Phó Cao Vân có một suy tính rất kỹ lưỡng, không phân chia ba người ở những nơi khác nhau mà để họ ở cùng một chỗ.

Ba người Lăng Hàn vừa được sắp xếp xong thì nghe thấy người hầu báo rằng có người đến thăm. Lăng Hàn suy nghĩ một chút rồi bảo người hầu dẫn vào.

Người bước vào là một thanh niên mặc áo xanh, tên là Triệu Bàng. Trước đây, Lăng Hàn đã gặp anh ta tại Trà hội. Triệu Bàng tu vi ở Nhất Trảm đỉnh phong nhưng đã không giành được suất vào Tiềm Long bí cảnh.

- Lăng Hàn đúng không? – Anh ta vừa bước vào đại sảnh, ánh mắt liếc nhìn Lăng Hàn với thái độ khinh miệt. - Ngươi là kẻ đến sau, ngày mai không được đi Tiềm Long bí cảnh, hãy chuyển suất vào cho ta. Ta cũng không để ngươi thiệt thòi đâu. Hừ.

Anh ta ném cho Lăng Hàn một chiếc nhẫn không gian.

- Trong đó có một vạn tinh thạch, đủ để đền bù cho ngươi.

Thực sự, một vạn tinh thạch là một khoản tiền lớn, nhưng so với suất vào Tiềm Long bí cảnh thì không đáng gì. Nhất là khi đã đạt tới Trảm Trần, tuổi thọ vô hạn, kiếm một chút tinh thạch có phải là chuyện khó khăn gì?

Lăng Hàn cười lớn, thu chiếc nhẫn lại.

Triệu Bàng nhìn thấy vậy, trên mặt hiện lên vẻ đã thấy trước. Trong mắt anh ta, Lăng Hàn không có bối cảnh gì, chỉ được Phó Cao Vân coi trọng, không có nội lực thực sự. Những người như vậy chỉ cần hù dọa một chút là sẽ dễ dàng nghe lời.

- Ta sẽ nhận lễ hoan nghênh này, cút đi! – Lăng Hàn phẩy tay.

Triệu Bàng đứng sững lại, cảm giác như mình nghe nhầm, sau đó mới nói.

- Ngươi vừa nói gì?

- Lăn đi, ngươi không hiểu sao? – Lăng Hàn mỉm cười. - Đến đây, ta sẽ dạy cho ngươi. Trước tiên, đặt tay xuống đất, rồi đầu chạm đất, dùng hai chân đẩy, như vậy là có thể tiến về phía trước. Với trí tuệ của ngươi, học cái này vẫn không khó chứ?

Triệu Bàng tức đến điên người, hắn cảm thấy bị xúc phạm. Hắn chỉ vào Lăng Hàn và quát:

- Ngươi không nên tự tìm khổ.

- Nếu bây giờ ngươi không lăn, ta sẽ giúp ngươi lăn. Nhưng lúc đó ngươi sẽ phải chịu khổ.

Lăng Hàn vừa nhấm nháp trà vừa ung dung nói.

Triệu Bàng tức quá hóa cười, tên này thật sự táo bạo, không những không nghe lời hắn, mà còn dám chiếm tinh thạch của hắn.

- Lăng Hàn, ngươi quá tự tin rồi. – Hắn lạnh lùng nói. - Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nghe theo kế hoạch của ta, bằng không, kết cục của ngươi sẽ rất thảm.

Lăng Hàn mỉm cười nói:

- Ta cũng khuyên ngươi một câu, đừng tự chuốc lấy khổ đau.

- Làm càn! – Cuối cùng Triệu Bàng cũng không kiềm chế được mà ra tay.

Nếu như Lăng Hàn là Nữ hoàng, thì dù trong lòng Triệu Bàng có tức giận cũng không dám ra tay, vì cô ấy có thể đánh bại Kim Chí Vũ chỉ bằng một đòn. Ngay cả Nhị Trảm cũng bị đánh bại một cách đơn giản, Nhất Trảm như hắn cũng không cần nghĩ nhiều.

Có lẽ Lăng Hàn cũng không đơn giản như vậy đâu?

Lăng Hàn thở dài, nếu người khác không nghe lời và thích chịu khổ, thì hắn chỉ có thể chịu khó một chút, hướng dẫn người ta cách làm người.

Bịch! Hắn bất ngờ nắm cổ Triệu Bàng như đang nắm một con gà.

- Để ta giúp ngươi đi! – Lăng Hàn hất tay, Triệu Bàng ngay lập tức bị ném ra ngoài, lăn vài vòng trước khi dừng lại.

Triệu Bàng lăn đến cửa lớn, đúng lúc dừng lại ngay cửa.

Hắn vừa tức vừa xấu hổ, lại còn cảm thấy không cam lòng, nói:

- Ta... linh thạch của ta đâu? Đã không giúp ta, vậy đương nhiên phải trả lại cho ta chứ?

- Tinh thạch gì vậy? – Lăng Hàn hỏi lại một cách tuỳ ý, rồi giả vờ kinh ngạc. - Chẳng lẽ ngươi đang nói đến lễ hoan nghênh của ngươi dành cho ta? Ta nói này, tên ngươi là gì nhỉ?

Hắn nhìn Triệu Bàng, không đợi đối phương mở miệng liền phẩy tay nói:

- Thôi, cũng không quan trọng lắm. Ta nói ngươi cũng hẹp hòi quá, làm gì có chuyện lễ hoan nghênh lại thu lại chứ?

Triệu Bàng cảm thấy ấm ức sắp khóc. Hắn đưa ra tinh thạch của mình, lại bị ném lăn ra ngoài và giờ ngay cả tên của mình cũng không nhớ, thật là oan uổng.

Hắn do dự một hồi, cuối cùng không nói gì mà quay đi. Hắn biết mình không đánh lại Lăng Hàn, nhưng một người không có bối cảnh như hắn cũng có thể bị triều Bàng bắt nạt? Đối phương nghĩ rằng Triệu gia chỉ là để trang trí sao?

Hắn quay về tìm viện binh.

Lăng Hàn không quan tâm. Dù hắn có dành lấy số tinh thạch của đối phương hay không, thì đối phương cũng sẽ không nhường cho hắn. Vậy nên một vạn tinh thạch này coi như là phí tham gia, chơi tiếp với Triệu gia.

Nhưng mà, không chỉ có Triệu Bàng có mưu đồ với suất vào Tiềm Long bí cảnh. Hơn nữa, người bắt nạt Lăng Hàn mà không có bối cảnh cũng không chỉ một mình hắn.

Chưa kịp đuổi Triệu Bàng đi bao lâu, lại có người hầu đến báo có khách thứ hai tới.

Người đến là Phó Tuấn Vĩnh.

Họ Phó chắc chắn thuộc về Phó gia, nhưng gia tộc này có quá nhiều người, lại phân nhánh vô số. Phó Tuấn Vĩnh không phải là người quá quan trọng trong nhánh này, không có khả năng nhận suất vào Tiềm Long bí cảnh từ gia tộc. Bởi vậy, anh ta chỉ có thể dựa vào Phó Cao Vân mà thôi.

Tuy nhiên, thực lực của hắn không đủ để cướp một trong năm suất vào, vì vậy anh ta mới đến tìm Lăng Hàn.

Nói đi nói lại, hắn cảm thấy Lăng Hàn dễ bắt nạt.

- Lăng huynh! – Phó Tuấn Vĩnh vừa vào cửa đã cúi người chào lịch sự, nhiệt tình gọi một tiếng Lăng huynh. Anh ta biết cư xử hơn nhiều so với Triệu Bàng.

Dù có giận dữ cũng không thể làm chùn bước trước nụ cười của Lăng Hàn, Lăng Hàn cũng cười cười đáp:

- Tuấn Vĩnh huynh.

Phó Tuấn Vĩnh không đề cập đến chuyện suất vào, nhưng lại nói rằng Tiềm Long bí cảnh cực kỳ nguy hiểm, thực sự là một nơi rất khủng khiếp, chỉ cần bước vào thì khó có thể trở ra.

Lăng Hàn ra vẻ kinh ngạc hỏi:

- Thực sự nguy hiểm như vậy sao?

- Còn không phải sao? – Phó Tuấn Vĩnh mừng rỡ thấy vậy, thừa cơ tiếp tục nói: - Lăng huynh, thực lực của ta có lẽ mạnh hơn ngươi một chút, hơn nữa gia tộc còn ban cho ta một ít bảo vật để hộ thân. Không bằng để ta đi thay ngươi lần này. Ngươi yên tâm, bất kể ta thu hoạch được bao nhiêu, ngươi sẽ hưởng chín phần. Ai bảo chúng ta tâm đầu ý hợp chứ?

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Lăng Hàn gặp hai nhân vật muốn cướp suất vào Tiềm Long bí cảnh. Triệu Bàng, một thanh niên kiêu ngạo, đã cố gắng đe dọa và đưa ra một triệu phú tinh thạch, nhưng Lăng Hàn đã từ chối thẳng thừng và đánh bại hắn một cách dễ dàng. Tiếp theo, Phó Tuấn Vĩnh xuất hiện với thái độ lịch sự nhưng cũng có ý đồ tương tự. Hắn cố thuyết phục Lăng Hàn nhường suất vào cho mình với lợi ích hứa hẹn, làm cho không khí trở nên căng thẳng và mâu thuẫn gia tăng giữa các nhân vật.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương truyện, Phó Cao Vân triệu tập mọi người để xác định danh ngạch vào Tiềm Long bí cảnh, nơi sản sinh Huyết Long thạch quý giá cho võ giả Trảm Trần cảnh. Mỗi người bày tỏ mong muốn tham gia, với sự cạnh tranh gay gắt giữa các thế lực. Phó Cao Vân phân phối danh ngạch thông qua thi đấu võ lực, dẫn đến sự không hài lòng từ một số nhân vật khi Lăng Hàn và Nữ Hoàng chiếm hai trong số danh ngạch đó. Sự kiện này không chỉ thể hiện sức mạnh mà còn đặt ra thách thức cho khả năng lãnh đạo của Phó Cao Vân.