Chương 43: Ách chú

Ánh mắt thô bạo như muốn hút cạn sinh lực, dây xích sắt trói buộc thân thể. Không gian chật chội, lời nói cũng mang theo âm khí nặng nề. Bị một con kiến hôi uy hiếp, thật sự là một sự sỉ nhục không thể chịu đựng!

Từ Bắc Vọng nắm chặt hy vọng cuối cùng, đem chân khí còn sót lại vận chuyển đến những huyệt vị trên cơ thể. Ánh mắt băng lãnh của Đệ Ngũ Cẩm Sương không hề mang chút nhiệt độ nào. Dù sử dụng đủ mọi thủ đoạn dò xét, nàng chỉ thấy những người này đều chỉ là cảnh giới Huyền giai hạ phẩm. Sự sợ hãi trong mắt kiếm khách đã biến mất, thay vào đó là ngọn lửa giận đang bừng bừng bốc cháy.

Mắt phượng của nàng chớp lên hai tia sáng kỳ dị, xuyên qua không gian, chú ý vào vách núi nơi có bóng dáng của người mặc bạch bào. Từ Bắc Vọng dùng sức bóp chặt yết hầu, âm thanh lạnh như băng nói: "Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công."

Bạch bào tiến lại gần vách núi, bên dưới vực sâu vang vọng lại tiếng trả lời lạnh lẽo. Hắn suy đoán rằng người trong bạch bào chắc chắn đang trong quá trình đột phá Luyện Khí cảnh nhưng lại đang tẩu hỏa nhập ma. Một đòn ác chú vô cùng âm tàn!

Chỉ trong chốc lát liền đứng dậy, cơn đau ập đến. Huyết Tàm Cổ kháng độc! "Từ Bắc Vọng! Trận pháp!" "Khục…" "Ai đang nói chuyện vậy?" "Cứ nhảy xuống đi!"

Cảnh tượng thật tồi tệ khi tu vi từ bát phẩm đỉnh phong bỗng hạ xuống đến cửu phẩm, chân khí đang nhanh chóng bị vòng xoáy hấp thụ. "Bên dưới vách núi có một cái động, trong đó có một quả trứng, hãy tìm trứng và đưa cho ta." "Tiền bối, xin ngài đừng sát hại kẻ vô tội!" Nhưng Quá Khí Vận Tháp sẽ không sai, bảo vật Huyền giai tuyệt đối không thể xuất hiện dưới hào quang chín mươi ba tầng.

"Quay lại đây!" Quá Khí Vận Tháp chín mươi hai tầng. "Tôi… tôi nhảy, tôi nhảy xuống núi!" Kiếm khách với vẻ mặt cầu xin, âm thanh run rẩy. Kiếm khách nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của mình trên mu bàn tay, càng làm hắn thêm khiếp đảm.

Kiếm khách bàng hoàng, không hiểu sao Luyện Khí kỳ lại có thể phát ra uy áp khủng khiếp như vậy. "Quay trở lại ngay lập tức, giải trừ ách chú!" Một giọng nghẹn ngào từ sau lưng hắn vang lên. "Ai?"

Sau khi nuốt xong trứng, hắn sẽ trở về thành phố làm tùy tùng cho lão đại. Lão đại đã bảo hắn đi tìm, nói rằng trong động không có Câu Xà, bởi nếu không thì với thực lực của hắn, sẽ không thể lấy được trứng dưới mắt Linh thú.

Từ Bắc Vọng cảm thấy máu dồn lên mắt, gấp rút chuyển chân khí trong cơ thể. Nếu như có thực lực, hắn chắc chắn sẽ phản kháng. "Không nhảy, đồ khốn!" Nếu hắn vào trong động, cố gắng thoát chết, mang về Câu Xà trứng. Dám phản kháng hắn, đó chính là tự chuốc lấy cái chết.

"Ngươi muốn chết à? Ngươi không muốn mạnh lên để trở thành một tồn tại mà vạn người kính nể sao?" Kiếm khách toàn thân run rẩy, không dám cãi lại, sợ rằng sẽ bị quái vật trước mặt nuốt chửng. Nhưng hắn cũng không dám nhảy xuống vách núi.

Lệnh bài giữa không trung hiện lên một đoạn văn, giống như bị cắt thành hai đoạn. Hắn lạnh lùng quan sát, tâm hồn gần như bị dọa cho hồn xiêu phách tán. Từ Bắc Vọng tiến lại gần, tay bóp lấy cổ hắn, âm thanh lạnh lẽo bức bách: "Ai cho ta thi triển ách chú?!"

"Nhanh lên." Giọng nói Từ Bắc Vọng ngày càng khàn đặc. Khí hải khô cạn, toàn thân hắn vừa tựa như dòng sông Trường Giang và Hoàng Hà cuộn chảy tràn ngập, giờ lại giống như một dòng suối nhỏ sắp cạn kiệt.

Hắn đối mặt với kiếm khách, tay chân run rẩy. "Phế vật, ra ngoài nhanh lên." Kiếm khách lại quỳ xuống đất, lần này lời nói mang theo nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong lòng. Vì thế Từ Bắc Vọng không muốn ở lại Tứ Phương lâu, vội vàng tìm kiếm Câu Xà trứng.

Giống như có một cơn gió lốc không gian, trong đại điện không khí xoắn điên cuồng, một luồng ánh sáng đỏ rực bùng phát từ người nàng, rồi biến mất trong chớp mắt. Một chỗ điện các lộng lẫy, tiếng vang vọng từ những lệnh bài treo trên tường như những con phượng hoàng sống động.

"Ngươi chỉ là một Luyện Khí cảnh, dám cả gan làm càn trước mặt ta sao!?" Nếu như ẩn dấu bí mật, khả năng duy nhất có thể tính chính là ——

Hắn cúi đầu, lén lút quan sát thực lực của đối phương. Trời ơi, sao lại bất công như vậy! "Từ công tử, rốt cuộc ngài đi đâu?" Chân khí trong hắn dần suy kiệt, chỉ còn lại một sợi đang âm thầm lay động, chống cự lại ánh mắt thôn phệ.

Không phải là ánh sáng may mắn, mà chính là tầng số này, đã vượt qua bốn danh bộ Lục Phiến Môn. "Từ công tử, xin đại nhân hãy khoan dung, tha cho tôi một mạng đi." "Đi theo ta, nếu dám trốn, cả nhà ngươi sẽ phải chịu chết!"

Hắn kéo tay áo lên, mặt mũi bỗng chốc trở nên âm trầm. "Thật là hoang đường!" "Phế vật." Ánh mắt hắn biến sắc, xanh xao, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chắt vào.

Từ Bắc Vọng cảm nhận cơn đau nhức dâng tràn, chỉ còn lại một ý niệm đơn thuần trong đầu. Cạch. Má trái của hắn bắt đầu nổi lên, sợi xích sắt lan rộng đến cổ. Ầm ầm! Rốt cuộc Từ Bắc Vọng không chịu nổi cơn đau, cuồng loạn phun ra máu tươi màu ngọc.

Trong làn mây, một tiếng chim phượng hót vang vọng, vĩ đại như một con Hỏa Phượng dài mười trượng lượn giữa màn đêm. Nếu như trên đường đụng phải kẻ thù, hoặc những kẻ lòng dạ khó lường, thì tình trạng ách chú hiện tại sẽ không thể gạt được.

Nghe vậy, kiếm khách đang ngồi dưới gốc cây bỗng mở to mắt, nhảy dựng lên. "Ngang ngược càn rỡ, ỷ thế hiếp người, giờ ta muốn xem thử ngươi có năng lực gì." Người này thực lực yếu kém, nhưng vận may lại tề thiên, là một võ giả có số phận.

Kiếm khách đau đớn cười, lạnh toát toàn thân, trái tim như bị bóp nghẹt, không thể suy nghĩ. Oanh! "Từ công tử, xin tha cho tiểu nhân, ngài là nhân vật lớn ở Cửu Châu, sao phải giết hại một người bình thường?" Ánh sáng bao phủ, bóng dáng của người mặc váy tím hiện lên trước đại điện.

Từ Bắc Vọng buông tay, xoay người đi, che giấu dấu vết máu tươi rỉ ra ở khóe miệng. Hắn đang tiến gần đến vách núi. Lúc này, thực lực của Từ Bắc Vọng đã rơi xuống Luyện Khí cảnh, nhưng vẫn chưa đánh mất hoàn toàn năng lực.

Người đến có dáng người thanh mảnh, nhưng mái tóc lại mang màu máu! Cảnh tượng quái dị khiến cho Từ Bắc Vọng biến sắc trong phút chốc. Sau đó hắn lập tức xoay người chạy đi.

Thái Sơ Cung. Trong tình trạng hiện tại, Huyết Tàm Cổ muốn chống lại ách chú xích sắt. Một khi đụng phải độc tố khác, có lẽ sẽ không thể bảo vệ cho Từ Bắc Vọng. Nếu không luyện tập Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công, người bình thường sẽ nhanh chóng bị xích sắt chèn ép mà chết ngạt!

Ánh mắt của hắn như mạng nhện dày đặc, hai cánh tay xoay mạnh. "Chỉ cần tìm lão đại là được." Thân thể như bị một ngọn núi áp chế, khí huyết đang dần suy kiệt. Hắn nhắm mắt lại, chuẩn bị một cú tấn công, rơi xuống vực sâu.

Cảm giác thân thể truyền đến một loại rất nhỏ bé, âm thanh máu chảy trong xương cốt vang lên. Nhưng chắc chắn có những mối nguy hiểm khác, như độc tố trong động Câu Xà, hoặc yêu thú chiếm cứ nơi đây. Nuốt mất Câu Xà trứng, Huyết Tàm Cổ cùng luyện thể đan dược, Huyết Sát Thảo... Đây rốt cuộc là tu luyện ma công nào?

Dù bạch bào có đôi mắt màu đỏ, nhưng các đường nét trên khuôn mặt lại vô cùng cuốn hút. Cuối cùng đã đến gần bạch bào quái đản. Khuôn mặt bị bao trùm trong khí đen, giống như ác quỷ từ địa ngục. Âm thanh vang lên!

Hắn từ bỏ bạch bào, một gương mặt đẹp cuồng bạo hiện ra, như một thú dữ đói máu. Mái tóc từ ác liêu biến thành màu đen nhánh, đầu hấp thụ hơi sương màu hồng sắc. Nhỏ giọt! Không phải chỉ là âm lãnh, mà trong khoảnh khắc dường như lạc bước vào u minh, khiến linh hồn cũng run rẩy!

Đột nhiên. "Luyện khí?" Nhưng vẻ ngoài đáng sợ của người đàn ông trước mặt, cố ý ẩn giấu thực lực, khiến kẻ khác mắc lừa ra tay. Thời gian trôi chậm lại, không khí chênh vênh giữa đêm khuya bên vách núi, Từ Bắc Vọng để gió thổi tung mái tóc đỏ thẫm, cả người tựa vào gốc cây.

Nàng híp mắt phượng, nhìn chằm chằm vào chiếc lệnh bài màu cam. Cạch, cạch… Từ Bắc Vọng tựa vào một viên đá lớn, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ cầm bị xước sơn. Nếu có thể mượn cơ hội đột phá đến tầng thứ hai của Bắc Minh Thần Công, có khả năng phá vỡ ách chú.

Giọng nói vang lên như tiếng vang lạnh lẽo trong mộ. "Ngươi không nghĩ tầm thường vô vi sao?" Một người mặc váy tím đứng trên lưng phượng hoàng. Khuôn mặt này hắn rất quen thuộc!

Từ Bắc Vọng ngây người, áo choàng trái ngược mang đến cảm giác âm hàn thấu xương, khiến da đầu hắn như muốn đông cứng lại! "Hai!" Hô! "Đếm đến ba." Chỉ còn cách liều mạng.

"Nhảy xuống, ta thiếu ngươi một ân tình." Chân ngọc tuyệt phẩm không dám ấn. Nguyền rủa! Điều này đòi hỏi một trận pháp sư tài giỏi để bài trừ.

Kiếm khách mang theo nỗi sợ hãi, chấn kinh bốn phương, quét mắt khắp sơn cốc. "Một!" "Nếu không, ta sẽ giết cả nhà ngươi, tru diệt tất cả bạn bè thân thiết, bất kỳ ai ngươi quen biết cũng phải chết."

Một lần nữa, số phận khó lường, còn phải liên lụy cả phụ mẫu. Từ Bắc Vọng quay người, bày tỏ sự lạnh lùng.

Tóm tắt chương trước:

Ngư Tiểu Y và Từ Bắc Vọng gặp nhau trong bối cảnh căng thẳng của đại tranh giữa các thiên kiêu. Họ thảo luận về những âm mưu của Vũ gia và những cấm địa huyền bí. Ngư Tiểu Y trải lòng về sự khát vọng trở thành thiên kiêu, trong khi Từ Bắc Vọng lo lắng cho những rủi ro trong cuộc tranh đấu này. Mối quan hệ của họ dần trở nên phức tạp khi người khác xuất hiện và những âm mưu dần được hé lộ.

Tóm tắt chương này:

Trong bối cảnh căng thẳng dưới ách chú, Từ Bắc Vọng nỗ lực vận chuyển chân khí để cứu lấy bản thân khỏi sự khống chế. Đối mặt với một kẻ địch có thực lực khủng khiếp, bản thân hắn rơi xuống Luyện Khí cảnh, phong độ suy giảm nghiêm trọng. Thời điểm cận kề, Từ Bắc Vọng phải tìm cách vượt qua thử thách, đối diện với những nguy hiểm tiềm tàng và khẩn trương tìm kiếm Câu Xà trứng, kết nối số phận và đồng minh trong cuộc chiến cam go này.