Trương Dực nhìn chằm chằm vào Tô Minh, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi do căng thẳng. Hắn cảm thấy không cần phải bận tâm đến sức mạnh ấn tượng của người đối diện.
“Ta yên tâm cái...”
Hắn chợt nhận ra rằng nhóm người trong trang phục độc hạt vẫn chưa có hành động gì. Họ đang ở trong tình huống gì với Tô Minh? Sau một hơi thở dài, Cao chỉ huy cảm thấy một phần căng thẳng đã được gỡ bỏ. Hắn cười cởi mở và vỗ vai Lý Cường, nói: “Ngươi đã làm tốt lắm, mặc dù phải đối mặt với áp lực lớn như vậy, nhưng ngươi vẫn giữ kín thân phận của tổ chức...”
Để biết được những điều hắn cần, thì phải để lộ ra những điều sâu sắc. Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng cơn đau từ chân khiến hắn ngã trở lại xuống đất. Trong khi sắp xếp cho Lý Cường, Tô Minh đã cùng Cao chỉ huy thảo luận về một số ý tưởng.
Khi Lý Cường nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc trong Long Quốc, nỗi phấn khích dâng trào trong lòng hắn. “Chúng ta muốn phối hợp nhưng không thể kịp thời được!” Hắn quay đầu, ánh mắt lạnh lùng hướng về đội quân Độc Hạt đang quỳ trước mặt.
Hắn cảm thấy hoàn toàn không có kinh nghiệm. Trương Dực không biết nói gì, chỉ có thể lắc đầu, thật sự bó tay với tình thế này. Hắn không biết tiếp theo sẽ làm sao.
Cao chỉ huy có vẻ do dự bước tới, dựa vào Lý Cường, hắn ta nói: “Ôi, các người không tự vượt qua được, chắc còn có Vượng Ca đi cùng đó chứ!” Tô Minh phấn khởi, đưa ngón tay chỉ về phía A Vượng và tiếp tục: “Có Vượng Ca bảo vệ, các ngươi cứ yên tâm hoàn toàn!”
Lý Cường không muốn gạt Cao tổ trưởng, nhưng khi nhìn vào tình trạng của mình, hắn có chút ngượng ngùng nói: “Lãnh đạo... tôi chẳng làm được gì cả...” Hắn có rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Nếu không hành động, nhiệm vụ của họ rõ ràng sẽ gặp phải nhiều rủi ro.
Đây thực sự là một tình huống nan giải?
“Về phần Tô Minh...” Cao tổ trưởng ghé sát tai Lý Cường, giọng điệu mang một chút đùa cợt, “Ngươi không cần so sánh mình với tên này. Hắn chính là Binh Vương xuất sắc nhất Long Quốc chúng ta, lực chiến đấu của hắn không thể xem nhẹ.”
Hắn vừa dứt lời, trong chớp mắt, mọi thứ đã xoay chuyển. “Đại ca! Ngươi có thể nói một tiếng trước khi ra tay được không!”
Đối với những kẻ tham lam trong Độc Hạt, phương pháp mềm mỏng rõ ràng không hiệu quả. Họ thật sự trở thành con mồi trong tay đối thủ. Những người lính xuất ngũ như Lý Cường lần này quả là gặp khó khăn. Trong lòng hắn thở dài một hơi, nhìn Tô Minh đang thanh thế lẫm liệt trong giao tranh, cảm thấy một chút nỗi lo.
Cao tổ trưởng nhìn thấy Tô Minh tỏa sáng cũng thở phào, rồi nhanh chóng tiến lại hỏi thăm về tình hình thương tích của Lý Cường. Tô Minh có vẻ như thật sự hữu dụng, mặc dù có chút gì đó không rõ ràng.
“Ngươi nói nếu có bất trắc xảy ra... thì sao đây!” Hắn căng thẳng, chiến tích có thể kiểm tra nhưng hiện tại không thể đấu solo. Trương Dực chỉ biết từ vai Tô Minh mà thả ra một tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ.
Trong tình huống căng thẳng, Trương Dực lo lắng về sức mạnh của Tô Minh và những người trong trang phục độc hạt. Lý Cường phấn khích nhưng cũng ngập ngừng do không tự tin vào khả năng của mình. Cao chỉ huy tạo ra sự lạc quan bằng cách nhấn mạnh sức mạnh của Tô Minh, khiến mọi người cảm thấy khá hơn. Tuy nhiên, cuộc chiến sắp tới lại đặt họ vào thế khó khăn, khi mà cả nhóm đều lo lắng về tương lai không chắc chắn và tính mạng của mình trong giao tranh.
Trong bối cảnh căng thẳng và nguy hiểm, Narik cùng đồng đội đối mặt với một tên khổng lồ cùng những mối đe dọa từ Hắc Huyết đoàn. Tô Minh xuất hiện giữa cuộc chiến sinh tử, với xác chết và những vết thương nghiêm trọng xung quanh. Các lính đánh thuê hoảng loạn, tìm cách cầu xin sự thương xót khi họ bị dồn đến chân tường. Trong khi chiến trường càng lúc càng khốc liệt, hy vọng sống sót vẫn hiện hữu trong từng ánh mắt.
căng thẳngtình huốngtổ chứcNhóm ngườigiao tranhchiến đấucảm xúcgiao tranh