Rõ ràng, giọng nói ôn nhuận đã lan xa khắp sân. Các quan thần đều ngỡ ngàng, không ai dám lên tiếng. Làm sao mà họ có thể liên hệ cùng Hoàng Quý Phi trong lúc này? Mối thù giết con đang dâng cao trong lòng họ, một khi bị phát hiện, gia tộc Từ sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của trời đất.
Người cha chỉ có thể nuốt đắng vào trong cổ họng mà không dám nói lời nào. Vũ Thừa Nghị quỳ phục dưới đất, sợ hãi như một giọt nước nhỏ lặng lẽ lan tỏa khắp cơ thể. Nàng bất chợt giật mình, rũ bỏ sự mơ hồ và nhanh chóng làm rõ lại những suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Đây chính là Đệ Ngũ Cẩm Sương, người có thực lực kinh người!
Các quan thần không thể kiềm chế sự chấn động trong lòng, chỉ còn một ý niệm duy nhất. Gió thổi mạnh, những cánh hoa Hải Đường bay lả tả giữa không trung, khí thế như sấm sét.
Lư Sùng Nghiễm cười lớn, không che giấu sự chế nhạo trong tiếng cười của mình. Nàng lại dám ra tay vì một nhân vật nhỏ bé như vậy! Đối mặt với nữ ma đầu này, hắn dám làm gì? Nhìn Vũ Quốc Cữu chật vật, mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Đất dưới chân rung chuyển, những vết nứt xuất hiện rạn rứa. Kẻ này nhất định đang bịa đặt và phô trương thanh thế!
Nàng đến rồi, và tất cả các quan thần đều cảm thấy rung động, không kịp kiềm chế cảm xúc của mình, họ đồng loạt cúi người. Vũ Thừa Nghị nắm tay lại như hình dáng một chiếc chảo, cười gằn nói: "Cung tiễn nương nương! Muốn tinh tủy? Có gan thì hãy đến tìm bản cung!"
Diêu Mạn trong lòng vui sướng, vội vàng cung kính đáp lại. Các bậc thần linh lắc đầu, ngay lập tức cảm thấy nhàm chán. Trừ phi ngươi có thể chứng minh giá trị của mình! Những tài nguyên tu luyện quý giá trước mắt ngươi, thật sự quan trọng như vậy sao? Ngươi chỉ là một kẻ yếu ớt đang cố gắng làm ra vẻ mạnh mẽ. Vũ Quốc Cữu có thể dễ dàng hủy diệt ngươi, để Thực Nhi mỉm cười trong cõi u minh.
"Thật nực cười!" Đó chính là sức mạnh! Tại sao Vọng Nhi không nhắc đến Hoàng Quý Phi, sẵn sàng đối mặt với những nguy hiểm lớn lao chỉ để tự chặt đầu Vũ Thực? Cảm giác nhục nhã này khiến hắn khó thở, nhưng vẫn kiên quyết cắn răng chịu đựng.
Hoàng Quý Phi chưa bao giờ giúp đỡ ai giải quyết hậu quả, càng không tùy tiện ra tay vì những kẻ thuộc hạ chịu khó khăn. Hắn không nói hai lời, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự ẩn chứa sát khí mãnh liệt.
Các quan thần nhìn nhau, có vẻ như gia tộc Từ sẽ gặp rắc rối lớn, liên lụy cả gia tộc mình. Vọng Nhi vẫn rất bình tĩnh, như thể thế giới xung quanh sụp đổ cũng không đủ để khiến hắn nhíu mày. Một cơn lốc bắt đầu cuốn tới từ xa, cùng với tiếng khuyên nhủ mờ mịt của một số quan chức.
Lư Sùng Nghiễm vung tay, nhanh chóng tiến về phía mái hiên của ngục. Dưới ánh mắt của họ, Thiên Hậu liệu có đủ can đảm để đi cùng với cự nham vương? Lệnh kiểm soát biểu thị cho ý chí của Thiên Hậu!
Vũ Thừa Nghị cảm thấy tứ chi lạnh buốt, cúi đầu mãi không dám nói. Không cần biết Hoàng Quý Phi có biết về tinh tủy hay không, ngay cả khi biết, nàng cũng sẽ không phái người đi thực hiện nhiệm vụ này do có những cao thủ đếm không xuể tại dưới trướng của nàng.
Cảm giác bá đạo của nàng khiến cho hắn cảm thấy khó chịu. Nghĩ tới chuyện gia tộc Từ sẽ dùng mọi cách chống lại thiên vị này chỉ để giành lấy tinh tủy, thực sự rất kỳ quái! Diêu Mạn không thể xác định, điều này hoàn toàn phụ thuộc vào vị trí của Vọng Nhi trong lòng nương nương.
"Đây là ý chỉ của Hoàng Hậu...". Đó chính là cách làm việc của nữ ma đầu. Trước mặt bao người, Từ Bắc Vọng bình tĩnh nói: "Nhưng trước tiên phải xin ý kiến từ quý phi nương nương."
Hoàng hậu là người thân của Thiên Hậu, đứng ở đỉnh quyền lực của Đại Càn, thực sự là một nhân vật đáng chú ý. "Trước hết hãy bắt giữ hắn!" Giọng điệu của nàng giống như một con chó hoang hèn mọn, bị nhục mạ một cách tùy tiện!
Nàng xem thiên hạ như rác rưởi, liệu có thực sự để ý đến Từ Bắc Vọng, một nhân vật nhỏ bé như vậy? "Nếu như ngươi cứ cậy vào gần nhà mình, như một con gà cậy gần chuồng, mà ở đây than phiền...". Diêu Mạn trong lòng chợt ướt đẫm mồ hôi, vô意 nắm chặt cánh tay Từ Bắc Vọng. Sự tồn tại của nàng giống như một tảng đá lớn chắn ngang trước mặt mọi người.
Âm thanh gầm rú dần dần lắng lại. "Bản cung chính là để cướp đi tinh tủy của các ngươi, thì có sao?" Giọng nói lạnh lùng từ hướng Hải Đường truyền tới.
"Rất tốt!" Nói cách khác, nữ ma đầu gần hai mươi bảy tuổi ít nhất cũng là Nhị phẩm! Không thể nào!
Vũ Thừa Nghị cảm thấy huyết khí cuồn cuộn và nôn ra một lượng lớn máu, bên trong lẫn cả răng. Ngay sau đó, hắn như bị một viên đạn bắn bay ra ngoài.
"Không tìm thấy tinh tủy, hãy đưa gia tộc Từ vào ngục!" Nữ ma đầu có thể đồng ý làm vợ của Cơ thị, có thể chỉ là để đạt được một mục đích nào đó. Trong tình thế phải đối mặt với sức mạnh áp chế của Hoàng Hậu, nàng sẽ khoanh tay đứng nhìn?
Ngay lúc này, Từ Tĩnh có chút cứng nhắc, hắn lén lút nhìn về phía con trai của mình và nhận thấy biểu cảm vô cùng bình tĩnh của hắn. Những tiếng chim ríu rít như phá tan màn đêm mịt mù.
Vũ Thừa Nghị cảm thấy sắc diện ngày càng khó coi, đồng thời cũng đang chìm trong những ý niệm vô cùng thơ mộng. "Bản cung chỉ là phản kháng lại triều đình, thì ngươi có thể làm gì?"
"Cung tiễn nương nương!" Hải Đường Hoa từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng mở miệng: "Nương nương, tinh tủy được sinh ra từ linh khí của thiên địa, chính là linh vật vô chủ, không của riêng gia tộc Vũ."
Điều này không thể xảy ra! Nếu như dùng Hoàng Quý Phi để thao túng Thiên Quyền, liệu có thực sự có thể dẹp yên mọi thứ? Trong sân đột nhiên rơi vào im lặng.
Toàn trường run lên, linh hồn dường như cũng đang sợ hãi. Diêu Mạn cảm thấy hai chân mềm nhũn, chân khí trong người nhanh chóng chuyển động.
"Cung tiễn nương nương!" "Chúng thần thỉnh an quý phi nương nương." Hải Đường Hoa một lần nữa tụ hợp lại, dung nhan kiều diễm như móng vuốt của tử thần. "Vâng, vậy thì sao?"
"Từ Thị Lang, ngươi làm người đứng đầu gia tộc Từ, hãy thể hiện thái độ của mình." Tiếp tục chống cự chỉ khiến cho Vũ Quốc Cữu càng thêm mạnh tay.
Chưa kịp để hắn nói xong, một cái tát đã làm má trái của hắn sưng đỏ. Khi Đệ Ngũ Cẩm Sương gả vào hoàng cung, Tuyên Đức Đế đã xuất chinh tại cực bắc và bị thất bại, hôn mê ngủ say.
Giọng nói như tiếng chuông đồng vang vọng trong sân. Vọng Nhi phải một mình gánh vác toàn bộ gia tộc Vũ, thậm chí phải để Hoàng Hậu mất hết thể diện, giết chết con cháu mà vẫn có thể bình thản ra khỏi ngục.
Bởi vì những lời đề xuất cũng vô vọng! Giữa sân hoàn toàn tĩnh lặng. "Làm càn! Diêu phó Thiên Hộ ngươi đã chống lại triều đình!" Vũ Thừa Nghị như rơi vào hầm băng, lưng lạnh buốt.
Giọng la lên chói tai đã phá vỡ dòng suy nghĩ của nàng. Một câu lạnh lùng lơ lửng giữa không trung, gốc Hải Đường dần dần biến mất khỏi tầm mắt của các quan thần.
Có khả năng ràng buộc ý chí trong hình hài của gốc Hải Đường, chứng tỏ đó là đẳng cấp Niết Bàn Nhị phẩm! Âm thanh ấy rơi vào tai Từ Bắc Vọng như những viên ngọc lăn lướt trên tơ lụa, thật êm tai. Nét kiên quyết không thể nào lay chuyển!
"Ngươi là ai? Quý Phi nương nương sẽ tìm ngươi làm việc sao?" Giọng nói lạnh lẽo từ trên cao truyền đến. Vũ Thừa Nghị nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí đầy lạnh lẽo.
Trong bối cảnh căng thẳng, Vũ Chiếu thể hiện sự phẫn nộ trước cái chết của Thực nhi do Từ gia gây ra. Vũ Thừa rơi vào trạng thái bất ổn khi đối diện với âm mưu và sự phản bội. Tinh chất trở thành vấn đề nan giải không chỉ của Vũ gia mà còn của quyền lực triều đình. Không khí nặng nề khi các nhân vật đều hướng về Thiên hậu, nơi quyết định tương lai của họ có thể sẽ bị ảnh hưởng bởi sự tranh giành quyền lực và sự sống còn của các nhân vật trong trò chơi sinh tử này.
Trong bối cảnh căng thẳng nơi hoàng cung, những mối quan hệ phức tạp và báo thù gia tộc đang âm thầm chiến đấu. Hoàng Quý Phi và Đệ Ngũ Cẩm Sương gây rối loạn, khi các quan thần đều lo ngại trước sức mạnh của họ. Vũ Thừa Nghị, với sự sợ hãi và quyết tâm, cố gắng đối phó nhưng cũng thấy sự bất lực khi không thể kiềm chế cơn giận của những thế lực xung quanh. Cuộc chiến đấu giữa các gia tộc, tham vọng và quyền lực đang dâng trào, đưa họ đến bờ vực những quyết định sống còn.
Hoàng Quý phiVũ Thừa NghịĐệ Ngũ Cẩm SươngLư Sùng NghiễmDiêu MạnTừ Bắc VọngVũ Quốc CữuTừ TĩnhHải Đường Hoa
hoàng cungsức mạnhtinh tủygia tộc Từnhân vật nhỏ béQuyền lựctranh đấu