Chương 7: Vấn Đỉnh Bảng, Miêu Bắc Vọng
Phòng xá tràn ngập tiên khí, quanh năm băng tinh lấp lánh, tất cả đều là tiên khí bị hóa lỏng. Một số trưởng lão tỏ ra bối rối trước hiện tượng kỳ lạ này, không hiểu vì sao nơi này lại có điểm đặc biệt.
"Sư tôn, đệ tử muốn quan sát một chút về Vấn Đỉnh Bảng." Từ Bắc Vọng nói, nhìn vào bảng như thể đó là một vật báu quý giá.
"Bắc Vọng... trong danh sách Vấn Đỉnh Bảng cũng có tên cậu." Một trưởng lão đáp lại.
"Khá lắm." Từ Bắc Vọng lẩm bẩm, tuy nhiên trong lòng ảm đạm vì nhiều người còn xem thường mình. Họ tin rằng vị trí của cậu trên bảng là một mơ ước không thể đạt được, nhất là khi cậu chưa từng thể hiện thành tích xuất sắc nào.
"Có lẽ mình vẫn còn bị gạt!" Một đệ tử phản đối, đầy tức giận.
Công Nghi Sơ, một thành viên khác trong bầu không khí, mỉm cười và cất la bàn vào túi. Cô thấy ánh mắt của các đệ tử đang trở nên phức tạp. Sưu hồn là giải pháp duy nhất ở đây, nhưng điều đó quá cực đoan và không thể thực hiện.
Sau khi nhận được thông tin từ danh sách, Từ Bắc Vọng dẫn theo một danh sách dài và tìm ra Thiên Lan Cổ Tinh. Trong chỉ tám năm ngắn ngủi, cậu đã lọt vào danh sách với số thứ hạng ba trăm ngàn, cho thấy cậu hiện tại có thể đã đạt tới Ngụy Thần.
Từ Bắc Vọng cảm thấy mình như thiếu chút gì đó, so với trước đây, chắc chắn cậu sẽ không có cơ hội nào để ở lại đây. "Đi thôi." Cậu tự nhủ. Ngụy Thần là gì? Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên… Bao lâu nữa cậu mới có thể đạt được điều đó?
Ngày trước, chỉ cần đánh bại Cốc Lương Thành đã là điều không tưởng, nhưng giờ đây lại phải phấn đấu nhiều hơn nữa. Cậu không muốn chỉ nhận lấy một cái gì đó mà không có khả năng để bảo vệ bản thân.
"Trong đan dược phòng, khi nghe Luyện Đan trưởng lão nói, mọi người đã nhận thấy sự phát động của một đột phá." Từ Bắc Vọng suy nghĩ về việc cậu đã tích lũy được những tài nguyên quý giá như thế nào.
Khi cậu quan sát một cảnh tượng đầy sức mạnh, không khỏi cảm thấy hồi hộp, dù chỉ là từ xa, tình cảm bên trong lại như một ngọn lửa đang bùng nổ. Cái tên Miêu Bắc Vọng…
"Không thể nào!" Một đệ tử nói, thể hiện sự khiếp sợ.
"Cậu ấy đã đối đầu với năm đạo lôi kiếp từ khi sinh ra và chưa bao giờ rời khỏi căn cứ."
Trong lòng họ, Băng Tuyết Cầm Cung luôn có hình ảnh tốt đẹp, hy vọng tông môn sẽ một lần nữa nổi danh bên cạnh các đạo thống lớn khác.
Từ Bắc Vọng cố gắng bình tĩnh lại, tâm trạng bối rối dần ổn định. Cậu nhất định phải sở hữu một Tinh La Bàn. Giữa các học viên, cậu vẫn là một người lấn lướt, không thể hiện quá nhiều mà vẫn có đủ sự kiêu ngạo.
Cậu biết rằng nếu như họ qua mặt được sư chủ, một phần thưởng nhỏ cũng có thể giúp cho những năm tháng tu luyện. Sự thật là, cậu đã vượt qua hai cấp độ trong vòng tám năm, đó là một điều kỳ diệu.
"Những thành tựu này vẫn chưa đủ." Cậu tự hỏi bản thân.
Khi Từ Bắc Vọng đặt tay lên chiếc tinh cầu, mọi người xung quanh đều nín lặng. Họ không thể tin vào mắt mình rằng một người như vậy lại có thể đạt đến những điều này, cậu rõ ràng đã có những phước lành từ những nhân vật cấp cao.
Công Nghi Sơ, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy nhiệt tình, đã nhận thấy sự đặc biệt của Từ Bắc Vọng. Cô cảm nhận được rằng nếu như cậu có thể cùng nhau phát triển trong tương lai, đó sẽ là một điều tuyệt vời cho tất cả mọi người.
"Hãy chờ đợi!" Cô kêu lên, mang theo một nụ cười đầy hy vọng.
Từ Bắc Vọng dần cảm nhận được trọng trách mà mình phải gánh vác để mang lại vinh quang cho Băng Tuyết Cầm Cung. Từ lúc đó, cậu đã quyết tâm phải làm những điều không thể.
Từng mảnh hồi tưởng ùa về, cây cỏ, ánh sáng cùng tất cả mọi điều cậu đã trải qua đều trở thành động lực, cùng nhau tạo nên một con đường vinh quang mà cậu sẽ bước tới.
Cuối cùng, sự nhiệt tình đang bùng cháy bên trong cậu, và cậu đã nhận ra rằng chuyến hành trình này mới chỉ bắt đầu.
Từ Bắc Vọng tham gia vào một buổi lễ tại Vấn Đỉnh Bảng, nơi sự hiện diện của tiên khí khiến mọi người bối rối. Dù lâm vào cảm giác tự ti vì thứ hạng thấp, cậu vẫn tìm thấy động lực từ những người xung quanh. Nỗ lực không ngừng nghỉ đã giúp cậu tiến bộ và gánh vác trách nhiệm mang lại vinh quang cho tông môn. Sự nhiệt huyết mới của cậu hứa hẹn cho một hành trình dài đầy thử thách.
Từ Bắc Vọng tiến vào tôn môn để bế quan tu luyện, với quyết tâm nâng cao tu vi và khẳng định bản thân. Dù đối mặt với những lo lắng và áp lực từ những đệ tử khác, hắn cảm nhận rõ ràng về tiềm năng của bản thân. Tình huống trở nên căng thẳng khi lòng ngưỡng mộ và ganh ghét từ các đệ tử xung quanh áp lực lên hắn. Cuối cùng, Từ Bắc Vọng nhận thức rằng để thành công, hắn phải chuẩn bị cho những thử thách và phục vụ tông môn.
Vấn Đỉnh BảngTiên KhíNgụy ThầnTình La BànBăng Tuyết Cầm Cung