Lăng Hàn nở nụ cười nhẹ nhàng nói:

- Tại sao tôi lại phải mắng chửi bạn khi mọi thứ đang yên ả chứ?

- Công tử...

Nữ tử trong bộ trang phục trắng ngay lập tức quỳ xuống, cúi đầu thấp. Từ vị trí của Lăng Hàn, hắn có thể thấy một vùng da trắng mịn lộ ra dưới cổ nàng, cùng với hai bộ phận khác cũng không được che đậy. Mặc dù chỉ lộ ra một chút nhưng cũng đủ để khiến người ta cảm thấy mê đắm, lại muốn nhìn thêm.

Hóa ra nàng ta lại dám dùng mỹ thuật để quyến rũ hắn?

Lăng Hàn nhắm mắt lại, không nói một lời nào.

- Công tử, tôi thực sự đã sai rồi.

Nữ tử áo trắng thấy vậy liền biến sắc. Trước đó, khi trở về báo cáo, nàng đã bị Nhu yêu nữ quở trách nặng nề, bảo nàng phải rất khách khí với Lăng Hàn và mời hắn đến. Nhưng nàng vẫn không phục, cho rằng chỉ cần sử dụng mị thuậtLăng Hàn sẽ phải nghe lời. Giờ đây, nàng nhận ra mình đã đoán sai về Lăng Hàn, sợ hãi đến mức lập tức dập đầu cầu xin.

- Xin công tử đại nhân đại lượng tha cho nô gia một lần.

Bịch, bịch, bịch. Đầu nàng không ngừng va vào sàn nhà, âm thanh vang rền.

Lăng Hàn thường mềm mỏng hơn cứng rắn, đối phương đã cúi đầu nhận lỗi, và trước đó chỉ có chút khinh bỉ với hắn nên hắn cũng không quá để tâm. Hắn đứng dậy, nói:

- Được rồi, tôi sẽ đi gặp thánh nữ của bạn một lần.

Phó Cao Vân không khỏi thầm ngợi khen Lăng Hàn. Trước giờ chỉ có người khác cầu kiến Nhu yêu nữ, chứ chưa từng có chuyện Nhu yêu nữ cầu xin như vậy. Thực sự là ấn tượng mạnh.

Nữ Hoàng bước tới, cũng muốn gặp Nhu yêu nữ này để xem nàng ta so với mình thế nào.

Nữ tử áo trắng vốn định can ngăn, nhưng khi nhìn thấy Lăng Hàn, nàng lập tức im lặng.

Hiện tại không nên gây phiền phức cho Lăng Hàn là điều tốt nhất.

Bốn người cùng nhau bay về chiếc chiến hạm của Tố Nữ môn.

Trên thuyền lớn có rất nhiều nữ tử đang quan sát, vì có nữ tử mặc y phục màu trắng dẫn đầu, nên không ai cản trở hỏi han họ. Sau khi vào chiến hạm, họ nhanh chóng di chuyển đến căn phòng lớn nhất.

- Xin đợi một chút.

Nữ tử trong bộ y phục trắng nói, gõ cửa phòng vài cái. Một lúc sau, một giọng nói lười biếng từ trong phòng vọng ra.

- Vào đi.

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại rõ ràng vang lên, như thể gọi mọi người vào, khiến ai nấy đều không thể kiềm chế được sự mong chờ trong lòng.

Chưa cần nhìn người, chỉ cần nghe giọng nói cũng đã đủ khiến người ta phải say mê, trong đầu hiện lên vô vàn những ham muốn, đồng thời cũng tò mò không biết nàng mỹ nữ này sẽ như thế nào.

Nữ tử áo trắng đẩy cửa ra và làm động tác mời ba người Lăng Hàn vào.

Phó Cao Vân dẫn đầu bước vào, trong khi Lăng Hàn và Nữ Hoàng đi song song. Ba người thấy một nữ tử đang nằm trên một chiếc ghế dài cực lớn.

Nàng mặc một chiếc váy dài màu vàng, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp đến mức kinh hãi. So với Nữ Hoàng thì có phần kém hơn một chút. Tuy nhiên, đôi mắt của nàng lại vô cùng quyến rũ, như có linh tính, như đang nói lên nội tâm của mình khiến người ta cảm thấy tim đập thình thịch.

Vì đang nằm, nàng không đi giày cũng chẳng mang tất, hai chân nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra bóng loáng như ngọc. Mười ngón chân đều hồng hào, không phải do trang điểm mà là bẩm sinh như vậy.

Dù vậy, phần lớn đôi chân đều bị chiếc váy dài che khuất, chỉ lộ ra một chút xíu. Nhưng điều đó lại càng tôn thêm vẻ đẹp cho nàng.

Chỉ cần lướt mắt qua Lăng Hàn cũng có thể nhận ra đây là một mỹ nhân tuyệt sắc, tuy rằng dung mạo không bằng Hổ Nữ hay Nữ Hoàng, nhưng nhờ vào việc tu luyện mị công của mình, nàng có thể gia tăng sức hấp dẫn lên rất nhiều, khiến hiện giờ nàng cũng không kém nữ nhân của Lăng Hàn bao nhiêu.

Không ngạc nhiên khi bất kỳ ai như Phó Cao Vân hay những vương giả trẻ tuổi khác, đến cả các cao thủ thế hệ trước cũng đều muốn chiêu mộ nàng làm thiếp. Nếu như Lăng Hàn chỉ có một mình, có lẽ hắn sẽ rất lấy làm hứng thú với nữ nhân này.

Nhưng giờ tình hình đã khác, hắn thu hồi ánh mắt, ánh mắt trở nên rất trong sáng.

Hắn và Nữ Hoàng ngồi xuống, tay vẫn còn nắm chặt nhau, thực sự khiến những người độc thân cảm thấy đau lòng.

Nhu yêu nữ không khỏi kinh ngạc, không phải nàng chưa từng gặp những người đàn ông thể hiện sự thanh cao trước mặt mình. Nhưng ai cũng chỉ có một mục đích duy nhất, đó là khiến nàng chú ý. Những người như vậy, nàng thấy không ít, nên không để ý lắm.

Tuy nhiên, Lăng Hàn lại không tỏ ra vẻ thanh cao chút nào, ánh mắt của hắn tĩnh lặng tới đáng sợ. Nếu không, nàng cũng có thể thấy một chút dục vọng trong ánh mắt. Mượn ví dụ từ Phó Cao Vân bên cạnh, dù là Vương giả đương thời nhưng vẫn không thể giấu nổi những cảm xúc trong hắn.

- Vị này chính là Lăng Hàn, Lăng công tử sao?

Nàng cười nhạt, không kiêu ngạo như Nữ Hoàng, cũng không bám dính như Hổ Nữ, mà có một phong cách riêng biệt.

Lăng Hàn gật đầu nói:

- Tôi chính là Lăng Hàn.

- Nghe nói Lăng công tử đã giúp Phó công tử sửa chữa pháp quyết không hoàn chỉnh đó?

Nhu yêu nữ hỏi.

Lăng Hàn không muốn tốn lời với nàng, hắn nói:

- Nếu bạn muốn tôi giúp bạn sửa chữa toàn bộ pháp quyết đó cũng không thành vấn đề. Nhưng bạn phải đưa bộ công pháp đó cho tôi nghiên cứu từ từ.

Nhu yêu nữ chần chừ.

Bộ công pháp này nàng tình cờ có được, nhưng vì không hoàn chỉnh nên nàng không dám tùy tiện tu luyện, nếu không sẽ gặp hậu quả rất nghiêm trọng. Càng là những tiên thuật phẩm giai cao thì càng nguy hiểm hơn.

Nhưng nàng lại cảm thấy bộ công pháp này không tồi.

Nàng suy đi tính lại, cuối cùng quyết định chậm rãi gật đầu:

- Được rồi.

Nàng nhìn Lăng Hàn, có chút không cam lòng. Không ngờ hắn lại ghét bỏ chuyện nói chuyện với nàng và chỉ muốn lập tức bắt tay vào việc tu bổ công pháp. Thực sự khiến nàng tức điên lên.

Quả là một kẻ không biết nắm bắt tình cảm.

Nhu yêu nữ chống tay đứng dậy, chỉ một động tác nhỏ thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy thanh thoát, vẻ lười biếng được thể hiện rõ ràng. Mái tóc xanh của nàng đổ xuống, như thác nước, để lộ một bên má xinh đẹp.

Tóm tắt:

Chương truyện xoay quanh cuộc gặp gỡ giữa Lăng Hàn và Nhu yêu nữ. Sau khi Nữ tử áo trắng cố gắng quyến rũ Lăng Hàn bằng mị thuật nhưng thất bại, nàng ta phải xin lỗi. Lăng Hàn đồng ý gặp Nhu yêu nữ và đề nghị giúp nàng sửa chữa bộ công pháp chưa hoàn chỉnh mà nàng sở hữu. Nhu yêu nữ ban đầu lưỡng lự nhưng cuối cùng đã chấp nhận. Tình huống căng thẳng và sự tương tác giữa các nhân vật tạo nên một bầu không khí hấp dẫn và kịch tính trong câu chuyện.