Chương 15: Một cái hái nấm mỹ nam tử thôi

Bầu không khí căng thẳng như sắt khi Từ gia chuẩn bị đối phó quân địch, hai hàng người đứng chắn trước cửa nhà. Những người hầu của Từ gia lần lượt mang theo thùng nước và chổi, bắt đầu dọn dẹp lối đi.

"Ta đã lật tung cả Mang Sơn, nhất định phải tìm ra tên Từ kia, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!" Vũ Thực, với tâm trạng không yên, ngồi bên bàn viết, vừa hoàn thành văn kiện.

"Ngươi chính là Từ Bắc Vọng? Mau giao ra đồ vật, bằng không sẽ bị tru diệt cả dòng họ!" Giọng nói của một người lính yếu ớt vang lên. "Trừ phi Từ Bắc Vọng bỏ chạy khỏi trận."

Sắc mặt Diệt Tuyệt trở nên nặng nề, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Tầm Yêu Bàn. Bất chợt, từ phía xa một bóng người mặc áo trắng chậm rãi đi ra. "Chúng ta đang tìm kiếm Canh tổ tứ tinh bộ khoái Từ Bắc Vọng, không biết hắn ở đâu."

"Ngươi đi Mang Sơn làm gì? Tại sao nửa đêm mới về kinh? Có phải định ăn cắp bảo vật của Vũ gia không?" một người hỏi.

"Ta đi hái nấm thôi." Vũ Thực đáp lạnh lùng, tay hắn vung lên, chốc lát chân khí bắt đầu lưu chuyển, cảm nhận không khí xung quanh.

Hắn vừa nhìn thấy vết tích roi trên bức tường, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng. Chợt, một âm thanh vang lên, kèm theo đó là nhiều chiếc đèn lồng sáng rực trong đường hẻm.

"Chúng ta đã tìm kiếm theo hướng của Từ Bắc Vọng đã hơn hai canh giờ rồi..." Vũ Thực kiên quyết, sát ý bùng lên, chân khí trong người tràn đầy sức mạnh. Tinh tủy đang nằm ở đây, Vũ gia đã mất công tìm kiếm suốt ba năm trời!

Cảnh vật xung quanh bắt đầu có những giao động, tiếng chim hót vang vọng trong không trung. Dù không có gió, nhưng cảm giác khẩn trương như đang đến gần cực điểm.

Nhan Giới và Diệt Tuyệt nhìn nhau, nhận ra tính nghiêm trọng của tình hình, bèn lên tiếng. "Nếu có thể chiếm đoạt tinh tủy, hẳn ta sẽ được gia tộc coi trọng hơn."

"Sát khí của Vũ Thực đang dâng cao, khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn." Vũ Thực gầm lên. "Chúng ta sẽ không để việc này dễ dàng trôi qua!"

Diệt Tuyệt, với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, cũng cảm thấy tồi tệ hơn. Một thanh kiếm bất ngờ xuất hiện giữa không trung, âm thanh sắc bén phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

"Ngươi không cần báo cáo cho ta sao? Lục Phiến Môn làm nhiệm vụ với ta?" Ánh sáng của thanh kiếm tạo thành một bầu không gian tối tăm hơn cả.

Từ Bắc Vọng lắc đầu, khuôn mặt nở một nụ cười lạnh lẽo khiến người khác rùng mình. Trong hang động, linh khí nồng nặc, hoàn toàn trái ngược với bầu không khí tên đầu.

"Rống!" Hắn cắn chặt hai chữ "Vũ gia".

Nhan Giới bình tĩnh, chỉ ra rằng: "Muội muội, có kế hoạch gì đối phó với Từ gia không?"

"Đi thôi, nơi này không nên ở lâu." Nhan Giới đáp lại, nhanh chóng thi triển thuật thức.

Vũ Thực kiên quyết trong lòng, hắn muốn đặt tay vào tinh tủy, bất chấp mọi thủ đoạn. "Tìm tiếp! Nếu không phối hợp, sẽ phải chịu hậu quả!"

Sáng sớm, ánh nắng le lói nơi phương đông, các thành viên Vũ gia đứng trang nghiêm, mang theo sự mong đợi trong ánh mắt.

Vũ Thực xuống ngựa, tiến đến chỗ người thanh niên đẹp trai, ánh mắt tràn đầy sát khí. Nhan Giới nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Chúng ta cần hành động."

"Đừng có lên tiếng!" Diệt Tuyệt ngắt lời, giọng điệu lạnh lùng. Vũ Thực gượng gạo, với đôi mắt lấp lánh lửa giận.

Khi Tầm Yêu Bàn lóe lên ánh sáng yếu ớt, điều đó có nghĩa rằng chỉ có những con yêu thú hạng thấp quanh họ. Qua chỉ thú, bọn họ xác định không huống chi không có dấu hiệu của tinh tủy.

Các trưởng lão của Vũ gia thi triển bí pháp, hai viên tinh thạch được khảm vào mắt của Thao Thiết. Diệt Tuyệt nghi ngờ mà vẫn giữ phong thái bình tĩnh, hai người vội vã bước vào một nơi u tối.

Khi họ bước chân tới, tiếng gầm gừ từ đầu xa ngày càng lớn. Trưởng lão cau mày, cảnh giác cảnh báo. Khí tức sinh linh tán loạn, mọi thứ rơi xuống đất.

"Lên!" một tiếng hô vang lên. "Chúng ta không thể để Từ Bắc Vọng thoát thân!"

Từ Bắc Vọng gạt bỏ mọi nghi ngờ, chỉ với mong muốn lấy lại tinh tủy, không cần thiết phải báo cáo, chỉ cần có chiến thắng.

Cảm giác dâng trào khi một cơn gió lớn thổi qua, thiên nhiên cũng không thể ngăn cản những sự kiện đã định trước.

Vũ Thực gầm lên, mang theo những người anh em và cùng nhau rời khỏi.

Diệt Tuyệt chuyển sang trọng thái sẵn sàng, nghiên cứu từng hành động xung quanh. Hắn chỉ muốn dạy cho hội những kẻ hung ác một bài học, không nghĩ tới việc tước đoạt mạng sống của ai đó.

Nhan Giới, vẫn nắm chặt tay, nhấn mạnh rằng: "Điều này chỉ có chúng ta biết, đây không phải là một trò chơi đơn giản."

Bởi vì không ai có thể ngăn cản họ, họ đã sẵn sàng để tiến vào cuộc chiến này.

Tóm tắt chương trước:

Từ Bắc Vọng đối mặt với yêu trư trong một cuộc săn tìm tinh tủy quý giá. Hắn sử dụng sức mạnh chân khí để vượt qua những mối nguy hiểm, trong khi cảm thấy căng thẳng trước những thế lực khác cũng tham gia vào cuộc đua này. Những kỷ niệm về chiến trường và cảm giác mạo hiểm luôn ám ảnh hắn. Quyết tâm tìm kiếm tinh tủy để bảo vệ Vũ gia, Từ Bắc Vọng không bao giờ từ bỏ dù cho mọi thử thách phía trước có khó khăn đến đâu.

Tóm tắt chương này:

Bầu không khí căng thẳng khi Từ gia chuẩn bị đối phó với quân địch. Vũ Thực quyết tâm tìm kiếm tinh tủy đã mất và không ngại sử dụng mọi thủ đoạn. Sự xuất hiện của Từ Bắc Vọng cùng với những rắc rối quanh việc chiếm đoạt tinh tủy khiến tình hình trở nên nghiêm trọng. Các nhân vật cảm nhận được áp lực, khi mà nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào họ, mọi chuyện đã sẵn sàng để bước vào một cuộc chiến đầy cam go.