Chương 128: Nương nương cứu ta
Hắn ôm lấy thân thể mềm mại, mái tóc xanh xõa xuống đến sau tai, và đang muốn thực hiện một hoạt động bí mật. Hắn không sợ cái chết, bởi đã sớm biết tương lai và chuẩn bị cho vòng luân hồi. Dù có chết, hắn cũng sẽ tìm cách sống tiếp.
"Trong lòng ngươi, bản cung thậm chí còn không có tư cách để xuất hiện?" Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chó săn, hy vọng tổ mẫu có thể quấn lấy đối phương để kéo dài thời gian. Hoàng Như Thị cũng cảm thấy khó chấp nhận, vì ngay cả thiên phú của nàng, nàng cũng không chắc chắn có thể tiến tới cảnh giới vô thượng trong tương lai.
"Tôi chỉ là một con mèo ngu ngốc, cướp đoạt cơ duyên khắp nơi." "Tin." Từ Bắc Vọng nhẹ giọng trả lời. Trong cung điện, Từ Bắc Vọng đứng như tượng, ánh mắt hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp.
"Nương nương cứu ta!" Từ Bắc Vọng quen miệng nói ra câu này. "Vì hắn, ta nguyện ý làm mọi thứ." Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng tuyên bố, không chút nhượng bộ.
"Hắn thật sự là một thể chất kém, lại còn có loại thánh thể này." "Đây sẽ là lần cuối cùng ta tha thứ cho ngươi. Nhớ kỹ, ngươi đã làm tổn thương một thành viên của Thần tộc!"
Tính cách bạo lực và bảo thủ, nhu tình chỉ dành cho một người, đó chính là hắn. Trong ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương, cảm xúc như rút đi một chút, bình tĩnh nói: "Thực sự là một con mèo ngu ngốc. Mèo ngu hiện giờ có thể mắng chửi một con quái vật ba mắt máu đến chết đấy."
Họ hiểu rằng uy hiếp không chỉ là để đe dọa mà chắc chắn sẽ được thực hiện. "Ngươi mới nhận ra mèo ngu đã trưởng thành sao?" Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn xa xăm, ánh mắt sâu thẳm lộ ra ánh sáng kỳ lạ. "Đừng trách ta không nhận tổ mẫu, Thất Quan Vương Thần tộc trong mắt ta chẳng thấm vào đâu so với Từ Bắc Vọng."
Đệ Ngũ Cẩm Sương không yên lòng, ánh mắt chớp lóe mấy lần, rồi bất ngờ nói: Hoàng Vũ và hai người kia như bị sét đánh, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, sự giận dữ tràn ngập hình ảnh bi thương.
Nếu như mọi việc không xảy ra, nguyên nhân chính là do ngoài sức tưởng tượng bóp chết khí vận của nữ. Trong thế giới hư vô băng tuyết, nhìn bóng dáng của nàng, Từ Bắc Vọng hiểu rằng hắn và nhạc mẫu đã có một khúc mắc sâu sắc.
"Ở Khởi Nguyên Chi Giới đã xảy ra chuyện gì?" Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, môi đỏ hé mở. "A?" Từ Bắc Vọng tò mò nhìn nàng, truyền âm nói: (sau khi xong tấu chương)
Nàng lo lắng lao vào hắc vụ núi, đi tìm mấy thứ ăn vặt ẩn giấu. Nàng sử dụng vẻ mặt ngây thơ để kiểm soát, chỉ có nhân vật như tổ mẫu mới biết vận mệnh của đại tế chủ ở đâu.
Miêu Khả Ái đôi má ửng hồng, có vẻ như hơi nâng ngực, thẹn thùng nói: "Không có khả năng." Hoàng Vũ kiên quyết đáp lại, giọng điệu đầy phẫn nộ.
"Tại sao ngươi không nói về người phụ nữ từ vũ trụ khác vừa rồi?" Từ Bắc Vọng chớp mắt, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt. Ngay khi vừa dứt lời, nàng nói: "Bản cung có một phương pháp."
"Hủy diệt một tồn tại vô thượng, không chỉ đơn giản là thiên băng địa nứt, chúng ta sẽ làm gì khi đối mặt với Thất Quan Vương và những tộc nhân còn lại?" Từ Bắc Vọng lắc đầu, nhanh chóng bước vào cung điện. Hoàng Vũ và mẫu thân tự nhiên biết hắn đang nói về Từ Bắc Vọng.
Hoàng Vũ ánh mắt tức giận, tóc đen xõa ra, còn Hoàng Như Thị thì giống như không thể tưởng tượng nổi. Hắn lần đầu tiên cảm thấy tương lai mờ mịt. "Ngươi đi đâu?" Đệ Ngũ Cẩm Sương chất vấn.
Hắn vừa phản ứng lại, nhớ đến những tài liệu đã đọc, trong những truyền thuyết có nhắc đến một loại thần bí đạo thể, không có uy lực gì nhưng có thể thấy trước tai họa, nhìn thấu vận mệnh mờ mịt. "Ta đã nhìn thấu một góc tương lai, tôi bị một sinh linh của thiên đạo trấn áp, hình thần đều tiêu diệt." Nói xong, nàng biến thành một ánh sáng tím, chỉ trong tích tắc đã biến mất.
"Ngươi biết mình đang nói gì không? Hắn là trưởng bối của ta, Thất Quan Vương còn sót lại vài tôn giả vô thượng!" Dù biến thành một con mèo xanh, nhưng ít ra hắn cũng biết cách ứng xử.
"Nương nương..." Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm vào nàng, như một quả đào chín mọng, gần như muốn rách cả váy. Đệ Ngũ Cẩm Sương không nói gì, chỉ bình tĩnh trở về Vô Tẫn Táng Thổ.
"Ngươi cảm thấy nhụt chí, bản cung cảm giác được." Gặp phải lão đại không như dự đoán, Từ Bắc Vọng liên tục cam đoan, bước tới kéo nàng lại. "Ngươi thật sự tin sao?"
"Ngươi rất thích vứt bỏ bản cung đúng không?" Đệ Ngũ Cẩm Sương ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Từ Bắc Vọng. Để tránh nàng nổi giận, hắn bổ sung thêm một câu.
Từ Bắc Vọng im lặng một lúc, rồi thản nhiên nói: "Chỉ cần nguy hiểm ập đến, có thể nhận thấy sớm hơn." Hắn buộc phải tin.
"Giả vờ làm đồ ăn vặt sao?" Miêu Khả Ái nhớ lại mấy ngày qua chưa ăn gì, lập tức cảm thấy đói. Từ Bắc Vọng vui vẻ gật đầu, "Ngươi đã trưởng thành."
Tiếng vang ầm ầm, một phần bức tranh tan vỡ, khí tức ngang ngược trút xuống, xông vào tận sâu vũ trụ. Nhìn chằm chằm vào gương mặt hoàn hảo gần trong gang tấc, Từ Bắc Vọng ung dung, khẽ cười nói: Đệ Ngũ Cẩm Sương nhẹ nhàng run lông mi, giọng điệu lạnh lẽo giờ đây có chút khàn khàn: "Lần sau nhất định!"
Họ chìm vào khoảnh khắc hôn mê, vừa trở lại hắc vụ quấn táng thổ, tình cờ thấy một bóng dáng cao quý trong bộ váy tím đứng sừng sững đó, như một bức tượng băng lạnh. "Tu luyện Mệnh Vận Hư Vô Chi Thể, tham gia vào việc phá vỡ mệnh số chi đạo, có cảm nhận từ nơi sâu xa."
Nàng không ngờ rằng, tôn nữ lại sẽ có yêu cầu như vậy. "Đại phôi đản, tính tình này, ngươi cũng không thể không biết." Chính con người này mới khiến Cẩm Sương mất đi lý trí, trở nên lạnh lùng vô tình như thế.
"Ngươi cả ngày chỉ biết giả vờ!" Hắn tức giận quát lên. Hắn không bao giờ nghĩ rằng sẽ xảy ra một sự việc tàn khốc như vậy.
Hắn không ngần ngại, nhanh chóng lấy ra một viên ngọc giản truyền tin. Về phần phải mất bao lâu, hoàn toàn phụ thuộc vào trình độ tu luyện. Đệ Ngũ Cẩm Sương không còn gì để nói.
Nàng im lặng nửa ngày, lạnh lùng nhìn thẳng vào họ: Hoàng Vũ ánh mắt lạnh lẽo, chằm chằm vào mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương. "Ai..." Hoàng Như Thị định nói nhưng lại thôi, ánh mắt ảm đạm, cuối cùng quay người rời đi.
Giọng nói nhẹ nhàng không thể tránh khỏi mang theo chút kiêu ngạo và tự hào. Từ Bắc Vọng đứng ở vị trí cao nhìn xuống nàng, thân hình quyến rũ, đường cong hoàn hảo, như một quả táo xanh. Thất Quan Vương, một bậc lão tổ tông, ngẫu nhiên có được Mệnh Vận Hư Vô Chi Thể, mà để đạt được nó, chỉ có một con đường tắt duy nhất.
Đệ Ngũ Cẩm Sương dùng chân ngọc đạp vào hắn một cái, lạnh lùng đi về phía cung điện. "Còn muốn tiếp tục giấu diếm?" Đệ Ngũ Cẩm Sương nhẹ nhàng xoa khuôn mặt hắn, sau đó nắm cằm hắn, ánh mắt lạnh lùng lộ ra sát khí.
Nàng nhìn hắn một hồi lâu mới lạnh lùng nói: "Đối phương chắc chắn đã cảm nhận được vận mệnh t catastrophe, nếu để chậm một chút nữa sẽ gặp đại nạn."
Mệnh Vận Hư Vô Chi Thể? Đây đã là lần thứ hai hắn thấy bức tranh này, liên tưởng đến mèo ngu bị bắt làm tù binh. Từ Bắc Vọng không nói nên lời, không ngờ Âm Dương Đạo Thể lại có thể hòa hợp đến mức này.
"Mệnh Vận Hư Vô Chi Thể ta nhất định phải có, không phải chỉ đơn giản là tước đoạt huyết mạch, từ đây sẽ chỉ là người qua đường." Thật ra có đôi chút giống Vị Lai Chi Thành, nhưng không có hình tượng chân thực, lại có thể cảm nhận được để phòng bị.
"Ngươi đang sỉ nhục Thất Quan Vương!" Hoàng Vũ ánh mắt tràn ngập sự sắc bén và lạnh lẽo, gần như điên cuồng mà hô lên câu đó.
Trong chương này, các nhân vật Phù Sơ Ảnh và Từ Bắc Vọng bàn bạc về tương lai cùng những khả năng vượt qua thời không. Mối quan hệ giữa họ phát triển khi Phù Sơ Ảnh muốn hợp tác để đạt được mục tiêu cao cả, trong khi Từ Bắc Vọng lại bộc lộ sự nghi ngờ đối với mục đích của nàng. Sự cạnh tranh giữa các thiên kiêu trong vũ trụ tạo nên không khí căng thẳng, với những câu hỏi về lòng tin và quyền lực trong thế giới đầy bí ẩn này.
Trong cuộc đối kháng giữa các nhân vật, Đệ Ngũ Cẩm Sương tỏ rõ tình cảm của mình đối với Từ Bắc Vọng, người mà nàng sẵn sàng hi sinh vì anh. Trong khi đó, Từ Bắc Vọng bộc lộ những lo lắng về tương lai mờ mịt và những mối đe dọa từ các thế lực bên ngoài. Những cuộc thảo luận xoay quanh Mệnh Vận Hư Vô Chi Thể hé mở về những âm mưu lớn lao, khiến cả hai phải đối diện với những lựa chọn khó khăn. Ánh mắt và cảm xúc của từng nhân vật thể hiện sự phức tạp và căng thẳng trong mối quan hệ của họ.
Đệ Ngũ Cẩm SươngTừ Bắc VọngTổ MẫuHoàng Như ThịMiêu Khả ÁiHoàng Vũ