Chương 61: Ta giúp ngươi đảm bảo, trong khoảng thời gian này liền làm tùy tòng của ta

Trấn Tà Oản tụ lại một cái vòng xoáy, mang theo nồng đậm huyết sát chi khí. Đám người nhìn nhau, ai cũng có thể nhận thấy vẻ chấn động trong mắt đối phương. Từ Bắc Vọng, đứng cao nhìn xuống, ánh mắt sắc bén, toát lên sát cơ đe dọa. Hắn lạnh lùng nói:

“Trước mắt người này chỉ là Thất phẩm tu vi, nhưng uy áp mà hắn mang đến mạnh mẽ hơn bất kỳ ai!”

Câu nói này như một sự khiêu khích. Cha ngươi có thể nắm giữ nữ ma đầu, chẳng lẽ lại là một nhân vật tầm thường?

“Rất vinh hạnh được gặp các vị,” hắn nói, khiến mọi người không khỏi sửng sốt. Lão giả trong nhóm thậm chí tức giận đến mặt đỏ bừng, như bị bóp cổ.

Bỗng, Sở Phong thở dài, nhanh chóng trấn an: “Cho nên ta tạm thời giúp ngươi đảm bảo.” Hắn không nghĩ rằng một người mang trong mình đại trí khí như Từ Bắc Vọng lại không thể đạt đến cảnh giới Cửu phẩm khi còn trẻ như vậy.

“Từ công tử nói đùa, tại hạ nào có vận may này,” một thanh niên khác đáp lời, vẻ mặt hoảng hốt.

Trong khi đó, Từ Bắc Vọng tiến lại gần hơn, rồi phẩy tay, ra hiệu cho một nhóm người rời đi. Không lâu sau, mấy chục người sải bước ra khỏi cửa động phủ.

Khi quay lại, hắn giao một chưởng vào vai của một thanh niên, nghe thấy tiếng rắc rắc, thanh niên quỳ xuống đất, mặt mũi xám xịt, máu tươi trào ra. “Nhờ có Từ công tử tặng cho Địa giai kiếm phổ, kiếm pháp của ta mới đột nhiên tăng trưởng mạnh mẽ,” hắn thừa nhận.

Nhưng nếu trong số này có kẻ phản bội, hậu quả sẽ thê thảm. Lúc trước khi giải trừ ác chú, Sở Phong đã giúp rất nhiều, điều này khiến thanh niên run rẩy vì sợ hãi, nhưng chưa kịp triệu hồi bảo vật phòng ngự.

Có vẻ như giữa họ có mối quan hệ không đơn giản. Người này sao lại phải ngụy trang thành trung niên, có lẽ do cảm thấy tu vi mình quá thấp. Từ Bắc Vọng, người được biết đến như Từ ác liêu, không tốn một lời liền ra tay, khí thế như một ma đầu.

Khi cảm nhận được khí tức cuồng bạo từ Từ Bắc Vọng, nam tử trung niên gần như không còn sức đứng vững. Hắn run rẩy hỏi: “Hoàng Quý Phi nương nương phái tại hạ đến động phủ đoạt bảo, nhưng các ngươi lại nhanh chân đến trước.”

Khi nghe thấy cái tên “Hoàng Quý Phi,” mọi người đều cảm thấy sợ hãi dâng trào. Một thanh niên nho nhã đang nghiêng người xin lỗi, rồi kéo xuống chiếc mặt nạ da người, lộ ra khuôn mặt bình thường.

Dù chỉ có Cửu phẩm tu vi, nhưng hắn cũng không có ý định đánh giá thấp đối thủ. Từ Bắc Vọng thận trọng quan sát thanh niên, rồi lạnh lùng nói: “Nghe nói có Thần Khuyết Ngọc Thư tàn trang, nhưng chúng ta đã lật khắp động phủ đều không tìm thấy.”

“Điều này không thể, ta muốn giữ gìn công bằng,” hắn nói kiên quyết. Nhất thời, mọi người đều tức giận.

“Nhưng ta không phải quân tử,” Từ Bắc Vọng tiếp tục, sự tức giận bùng nổ.

Với một cú đánh, không khí trong Trấn Tà Oản rung chuyển, áo bào trắng của hắn như được bao phủ bởi sát khí, khiến tất cả mọi người cảm thấy ngợp. Sở Phong nghe thấy điều đó, như gặp phải sét đánh!

Hắn nhìn nhanh về phía ba người bạn bên cạnh. Một lúc sau, tiếng ồn ào từ chiếc phi thuyền vang lên: “Thanh Vân Bảng thứ hai, cường thế tuyệt luân Từ ác liêu!”

“Động phủ này thật sự nghèo nàn sao?” một thanh niên mỉm cười hỏi.

“Vậy còn tàn trang thì sao?” Từ Bắc Vọng nói, giọng nói vẫn giữ bình tĩnh.

“Ta sẽ tận lực thả chậm tốc độ,” hắn nói, hiển nhiên hiểu lòng người.

Một bóng hình nữ tử, với vẻ mặt đầy oán hận, lặng lẽ tháo ra bảo bối, rồi như cởi bỏ gánh nặng. “Từ công tử…” nàng ngập ngừng.

Sở Phong hiểu rằng những gì đang diễn ra thực sự nguy hiểm và cảm thấy không yên.

“Chúng ta chờ xem điều này có gì hay ho,” Từ Bắc Vọng nói như để kết thúc cuộc trò chuyện.

Khi tất cả ngoài động phủ dần dần yên lặng, Sở Phong không thể không lo lắng về những gì đang xảy ra. Mọi người đều nín lặng, không dám nói, chỉ còn lại âm thanh của những bước chân chậm rãi và nhẹ nhàng.

“Nhớ kỹ, không có lần thứ hai,” Từ Bắc Vọng uy hiếp. Khuôn mặt hắn tối sầm, không có bất kỳ cảm xúc nào.

“Ta cũng đi Vân Châu, nếu không phiền, thì cùng đi nhé,” hắn nói nhẹ nhàng. Sở Phong, chao đảo, va vào một cây đại thụ, rồi tự nhủ rằng nhất định phải dẫn hắn cùng đi.

“Ta làm sao biết trên người ngươi…” Sở Phong thot thỏm, lòng đầy căng thẳng.

Tóm tắt chương trước:

Từ Bắc Vọng, mặc dù tỏ ra lạnh lùng, vẫn có những toan tính riêng trong việc thu thập bảo vật. Hắn đối mặt với áp lực từ các võ giả và quyết định không để bản thân bị đe dọa. Những mối quan hệ và quy tắc giữa các nhân vật dần dần hiện rõ, từ việc thỏa thuận nhiệm vụ cho đến những mảnh ghép bí ẩn của quá khứ. Khi những hiểm họa chờ đón, quyết định của Từ Bắc Vọng sẽ định hình vận mệnh của hắn và những người xung quanh.

Tóm tắt chương này:

Trong bối cảnh căng thẳng tại Trấn Tà Oản, Từ Bắc Vọng thể hiện sức mạnh vượt trội mặc dù chỉ có Thất phẩm tu vi, tạo nên bầu không khí đáng sợ giữa những nhân vật khác. Hắn ra lệnh cho nhóm của mình rời đi và kiểm soát chặt chẽ tình hình, nhằm đối phó với sự cạnh tranh về báu vật từ Hoàng Quý Phi. Những mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật dần bộc lộ, khiến họ rơi vào tình huống nguy hiểm, dẫn đến những quyết định khó khăn và sự hoang mang gia tăng trong đám đông.