống.

Hắn vốn dĩ còn chút khó thích ứng.

Nhưng phát giác được quanh mình không có một người nào để ý đến hành động của mình, lực chú ý tất cả đều tập trung vào miếng thịt hươu màu mỡ kia, lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Từ Tiểu Thụ thu hết phản ứng của mọi người vào mắt, ha ha một tiếng cười.

“Đói…”

Mộc Tử Tịch ở phía sau tóm lấy góc áo của sư huynh nhà mình, một tiếng anh vang.

“Nhận thúc giục, giá trị bị động, +1.”

Từ Tiểu Thụ quay đầu, cô bé này níu lấy song đuôi ngựa, hai viên mắt to liền muốn nhảy đến trên thịt.

Hắn vui lên.

Lật tay chính là đem các xiên nướng lớn trên tay dựng lên.

Đêm nay, toàn thịt yến!

“Thả cơm!”

Tóm tắt:

Trong một không gian đậm đặc căng thẳng, Từ Tiểu Thụ cùng nhóm Thánh nô tìm hiểu về nguồn gốc và sức mạnh của 'Thần Ma Đồng'. Các nhân vật bộc lộ sự bí ẩn và nghi ngờ lẫn nhau, trong khi Sầm Kiều Phu tiết lộ Lệ gia từng là một thế lực hùng mạnh nhưng đã bị diệt. Từ Tiểu Thụ gắn kết mọi người lại để khám phá bí mật, trong lúc cảm nhận được nguy hiểm có thể đến từ người bên cạnh. Cuộc hội thoại căng thẳng chuyển sang ẩm thực, khi mọi người bắt đầu cảm nhận cơn đói và thưởng thức món ăn do Từ Tiểu Thụ chuẩn bị.