Trong phòng khám, Lý Chí Hoa và các trợ thủ không ngừng gầm thét. Diêu Kiến Minh, Phó thính trưởng, thấy tình hình không ổn, đành phải lui ra để người khác gọi y tá.

Một người đàn ông to lớn, khoảng 50-60 tuổi, thừa cơ tình hình hỗn loạn đã tìm cách trốn qua cửa. Diêu phó phòng do dự, nhưng hai ba trợ lý của Lý Chí Hoa lại vội vàng chen lấn qua trước mặt anh ta.

“Chuyển vận giường! Nhanh lên!” Hồng Chí Văn, trưởng đội, hét lớn khi nhìn thấy hai đồng nghiệp ngã xuống, ngay lập tức lao tới để kiểm tra tình trạng của họ.

Trong khi đó, Đổng Thu Tuyết, nữ cảnh sát nhỏ nhắn, đã ngã xuống đất và hôn mê ngay trước sự chứng kiến của các đồng nghiệp. Hồng Chí Văn và các thành viên khác trong tổ chuyên án cũng không thể lo lắng hơn nữa và lập tức chuyển hướng, lao tới cứu đồng đội.

“Cái này... Lãnh đạo, tôi không chỉ khát nước mà còn muốn đi nhà vệ sinh,” Đổng Thu Tuyết vừa kêu vừa loay hoay muốn tìm lý do thoái thác.

Hồng Chí Văn không để tâm đến điều đó, chỉ quan tâm tới sức khỏe của các đồng nghiệp. "Tiểu Đổng! Tiểu Đổng!" hắn gọi to, không màng gì khác, muốn cứu vớt tình hình.

Người da đen trong đám đông nhân cơ hội hỗn loạn đã đấm vào bụng một trong những nữ cảnh sát, làm tình hình thêm phần nghiêm trọng. Hồng Chí Văn tức giận, nhưng cũng lo lắng cho đồng đội đã ngã xuống, cầu cứu sự trợ giúp ngay lập tức.

Diêu trưởng phòng, khi nhìn người trợ lý Lý Chí Hoa vẫn còn đang loay hoay, đã chỉ đạo một nhân viên khác: "Tiểu Tôn, mang một vài người đi theo tiểu huynh đệ này tới nhà vệ sinh, chăm sóc cậu ấy cho tốt."

Tuy nhiên, Diêu trưởng phòng bắt đầu cảm thấy bất an khi thấy Lý Chí Hoa tiếp tục tìm cách rời khỏi. “Lãnh đạo, tôi chỉ ra ngoài để uống nước...” Lời nói của Lý Chí Hoa khiến Diêu trưởng phòng không thể kiên nhẫn.

“Tôi đã cử người đi gọi y tá rồi, không cần phải nhắc, cậu hãy ở lại đây và chú ý công việc của mình!”

Trong khi đó, tình hình ngày càng hỗn loạn, và Tô Minh nhận thấy nếu không nhanh chóng kiểm soát, mọi chuyện có thể trở nên tồi tệ hơn và gây ra sự căng thẳng giữa các bên.

Diệu phó phòng bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Lý Chí Hoa, cơn lo lắng trong lòng càng tăng cao khi mọi thứ trở nên hỗn loạn. Những người cùng làm việc cùng hắn đã bị cơn choáng váng và cuống cuồng, dẫn đến bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng.

"Không sao, tôi có nước đây..." Diêu trưởng phòng cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tình hình đã vượt quá khả năng kiểm soát của hắn.

A, lãnh đạo, có người bị thương! Tôi sẽ đi gọi bác sĩ ngay!” Lời của Lý Chí Hoa thể hiện sự hoảng loạn, khi hắn nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình huống.

Tóm tắt chương này:

Trong phòng khám, tình hình trở nên hỗn loạn khi các nhân viên y tế gầm thét cứu giúp đồng nghiệp. Lý Chí Hoa và các trợ lý loay hoay trước sự hỗn độn, trong khi Đổng Thu Tuyết ngã xuống hôn mê. Hồng Chí Văn gào thét chỉ đạo chuyển giường cho các nạn nhân. Diêu Kiến Minh lo lắng về sự an toàn của tất cả và cố gắng giữ bình tĩnh giữa cơn hoảng loạn, khi một người đàn ông lạ đã tấn công đồng nghiệp. Áp lực gia tăng khi mọi người nhận ra sự nghiêm trọng của tình huống mà chưa thể kiểm soát được.

Tóm tắt chương trước:

Khi tình hình căng thẳng trong phòng khám bệnh, Tô Minh chỉ trích Lý Chí Hoa về việc từ chối trở về xây dựng đất nước. Sự phản đối từ các trợ lý cho thấy sự chia rẽ trong quan điểm. Tô Minh sử dụng máy ghi âm để nhấn mạnh sự không phù hợp trong hành động của Lý Chí Hoa, đồng thời chất vấn tại sao ông lại cần sự giúp đỡ của Triệu Viện Sĩ. Không khí trở nên ngột ngạt khi mọi người bênh vực và tranh cãi về các vấn đề chính nghĩa và nhân quyền.