Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Chuyện của thế hệ trẻ thì người lớn nên để yên cho họ, có được không?
Lôi Thiên Hành hít một hơi thật sâu, cố gắng gom chút can đảm:
- Được! Được! Được!
Nghe Lăng Hàn nói như vậy, dường như không muốn làm khó Lôi gia, nên Lôi Thiên Hành cảm thấy như được ân xá. Cảm giác lưng áo gã ướt súng mồ hôi lạnh rơi xuống.
Lăng Hàn gật đầu rồi quay người rời đi.
Cho đến khi Lăng Hàn biến mất, Lôi Thiên Hành mới cảm thấy mình như bị buông xuôi, ngồi bệch xuống đất.
Bốp!
Lôi Thiên Hành bị tát một cái. Mã Tuyên Vương tức giận trừng mắt nhìn gã như muốn nuốt sống.
Tim Lôi Thiên Hành như rơi xuống vực:
- Đại nhân...
Mã Tuyên Vương giận dữ đánh cho Lôi Thiên Hành một trận tơi tả:
- Khốn kiếp, ngươi suýt nữa đã hại ta chết!
Lôi Thiên Hành chỉ biết hét lên thảm thiết, thậm chí không dám phản kháng.
May mắn thay, Mã Tuyên Vương thấy Lăng Hàn tha cho Lôi Thiên Hành nên không dám giết gã. Nếu có ngày Lăng Hàn muốn tự mình xử lý Lôi Thiên Hành, thì Mã Tuyên Vương chắc chắn sẽ gặp họa.
Mã Tuyên Vương tức giận đá bay Lôi Thiên Hành ra xa, mắt không nhìn, miệng quát:
- Cút!
Có thể nói Lôi Thiên Hành đã hai lần thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc và chỉ còn cách lê bước trở về Lôi gia với thân thể bị thương nặng. Trong lòng gã thầm cảm thấy may mắn vì không chết dưới tay Tiên Vương và một người mạnh hơn Tiên Vương gấp nhiều lần.
Nghĩ đến đây, Lôi Thiên Hành cảm thấy tự mãn một chút.
Khi nhìn thấy Lôi Thiên Hành đẫm máu trở về, người nhà Lôi gia không khỏi hoảng sợ kêu lên:
- Thất Trường Lão, ngài làm sao vậy?
Lôi Thiên Hành vội vàng xua tay:
- Không sao đâu, không sao đâu.
Đương nhiên, Lôi Thiên Hành sẽ không chủ động nhắc đến chuyện mình xấu hổ, gã tìm một cái cớ khác để đánh trống lảng.
Lăng Hàn không màng tới những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Hắn rời khỏi thành để theo sau Vương Toàn Hà. Không phải là vì Lăng Hàn không thể bảo vệ cho hậu nhân của mình khi ở trong thành, mà chỉ đơn giản hắn muốn xem thử Thiên Thủy trấn có điểm gì đặc biệt.
Lăng Hàn đến nơi đất cũ của Vương gia. Ba năm đã trôi qua kể từ vụ thảm án, nơi đây không còn cảnh máu chảy thành sông như trước. Dù nơi này vẫn đông đúc, nhưng giờ đây đã thuộc về Lý gia.
Lăng Hàn rải thần thức khắp nơi, nét mặt trở nên kỳ lạ.
Hôm nay thật trùng hợp, đúng là ngày lành lễ cưới của Lý Tĩnh Sơ. Gia đình nhà chồng có bối cảnh rất lớn, là đệ tử của một đại tông môn tên La Quang.
Đây có phải là thuộc tính may mắn của Vương Toàn Hà không?
Lý gia lựa chọn ngày hôm nay để gả con gái không sớm không muộn, mà cố tình chọn ngày này.
Lăng Hàn không ra tay, hắn chỉ ngược dòng tìm hiểu nguồn gốc của Vương gia, muốn biết thế hệ hậu bối này đã trải qua những gì.
Vương Toàn Hà đã tới đây.
Trong ba năm qua, Vương Toàn Hà đã chỉ mất ba năm để tiến bộ, nhưng giờ chỉ mất nửa ngày để về.
Không phải ngẫu nhiên, mà là do cảnh giới của Vương Toàn Hà tăng từ Tinh Thần cảnh lên Phân hồn, sức mạnh của y đã tăng lên gấp bội. Không cần phải nói nhiều, chỉ riêng khả năng bay lượn này đã giúp y tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Vương Toàn Hà cảm thấy rất cảm kích Lăng Hàn. Nếu không có Lăng Hàn, chẳng có Vương Toàn Hà ngày hôm nay. Nếu không biết đến việc báo thù, không biết y sẽ sống hèn hạ ở nơi nào, lo sợ bị Lý gia truy sát.
Ba năm qua, cả thực lực lẫn ngoại hình của Vương Toàn Hà đều thay đổi lớn. Từ một thiếu niên hơi ngô nghê, y đã trở thành một người trẻ tuổi với vóc dáng thon dài và khuôn mặt phong trần.
Đi trên con đường quen thuộc, không ai nhận ra y là người còn sống sót của Vương gia. Vương Toàn Hà cảm thấy như mình đang ở nhầm chỗ.
Quyết định về nhà trước xem sao.
Khi Vương Toàn Hà trở về chỗ đất cũ của Vương gia, y lại thấy cảnh tiệc cưới đang diễn ra.
Ai sắp cưới vậy?
Vương Toàn Hà nhanh chóng kéo một người lại hỏi thăm, và khi nghe tên, ánh mắt y trở nên hung ác. Lý Tĩnh Sơ!
Đây là cái tên mà Vương Toàn Hà đã cố gắng giấu kín trong lòng, nhưng giờ đây lại như một con quái vật cắn xé tim gan y. Đồng lõa quan trọng đã khiến y mất đi mọi thứ, giờ đây lại sắp kết hôn?
Dựa vào cái gì!
Khuôn mặt Vương Toàn Hà trở nên trầm ngâm. May mắn là y đến kịp lúc; nếu kéo dài tới ngày mai, sau lễ cưới, Lý Tĩnh Sơ sẽ theo chồng rời khỏi đây, trở thành đệ tử của một đại phái khác.
Vương Toàn Hà ngước nhìn tấm biển, bước đi với quyết tâm. Mọi thứ sẽ chấm dứt hôm nay.
Có người ngăn y lại:
- Xin hỏi ngài có thiệp mời không?
Vương Toàn Hà nhếch mép, lạnh lùng đáp:
- Làm sao? Không nhận ra ta sao?
Người đó nhìn chằm chằm vào Vương Toàn Hà, cảm thấy hơi quen quen nhưng không nhớ ra được.
Vương Toàn Hà nhắc nhở:
- Ta họ Vương!
Người kia tim như nghẹt thở:
- Vương?
Ở Thiên Thủy trấn, họ Vương đã trở thành điều cấm kỵ.
- À! Ngươi là Vương Toàn Hà!
Cuối cùng gã hiểu ra, chủ yếu bởi vì gã chưa bao giờ nghĩ rằng người sống sót duy nhất của Vương gia lại xuất hiện.
- Cái gì!?
- Vương Toàn Hà!
- Hậu nhân duy nhất của Vương gia?
Xung quanh nhiều người nghe thấy đều lộ vẻ bất ngờ. Thiếu niên của Vương gia đã trở lại?
Mới có ba năm, sức mạnh của Vương Toàn Hà làm sao có thể thay đổi nhiều đến vậy? Lần này đến đây chẳng khác nào tự sát.
- Chắc chắn là vì Lý Tĩnh Sơ.
- Đúng rồi, hồi đó Vương gia bị hủy diệt đúng vào ngày Vương Toàn Hà và Lý Tĩnh Sơ kết hôn. Không ngờ ba năm sau, Lý Tĩnh Sơ lại sắp cưới chồng, Vương Toàn Hà không thể chịu đựng nổi.
- Ái chà, ai mà không kiềm chế được. Năm đó nữ nhân mà mình cưới lại khiến cả nhà mình tan nát, giờ lại sắp gả cho một người khác, sao có thể nhẫn nhịn nổi.
- Xuỵt, nói nhỏ thôi, ngươi không muốn sống sao?
Mọi người xì xào bàn tán. Tiệc cưới này chắc chắn có nhiều người từ Thiên Thủy trấn tham gia, mọi người đều biết về vụ việc cách đây ba năm. Hơn nữa, việc hủy diệt Vương gia là chuyện cực kỳ lớn trong một nơi nhỏ bé như Thiên Thủy trấn; dù có qua một ngàn năm vẫn có người nhắc đến.
Vương Toàn Hà vội vàng bước vào đại đường.
Thủ vệ Lý gia đứng ở cửa lập tức ngăn lại:
- Đứng lại!
Vương Toàn Hà chỉ nhẹ nhàng dùng sức.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Các thủ vệ bị đánh bay ra ngoài, không thể ngăn cản nổi.
Ủa?
Thấy cảnh này, các vị khách xung quanh sợ hãi. Không lẽ trong ba năm qua Vương Toàn Hà đã có kỳ ngộ lớn? Nhớ hồi trước, y chỉ là Tinh Thần cảnh, tuyệt đối không có sức chiến đấu như hôm nay.
Vương Toàn Hà bước nhanh, bỏ lại phía sau rất nhiều người bị thương nằm la liệt, âm thanh vô cùng náo nhiệt.
Vương Toàn Hà rất quen thuộc nơi này, nhanh chóng đến địa đường. Trùng hợp thay, chú rể vừa mới được mang ra, sắp đến lượt tân nương quỳ lạy chú rể ba lần chín lạy, sau đó sẽ tiến vào động phòng.
Lý gia không chỉ có một vài thủ vệ, mà còn nhiều người khác đuổi theo đến nơi này, la hét ầm ĩ.
Chương truyện xoay quanh cuộc gặp gỡ giữa Lăng Hàn và Lôi Thiên Hành, trong đó Lăng Hàn khuyên nhủ người lớn không can thiệp vào chuyện của thế hệ trẻ. Lôi Thiên Hành trải qua sự la mắng của Mã Tuyên Vương sau khi suýt gây họa lớn. Đồng thời, Vương Toàn Hà, nhân vật sống sót duy nhất của Vương gia, trở lại Thiên Thủy trấn đúng vào ngày lễ cưới của Lý Tĩnh Sơ - kẻ đã góp phần hủy diệt gia đình y. Với sức mạnh tăng tiến sau ba năm, Vương Toàn Hà quyết tâm đến tham gia hôn lễ để tính sổ, bất chấp nguy hiểm từ Lý gia.
Trong chương này, Vương Toàn Hà nhờ sự giúp đỡ của Lăng Hàn để thăm dò thần thức và nâng cao thực lực. Sau bảy ngày khổ tu, hắn đạt tới Phân Hồn cảnh và sẵn sàng báo thù. Khi ra khỏi thành, Vương Toàn Hà đối đầu với Lôi Đông, kẻ đã đắc tội với hắn, và dễ dàng tiêu diệt hắn. Vụ việc thu hút sự chú ý của Lôi Thiên Hành, cha của Lôi Đông, người muốn trả thù. Tuy nhiên, Lăng Hàn can thiệp, khiến Mã Tuyên Vương quỳ gối trước hắn, thể hiện sức mạnh và địa vị của Lăng Hàn.