Chương 215: Làm thế nào để kéo cục công an tới?
"Chào các đồng chí, hoan nghênh mọi người đến tham gia hội nghị lần này, chúc mọi người có một buổi trưa tốt đẹp..."
Mặc dù thật đáng tiếc khi bản thân không thể giành chiến thắng trong trận đấu đầu tiên, nhưng cũng may là những người khác trong xe cũng không có ai thành công.
"Đúng vậy, không phải đã nói là phải mở khóa trong cuộc thi sao?"
Mọi người bắt đầu bàn luận sôi nổi, nhưng không ai nhắc đến công việc của cuộc thi. Trong mắt họ, tất cả đều là những tên trộm, như thể họ đang chuẩn bị tài liệu cho kỳ thi.
Đợi đến khi hình ảnh trên màn hình TV chuyển sang cảnh ông Trương Hằng trong tầng lãnh đạo tập đoàn, những cảnh sát lập tức bừng bừng đỏ mặt, bởi vì họ tự nhận mình nắm giữ bí quyết của Bạch gia về mở khóa. Mọi người cũng hăng hái muốn tham gia vào cuộc thi.
Tô Minh lặng lẽ khoát tay áo, nói: "Nghiêm cục trưởng, ông nghĩ gì vậy? Nhìn mấy lần video mở khóa mà tưởng rằng có thể học được à? Thật sự là nực cười!"
"Chúng ta phải sống trong khó khăn, chết trong hoan lạc! Các đồng chí!"
"Đừng làm!"
"Phục tùng..."
Cảnh sát trưởng Nghiêm lo lắng nhìn màn hình TV và cau mày: "Tô Minh, nếu những người này thực sự học được cách mở khóa... thì..."
Mười mấy giây video cứ lặp đi lặp lại, như một bài giảng dạy. Tô Minh quyết định sẽ không gây khó khăn cho mọi người, nên đã mời một huấn luyện viên từ tập đoàn đến để trình bày một số giáo trình mở khóa. Quy tắc thi vẫn không thay đổi, người dẫn đầu mở khóa có thể ra hiệu cho nhân viên công tác.
Mặt Nghiêm cục trưởng đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Tôi không muốn thấy ông làm mọi thứ bằng cây tăm."
Tô Minh lắc đầu: các loại khóa cũ đã không còn dễ như trước, bây giờ kiểu mới không đơn giản.
"Nếu không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp thì họ không thể làm được." Nhưng bất kể họ cố gắng như thế nào, còng tay chỉ càng trở nên chặt hơn.
Trên màn hình, sắc mặt Trương Hằng trở nên nghiêm trọng khi nghe những lời phàn nàn. Những tên trộm, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, vẫn khó mà chấp nhận còng tay.
Họ không nhận ra rằng có một số cảnh sát chìm đang theo dõi. Trong khi đó, Tô Minh đang sử dụng cây tăm để mở khóa còng tay mới nhất.
"Hãy mở còng tay ra!"
Hơn 200 tên trộm lúc này nghe thấy tiếng còng tay và tiếng chỉ huy từ lãnh đạo. Họ nhận ra rằng cuộc thi rất đơn giản: ai có năng lực mở khóa cao sẽ được chọn.
"Đừng nói còng tay không phải là khóa! Nếu các bạn không học cách mở khóa, sau này nếu bị bắt thì sẽ không có cơ hội chạy trốn!"
Bởi vì còng tay trĩu nặng, cống tay bên cạnh Tô Minh, cầm một cái còng tay mới, và tay kia nắm cây tăm. Trên TV, những chiếc còng tay trên cổ tay họ đều đỏ bừng, thậm chí một số người phải nín thở.
Khi cuộc thi bắt đầu, tất cả các cảnh sát đều hãi hùng với thử thách trước mắt. Trên xe buýt, Tô Minh đang hướng mọi người đến mục tiêu trong thời gian quy định và bắt đầu tiến hành xếp hạng.
Khi cuộc thi khép lại, mười mấy người trên xe đều hăng hái giơ tay lên, la hét xin tham gia vào thử thách mở khóa. Trong khi đó, Tô Minh xem họ với ánh mắt mỉm cười thoải mái.
Mọi thứ diễn ra dễ dàng và nhẹ nhàng, nhưng những người tham gia đều cảm thấy căng thẳng trước thách thức này.
Cuộc thi mở khóa diễn ra sôi nổi khi các cảnh sát và tên trộm chuẩn bị cho thử thách. Tô Minh, với chuyên môn của mình, tổ chức phần huấn luyện để giúp các cảnh sát chuẩn bị tốt nhất. Dù gặp phải những khó khăn với còng tay mới và sự cạnh tranh gay gắt, mọi người vẫn hào hứng tham gia. Sự căng thẳng và quyết tâm thể hiện rõ nét trong những phút cuối của cuộc thi khi ai cũng muốn khẳng định năng lực và khả năng vượt qua thử thách.
Hai anh em nhà Trương tham gia vào một cuộc thi tuyển chọn tại công ty Bạch Gia, nơi mà họ cảm thấy vừa hồi hộp vừa tự ti. Trong không khí sang trọng, họ nhận ra bản thân đang bị giám sát chặt chẽ. Dù khát khao thành công, hai anh em vẫn phải đối diện với áp lực và những giới hạn mà họ phải tuân thủ. Cuộc thi không chỉ là cơ hội để thể hiện tài năng mà còn là cuộc chiến sinh tồn, nơi mà kỹ năng và sự phục tùng sẽ quyết định tương lai của họ.