Có điều…
Nàng dừng lại một chút.
- Hiện tại có Luân Hồi Thụ, thì mọi chuyện sẽ không giống nhau.
Thực tế là như vậy, cảnh giới càng cao, việc lĩnh ngộ đại đạo càng tốn nhiều thời gian. Có Luân Hồi Thụ trợ giúp thì chỉ một ngày có thể bằng một năm, nói gì đến chỉ luyện chín phân thân, thậm chí nếu là chín mươi cái cũng chỉ là chút lòng thành thôi.
Lăng Hàn nhìn nàng một lúc, không hiểu ý nàng là gì. Chưa vào được cửa Lăng gia, mà đã muốn hưởng lợi từ nhà chồng sao?
- Khặc!
Hắn nhẹ nhàng ho một tiếng rồi nói:
- Cái đó… Dù ta có nói chia sẻ bí mật nhưng không có nghĩa là ta sẽ chia sẻ Luân Hồi Thụ này với ngươi!
- Trong thiên hạ, tất cả đều là đất của vua. Ngươi chính là thần dân của trẫm, trẫm cho phép ngươi nắm giữ, không bảo ngươi phải nộp lên cũng đã là rộng lượng, ngươi còn muốn giấu giếm cái gì?
Loạn Tinh nữ hoàng kiêu ngạo nói.
Quả thật, không hổ là Hoàng Đế, thật sự rất biết nói!
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Đây là bảo vật áp đáy hòm của ta, làm sao có thể chia sẻ với người ngoài? Ngươi muốn tu luyện ở đây, không phải là không được, nhưng xem đó, bốn người kia là thị vệ của ta, còn vị lão tiền bối này… thì thôi, căn bản không phải người, tựu chung không phải người của mình, không thể tu luyện ở đây.
Vô Tương Thánh Nhân không khỏi cảm thấy khó chịu. Hắn không phải người thì là cái gì? Đừng khinh người như vậy, dù sao cũng từng là Thánh Nhân mà!
Ai, chỉ có thể nhịn.
Loạn Tinh nữ hoàng chẳng thể nào không hiểu ý trong lời nói của Lăng Hàn. Ai là người của mình? Nàng hừ một tiếng, tiểu tử này quả thật không có ý tốt với nàng.
Nhưng nàng cũng không thể tức giận.
Bởi vì nếu Lăng Hàn là một kẻ tiểu nhân hèn hạ, thì nàng đã bị Lăng Hàn đẩy ngã từ lâu, nào còn đợi đến bây giờ?
Thật là một người kỳ quái.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Nàng híp mắt, tỏa ra khí tức nguy hiểm.
- Khà khà, ngươi cần phải hiểu rõ, nơi này là địa bàn của ta, ta là chủ nhân ở đây. Ngươi mà dám ra vẻ ta đây thì phải cẩn thận bị ta trừng phạt!
Lăng Hàn cười nói, hắn rất muốn đánh cái mông của nữ hoàng này.
Dù hiện tại thân thể này không phải chủ thể của nữ hoàng, nhưng không sao, ý thức của nàng ở chỗ này sẽ ảnh hưởng sâu sắc.
Khí thế của Loạn Tinh nữ hoàng không khỏi yếu đi. Ở bên ngoài, một tay nàng có thể trấn áp Lăng Hàn, nhưng ở đây? Quả thật không tiện, đúng là địa bàn của Lăng Hàn.
Lăng Hàn xoa tay, chờ đợi một cách hứng thú, mong nữ hoàng sẽ mạnh miệng.
Loạn Tinh nữ hoàng lườm một cái.
Lăng Hàn cười nói:
- Vừa rồi sao tự dưng ra tay, không lẽ là ghen à?
- Ha!
Loạn Tinh nữ hoàng cười lạnh.
- Ghen? Ngươi nghĩ trẫm rảnh rỗi đến mức đó sao?
- Vậy tại sao ngươi lại ra tay?
Lăng Hàn cười, hắn không ngại kéo dài thời gian với nữ hoàng này.
- Tại sao trẫm phải nói cho ngươi biết?
Loạn Tinh nữ hoàng cười lạnh.
Lăng Hàn cười hì hì nói:
- Thì chính ngươi tự tìm đến!
Hắn bắt lấy Loạn Tinh nữ hoàng, đặt nàng lên đầu gối, không cần nói hai lời liền trêu chọc, đùng đùng đùng, đánh cái mông của nàng.
Trong Hắc Tháp, hắn lớn nhất… ngoại trừ Tiểu Tháp ra.
Hắn chưa bao giờ coi mình là quân tử, trước đây không đẩy ngã nữ hoàng chỉ bởi vì nguyên tắc. Nhưng giờ, hai người ôm nhau, sờ soạng, hôn nhau trong nguyên tắc của Lăng Hàn, nàng là vợ của hắn.
Lẽ nào có thể để nữ hoàng gả cho người khác? Đùa cơ đấy!
Vậy nên, việc đánh mông nữ hoàng, hắn không cảm thấy áp lực chút nào.
Nữ hoàng giãy giụa, thật quá mất mặt!
- Đáng ghét!
Nàng cắn răng kêu lên, nhưng âm thanh lại quyến rũ như suối xuân.
Rõ ràng hiện tại nàng đang ở hình dáng của Hồ Phỉ Vân, đẹp thì đẹp, nhưng không đến nỗi như tiên nữ, nhưng một khi đổi linh hồn, mọi cử động lại đầy quyến rũ, rất phụ nữ.
Lăng Hàn cười khà khà nói:
- Còn không thành thật?
- Ngươi muốn chết sao?
Nữ hoàng giận dữ, nàng tuyệt đối không ngờ rằng Lăng Hàn trong hai năm tuân thủ quy củ lại dám táo bạo như vậy, dám đánh vào mông nàng.
Nàng chỉ cảm thấy cái mông truyền đến nhiều cơn tê dại, thật ra không đau, nhưng lại giống như kích thích một thứ cảm xúc nào đó trong cơ thể nàng, khiến nàng không thể không kẹp chặt hai chân.
- Đã ngoan chưa?
Lăng Hàn cười hì hì, đánh một cái cũng thật đã, vậy nếu như chân nhân thì sao?
Trong lòng hắn rung động, suýt nữa thì kêu lên vì phấn khích.
- Coi như ngươi… coi như ngươi thắng!
Nữ hoàng không còn cách nào khác phải thỏa hiệp, hiện tại nàng ở dưới mái hiên này.
Lăng Hàn chưa hết thòm thèm nói:
- Sao không cố gắng thêm một chút nữa, ta còn chưa đã ghiền, ai!
Loạn Tinh nữ hoàng lập tức có cảm giác muốn phát điên, chỉ muốn cắn chết người này. Nàng hừ một tiếng rồi nói:
- Ngươi muốn cưới trẫm, cũng không phải là không được!
Ôm ấp, hôn hít, nàng lại không nỡ làm hại người đàn ông này, tựa hồ chỉ còn cách gả cho hắn.
Là nữ hoàng, nàng tự nhiên không thiếu kiêu hãnh, làm việc rất quyết đoán, tuyệt đối không dây dưa.
- Có điều kiện gì, nói ra đi!
Lăng Hàn thoải mái nói.
- Khi nào ngươi bước vào Sáng Thế Cảnh, trẫm sẽ gả cho ngươi!
Loạn Tinh nữ hoàng nói.
- Này này, ngươi cũng quá thiếu thành ý rồi!
Lăng Hàn lập tức phản ứng.
- Thiên tài như ngươi, nhưng trăm vạn năm cũng chỉ đạt đến Tinh Thần cảnh Đại viên mãn, vậy ta muốn cưới ngươi, chẳng phải cần đến hai ba triệu năm sao?
Kẻ này thật tự kỉ!
Loạn Tinh nữ hoàng trong lòng thầm nói, bởi vì Lăng Hàn căn bản chưa từng hoài nghi mình không thể đạt đến Sáng Thế Cảnh, mà chỉ cảm thấy muốn đạt được điều đó cần thời gian có chút "lâu".
Nhưng thật sự là lâu sao?
Nếu như hai ba triệu năm có thể đạt đến Sáng Thế Cảnh, thì tuyệt đối là điều chưa từng có, chí ít trong nhận thức của nàng, như vậy sẽ vội vàng đến mức không thể tin nổi.
- Trẫm sắp đạt đến Tinh Thần cực cảnh, thì tự nhiên sẽ đột phá Hằng Hà Cảnh, nếu tu vi của ngươi không bằng trẫm, thì có tư cách gì cưới trẫm?
Nàng từ tốn nói.
- Được!
Lăng Hàn vỗ tay một cái nói.
- Vậy ngươi ngoan ngoãn chờ, trở thành con dâu Lăng gia ta đi!
Loạn Tinh nữ hoàng hừ một tiếng nói:
- Nhưng trước đó, ngươi là hạ thần của trẫm, phải làm tốt trách nhiệm của một hạ thần. Nếu dám… a!
Nàng còn định cảnh cáo Lăng Hàn, nhưng không ngờ lại bị hắn kéo tới, đặt trên đùi đánh mông.
- Ta nói nữ hoàng đại nhân, ngươi tính sai một điểm, việc cưới ngươi chỉ là một hình thức, đừng mơ tưởng thách thức quyền uy của nam nhân!
Trong chương này, Lăng Hàn và Loạn Tinh nữ hoàng có những cuộc đối thoại căng thẳng xoay quanh chuyện tu luyện và quyền sở hữu Luân Hồi Thụ. Lăng Hàn từ chối chia sẻ bảo vật cho nữ hoàng, tạo ra không khí đối kháng nhưng cũng đầy hài hước. Loạn Tinh nữ hoàng có vẻ không hài lòng nhưng không thể hiện quá mạnh mẽ bởi vì Lăng Hàn đang ở trên địa bàn của mình. Cuối cùng, cả hai đều thỏa thuận về tương lai và công nhận vị trí của nhau, tạo ra một mối quan hệ bất thường giữa họ.
Trong chương này, Lăng Hàn và Loạn Tinh nữ hoàng gặp nhau dưới Luân Hồi Thụ. Lăng Hàn tiết lộ sức mạnh của mình và bí mật về Luân Hồi Thụ, khiến nữ hoàng rất ngạc nhiên. Họ thảo luận về khả năng tu luyện và mối quan hệ giữa nữ hoàng và thân thể Cửu Xà Tộc, cùng với việc Loạn Tinh nữ hoàng có khả năng tạo ra chín phân thân để đạt đến sức mạnh tối thượng. Chương mong muốn khám phá mối quan hệ phức tạp giữa quyền lực và sự hy sinh trong quá trình tu luyện.