Chương 136: Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu

Tiêu Phàm, một thanh niên mặc chiếc áo choàng màu xám, tỏ vẻ khinh thường và hừ một tiếng. Hắn nhận ra rằng nếu bị hộ vệ phát hiện, chắc chắn sẽ bị báo cho Tần Hải, và điều đó có thể dẫn đến sự nghi ngờ và bại lộ danh tính của hắn.

Hắn khẽ vươn ngực và khoe khoang, nhưng trong lòng thì suy nghĩ rằng chỉ cần không ai thấy, hắn có thể tự biện minh cho hành động của mình và xưng là anh hùng cứu mỹ nhân.

"Tần thành chủ là một tu sĩ mẫu mực, đại trượng phu không nên làm như vậy."

"Thiếu thành chủ, hay là chúng ta trở về thôi. Một thời gian dài rồi, chắc tà ma không còn dám xuất hiện ở cấm địa nữa."

Tiêu Phàm lập tức nói: "Bản cô nương làm việc không cần ngươi phải dạy dỗ!"

“Tiêu công tử, ngươi thật thú vị.” Văn Huyền nói, nhớ lại lần đầu gặp Tiêu Phàm ở Thiên Xu cầu tàu khi hắn đã ra tay tàn nhẫn với Đăng Thiên Thê. Diệp Thiên vẫn cảm thấy điều đó thật khắc cốt minh tâm.

“Tôi và Tiêu công tử sẽ tiến lên cùng nhau.”

Tiêu Phàm điều chỉnh lại cảm xúc và từng bước đi về phía mỹ nhân. Diệp Thiên hừ một tiếng rồi đi theo hướng đông. Đôi mắt Tiêu Phàm lấp lánh, hắn cảm thấy đây là cơ hội không thể bỏ lỡ.

Nếu như mỹ nhân đồng ý, khả năng thành công là rất cao. Hắn rất tự tin sẽ ôm được đối tượng trong lòng.

Tiêu Phàm giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì cảm thấy kích thích, nhịp tim như nổi trống. Một lão giả đứng bên cạnh nói:

“Tại hạ là Tiêu Phàm từ Đại Diễn Thánh Địa, vô cùng kính nể những gì lệnh tôn đã làm.”

Câu chuyện mở đầu không gây chú ý, nhưng Tiêu Phàm cảm thấy áp lực khi đứng gần người khác làm cho hắn bồn chồn.

“Ngươi có thể chạy đi đâu?”

Quá lo lắng, hắn biết mình đang ở cấm địa, nơi mà một cây đao có thể dễ dàng gây vết thương cho hắn.

Chúng xuất hiện ở đây không chỉ để truy bắt tà ma mà còn để lập danh tiếng, mang lại vinh quang cho gia tộc.

“Ngươi nghĩ Tiêu công tử sẽ làm tổn thương ta sao?”

“Tần cô nương, ngươi thật đẹp.”

Tiêu Phàm cảm thấy vui mừng khi nhận được lời khen từ Tiêu công tử, mặc dù hắn vẫn không thể hiện ra bên ngoài. Hắn cảm nhận được một mối thiện cảm nhẹ nhàng dành cho Tần Sở Sở.

Đau đớn bao trùm cơ thể, Tiêu Phàm đau đớn kêu lên, hắn cố gắng rút thanh kiếm bên hông và quay lại tấn công Diệp Thiên.

“Thiếu thành chủ, hành động này không an toàn…”

Dù vậy, sự kiện này đã khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn. Đột nhiên, Tần Sở Sở xuất hiện, quang cảnh trở nên náo nhiệt.

Mọi người quanh đây đều loạng choạng. Diệp Thiên ra lệnh cho hộ vệ vây quanh.

Trong tình huống gần như tuyệt vọng, Tiêu Phàm lại bật dậy và cảm thấy lửa quyết tâm trào dâng.

Diệp Thiên nghĩ đến việc cấm địa có thể chứa những bảo vật và biết rằng chỉ trông chờ vào vận may thì không thể tìm thấy được gì.

"Ngươi tội nghiệp quá," nàng nói trong khi nở nụ cười lạnh lùng. Nỗi căm ghét trong lòng nàng dành cho Tiêu Phàm là rất sâu sắc.

Diệp Thiên không thể không cảm thấy hài lòng với tình hình xảy ra. Hắn bỗng nhiên ngã xuống đất, tâm trí quay cuồng.

“Tại hạ sẽ bảo vệ tốt Tần cô nương.”

Khi chạm vào người Tần Sở Sở, trái tim Tiêu Phàm như dâng lên những làn sóng hồi hộp. Cảm giác này thật khó chịu.

Không biết đã chạy bao lâu, hắn dừng lại khi nhận ra Diệp Thiên đã không còn bám theo. Lão giả vẫn giữ thái độ chính nghĩa.

Diệp Thiên chăm chú nhìn Tiêu Phàm, lòng quyết tâm của nàng vững vàng.

“Ngươi thực sự không biết rằng mình đang bị đùa giỡn sao?”

Tiêu Phàm kiên quyết và không sợ hãi. Hắn thậm chí cảm thấy tự hào về gia đình và danh tiếng của mình.

“Đừng có mà ôm hy vọng hão huyền, mau chóng biến đi cho rảnh mắt.”

Diệp Thiên dừng lại, nhìn Tiêu Phàm với nụ cười nhạt.

“Vì sao ta phải sợ ngươi? Tần cô nương chờ ta một lát.”

“Mau đi trước nếu không muốn gặp rắc rối.”

Tần Sở Sở chưa bao giờ gặp ai như Tiêu Phàm trước đây và cảm thấy mình đang bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc.

“Ta sẽ sống!” Tiêu Phàm tự nhủ, quyết không cho phép mình thất bại.

“Chúng ta đi thôi,” hắn nói, tái khẳng định lại quyết tâm của mình.

Đằng sau, những tiếng bước chân gấp gáp vang vọng.

The stage is set for an epic showdown in this tale of ambition, desperation, and the complex web of relationships in a world filled with danger and intrigue.

Tóm tắt chương này:

Tiêu Phàm đối mặt với những thử thách tại cấm địa, nơi mà áp lực và sự nghi ngờ hiện hữu. Hắn cố gắng thể hiện bản thân và chinh phục Tần Sở Sở, nhưng Diệp Thiên không ngừng gây khó dễ. Dù đau đớn và sợ hãi, Tiêu Phàm quyết định không lùi bước, trái tim hắn dâng trào cảm xúc mãnh liệt. Cuộc đối đầu giữa sự tự hào về gia tộc và những mối quan hệ phức tạp tạo nên bối cảnh đầy kịch tính và hứa hẹn những diễn biến bất ngờ.

Tóm tắt chương trước:

Từ Bắc Vọng thể hiện sự châm chọc đối với Phì Miêu khi cho rằng nó không phải là người thổ dân Cửu Châu. Cuộc trò chuyện diễn ra giữa hai nhân vật tỏ ra hài hước, với Phì Miêu phấn khích về khả năng của mình và mơ mộng về khí vận. Họ bàn luận về sự hấp dẫn của vẻ đẹp và những kế hoạch tương lai với nhiều tình huống dở khóc dở cười. Sự tương tác giữa họ khắc họa một loạt cảm xúc từ ngốc nghếch đến đáng yêu, tạo nên không khí vui tươi trong chương truyện.