Hiện nay, Lăng Hàn lại dám ra tay với hắn? Thực sự cho rằng xuất thân từ thế gia đan đạo thì sức mạnh chiến đấu kém cỏi sao? Ngươi quá ngây thơ rồi.
Lăng Hàn căn bản không bận tâm đến điều đó. Đừng nói Lưu Dụ không phải vương giả, mà lại chỉ là một kẻ tầm thường, cho dù là vương giả có sức mạnh tứ trảm đỉnh phong thì cũng chẳng có gì.
Hắn tát một cái, Lưu Dụ bịt miệng hắn và nhấc bổng lên.
- A…
Lưu Dụ đau đớn, bốn chi đạp loạn xạ, chỉ phí công vô ích. Trong mắt Lăng Hàn, hắn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
- Bằng hữu! Bằng hữu!
Chư Cẩn hoảng sợ, suýt khóc. Nếu như Lưu Dụ bị đánh tổn thương, Chư gia sẽ không thể làm ăn với Lưu gia, điều này đã quá rõ. Nếu Lưu gia còn có lời gì, bảo các đan sư không hợp tác với Chư gia thì Chư gia sẽ gặp khó khăn.
Hắn không thân quen với Lăng Hàn, khí thế mạnh mẽ đè nén khiến hắn chỉ có thể đứng cách Lăng Hàn ba trượng.
Hắn nhận ra Lăng Hàn cường đại tới mức nào. Trong lòng thở dài, người ta đã nhường phòng tu luyện cho ngươi, tại sao ngươi lại trêu chọc họ làm gì? Không đánh ngươi thì đánh ai đây?
Hắn cảm thấy điều này tuy có chút khó chịu, nhưng cũng không nên diễn ra trước mặt hắn. Hắn không ngừng khuyên Lăng Hàn về địa vị của Lưu Dụ, muốn thuyết phục hắn không nên hành xử bồng bột.
Lăng Hàn thì không nghe, chỉ chăm chăm nhìn Lưu Dụ và nói:
- Miệng thúi như vậy, ăn bùn lớn lên sao?
Đại hắc cẩu không ở đây, hắn không có ý tưởng gì hay ho, chỉ đành lấy một viên đá, bóp nát rồi nhét vào miệng Lưu Dụ.
- A…
Lưu Dụ muốn nhổ ra nhưng không thể như ý, chỉ có thể thống khổ lắc đầu. Thật ra với tu vi của hắn, việc này cũng không đáng ngại, nhưng quan trọng là mối nhục mặt mày quá lớn.
Có người dừng tu luyện, đi ra và nhìn thấy cảnh tượng này đã không thể nhịn cười.
Mặt Lưu Dụ xấu hổ đỏ bừng, cảm thấy ánh mắt của người nọ như lưỡi dao đâm vào thân thể hắn. Chưa bao giờ hắn cảm thấy xấu hổ như lúc này!
Hắn vung ánh mắt phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, thề rằng nhất định phải giết chết kẻ này.
- Ah, còn không chịu học khôn?
Lăng Hàn lạnh lùng nói, rồi tát một cái.
Phốc!
Lưu Dụ phun viên đá ra ngoài, không chỉ vậy, hắn còn mất đi vài chiếc răng, một bên mặt hắn sưng lên, chứng tỏ cái tát này rất mạnh.
Tất nhiên, Lăng Hàn không dùng toàn lực, nếu không thì Lưu Dụ đã sớm hồn bay phách lạc.
Ầm!
Lăng Hàn lại đè vào đầu Lưu Dụ, khiến đầu hắn chôn sâu xuống nền gạch. Lời nói này khá tốt, Trảm Tần có quá nhiều thời gian và nguyên lực để rèn luyện sức mạnh, nếu không với cú nện này thì đã khiến Lưu Dụ không chết cũng bị thương nặng.
Dù vậy, đầu óc hắn cũng choáng váng, thậm chí không nhớ nổi mình là ai.
Hai tay hắn vô lực buông thõng, cái mông nhô cao, tư thế này thật sự quá kỳ lạ.
Lăng Hàn lại nghĩ đến đại hắc cẩu, nếu nó ở đây, chắc chắn sẽ làm vậy. Lăng Hàn nở một nụ cười như ác ma và nói:
- Phượng lão bà, tránh sang một bên.
Thiên Phượng Thần Nữ gật đầu, tiến vào Hắc Tháp.
Lăng Hàn lấy một cây trúc ra, đây là một vật phẩm quý giá, Cửu Trúc Trúc Tía, độ bền và dẻo dai đến phi thường, mỗi trăm năm mới dài thêm một đoạn, rất hiếm có. Hắn cười hắc hắc, rồi cầm cây trúc đâm vào mông của Lưu Dụ.
- Ah…
Dù Lưu Dụ đang mê man nhưng cũng bị cơn đau tê tái bạo hành khiến hắn tỉnh táo lại, hắn dốc sức liều mạng lắc lắc mông, cố gắng đẩy vật thể lạ ra nhưng có thể như ý muốn sao?
Chư Cẩn chóng mặt, đúng là một ngày tồi tệ, Lưu gia đại thiếu bị người ta hành hạ ngay trước mặt hắn, hắn không thể không liên quan.
Hắn chỉ biết khóc không ra nước mắt.
Dù Lăng Hàn làm vậy có phần quá đáng nhưng thật sự có thể trách được ai không? Thử đặt mình vào hoàn cảnh của hắn mà xem, liệu hắn có tức giận hay không?
Lăng Hàn tại sao phải chịu thiệt thòi, hắn không phải thánh hiền.
- Về sau hãy làm người cho tốt, trên đời này còn có rất nhiều người có thực lực vượt xa ngươi. Ngươi nên cảm thấy may mắn khi ở thành Đan Đạo này, nếu không với tính cách của ta thì ngươi đã sớm thành thức ăn rồi!
Lăng Hàn vỗ vỗ cán trúc, hắn lắc lắc làm Lưu Dụ phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Chuyện này không ảnh hưởng gì đến Lăng Hàn cả.
Trong phạm vi quy tắc của trò chơi, hắn thực sự không sợ ai, miễn là hắn cũng chơi theo quy tắc, không vượt quá giới hạn.
Phân Hồn không ra tay, thì có ai làm gì được hắn?
Lăng Hàn vỗ tay, dù có dùng vật thánh liệu này tặng cho ngươi, hắn cũng tuyệt đối không muốn, rút ra cũng mang tiếng xấu muôn đời.
Hắn mở phòng tu luyện và bước vào, sau đó chuẩn bị luyện đan.
- Dụ thiểu!
Chư Cẩn vội vàng chạy đến đỡ Lưu Dụ, cũng kéo đầu hắn ra khỏi nền gạch.
- Mông ta! Mông của ta!
Lưu Dụ muốn sờ mông mình, nhưng tay hắn vừa giơ ra lập tức phải chịu cơn đau dữ dội, không thể cứng rắn tiếp. Cái mông của hắn vẫn còn đau đớn cực độ.
Vừa lúc có người đi ra từ phòng tu luyện nhìn thấy cây trúc dài cắm vào mông của Lưu Dụ và sững sờ một lúc, sau đó bật cười lớn.
Không chỉ một người, cánh cửa đá bên cạnh mở ra, nhiều người sau khi nhìn thấy cảnh tượng này đều ngẩn ra rồi cười ra nước mắt.
- Mã huynh, người này đang làm gì vậy?
- Là kẻ biến thái thích chọc vào mông của mình.
- Quả thật khẩu vị của hắn nặng quá rồi!
Hai người này rất quen thuộc, có lẽ vừa mới tham gia tu luyện cùng nhau. Họ nhìn Lưu Dụ rồi cùng cười nói, sau đó bước ra ngoài.
Lưu Dụ nghe những lời này, mặt hắn tím như gan heo, chỉ cảm thấy cuộc đời thật u ám, không còn chút ánh sáng nào. Hắn nghiến răng nói với Chư Cẩn:
- Thằng khốn, còn không nhanh rút nó ra!
Chư Cẩn gật đầu, nắm lấy cây trúc và kéo mạnh ra ngoài.
- Đau quá…
Lưu Dụ kêu lên, tay hắn run rẩy, bộ phận nhạy cảm của hắn đã bị tổn thương nặng nề.
Chư Cẩn dùng sức kéo mạnh, cuối cùng đã kéo cây trúc ra ngoài. Phốc! Một dòng máu tươi từ mông Lưu Dụ phun ra.
- Ah…
Lưu Dụ lại kêu lên một cách thảm thiết, nhưng cơn đau ngắn thì không bằng cơn đau dài, sau khi rút cây trúc ra, tuy cảm thấy đau đớn tột cùng, nhưng cuối cùng hắn không phải chịu thêm tra tấn nào nữa.
Hắn dùng một tay che mông, mặc kệ tay dính đầy máu tươi, trong mắt bắn ra lửa tức giận.
Chương này mô tả cuộc chạm trán giữa Lăng Hàn và Lưu Dụ, nơi Lăng Hàn thể hiện sức mạnh vượt trội của mình. Lưu Dụ - một nhân vật tự mãn, đã bị Lăng Hàn đánh bại một cách thê thảm. Sự nhục nhã của Lưu Dụ càng tăng khi Lăng Hàn không ngần ngại hành hạ hắn trước mặt mọi người, khẳng định rằng hắn không đơn thuần chỉ là một kẻ có xuất thân từ thế gia. Chư Cẩn, bạn của Lưu Dụ, lo lắng cho tương lai của gia tộc mình, nhưng cũng chỉ biết đứng nhìn khi Lăng Hàn tỏ ra thách thức và kiêu ngạo trong hành động của mình.
Trong chương này, Lưu Dụ khoe khoang sự giàu có trong khi thực tế lại muốn thuê phòng tu luyện nhưng không đủ tiền. Chư Cẩn cố gắng thuyết phục Lưu Dụ, nhưng cuối cùng lại bị Lưu Dụ áp bức. Thiên Phượng Thần Nữ đứng ra bênh vực Chư Cẩn, dẫn đến một mâu thuẫn giữa Lăng Hàn và Lưu Dụ. Mặc dù Lưu Dụ có sức mạnh võ đạo, nhưng Lăng Hàn không ngại đối đầu. Câu chuyện khám phá sự kiêu ngạo và đấu tranh giữa những nhân vật trong thế giới đan đạo.
cuộc chiếncường đạithế gia đan đạotrừng phạtnhục nhãnhục nhãtrừng phạtcường đại