Nhưng tay nàng không hạ xuống, không phải vì Hạ Diệu Âm mềm lòng, mà bởi vì có người đứng trước mặt Hoán Tuyết. Đó là Lăng Hàn.

Hạ Diệu Âm lạnh lùng nói:

- Biến ngay!

Lăng Hàn lắc đầu:

- Đây là thị nữ của ta, muốn dạy dỗ cũng không đến lượt nàng!

Mọi người thầm la lên. Lăng Hàn lại mạnh dạn chống đối Hạ Diệu Âm chỉ vì một thị nữ sao?

Hạ Diệu Âm khinh bỉ cười:

- Ngươi thật to gan.

Lập tức, có người đến gần nói với nàng về thân phận của Lăng Hàn.

Hạ Diệu Âm ngạc nhiên:

- Hóa ra ngươi là Lăng Hàn, không có gì lạ khi dám càn rỡ trước mặt ta. Nhưng ngươi nghĩ ta sợ ngươi?

Vẻ mặt của Hạ Diệu Âm rất ngạo mạn:

- Hiện tại ta nghi ngờ có phải ngươi đã xúi giục tiện nhân này trộm đồ của ta không. Có phải ngươi đang cố gắng bảo vệ ả ta để giấu diếm sự thật?

Hoán Tuyết hoang mang kêu lên:

- Ta không ăn trộm!

Hạ Diệu Âm liếc nhìn Hoán Tuyết, khinh thường nói:

- Hừ! Có vật chứng mà còn muốn chối?

Nhuế Nguyên Lượng cười hùa theo:

- Đúng vậy, đã bắt tận tay sao có thể chối được?

Lao Lực Ngôn chỉa mũi nhọn vào Lăng Hàn:

- Ài, thật không ngờ Lăng sư đệ lại là người như vậy.

Đàm Cao Bác bên ngoài cười mà trong bụng không vui nhếch mép:

- He he.

Lý Trường Đan với vẻ mặt đau khổ nói:

- Lăng sư đệ sao lại hồ đồ như thế?

Lý Trường Đan lắc đầu nhìn về phía Hạ Diệu Âm:

- Sư muội có thể nể mặt vi huynh mà bỏ qua chuyện này không? Sư huynh sẽ tìm cách tặng cho sư muội một viên Dẫn Mạch đan.

Mọi người nghe vậy đều xôn xao, dâng lên lòng kính trọng đối với Lý Trường Đan. Nhìn xem, đây mới là thiên kiêu của Cổ Đạo Tông được mọi người công nhận. Rõ ràng không liên quan đến gã mà vẫn gánh trách nhiệm, nói đỡ cho Lăng Hàn. Còn vì cứu Lăng Hàn mà chấp nhận phải mất một viên Dẫn Mạch đan.

Nên biết Lý Trường Đan là cửu mạnh, cần Dẫn Mạch quả, Dẫn Mạch đan này còn quý hơn vàng, gã phải dùng cho mình. Nhưng vì sư đệ mà sẵn lòng tặng, lòng dạ như thế thật khiến người nể phục.

Nhiều người hô lớn:

- Lý sư huynh!

Có một người sư huynh như vậy trong tông thật là tốt, sau này sẽ là cây lớn chống đỡ Cổ Đạo Tông, che chở cho họ khỏi gió bão.

Hạ Diệu Âm nói:

- Được, nể mặt Lý sư huynh, hôm nay ta sẽ không truy cứu nữa.

Hạ Diệu Âm liếc nhìn Lăng Hàn và Hoán Tuyết, ánh mắt tràn đầy sự coi thường. Hạ Diệu Âm vẫn tức giận, dám ăn cắp đồ của nàng:

- Các ngươi rất may mắn được Lý sư huynh nói đỡ, nếu không... hừ hừ. Biến đi, đừng để ta thấy các ngươi nữa!

Lăng Hàn cười nhẹ. Lý Trường Đan đã làm rất tốt, vừa tôn lên giá trị của bản thân vừa đánh một đòn vào hắn, gán tội cho hắn và Hoán Tuyết cùng ăn trộm. Vậy thì cho dù Tôn Kiếm Phương có yêu thích Lăng Hàn đến đâu cũng không thể mặt dày lập hắn làm đạo tử. Truyền ra ngoài chẳng khác gì để người ta cười nhạo?

Lăng Hàn vẫy tay:

- Khoan đã!

Tính cách của hắn chưa bao giờ là im lặng để người khác chèn ép. Bị oan ức sao? Haha, các ngươi có biết hắn có thuộc tính siêu may mắn không?

Lăng Hàn lắc đầu chỉ vào cái bình:

- Các người... thật gan lớn, đây rõ ràng là thứ ta tặng cho tiểu thị nữ, từ khi nào thành đồ ăn trộm? Các ngươi định cướp trắng trợn sao?

Mọi người đều ngạc nhiên: chuyện gì xảy ra vậy?

Lẽ ra dù Lăng Hàn không nhận ân huệ của Lý Trường Đan thì cũng nên liều mạng chối rằng mình không có liên quan đến cái bình và viên đan dược này, biện minh rằng mình bị vu oan cũng được. Nhưng lời nói của Lăng Hàn lại khiến mọi người bất ngờ.

Ngại chết không đủ nhanh sao?

Lý Trường Đan không ngờ rằng tình huống lại diễn ra ngoài dự đoán của mình, lòng dâng lên nỗi bất an không thể lý giải. Nhưng rồi Lý Trường Đan lắc đầu, Lăng Hàn đã thừa nhận thì càng khó chối.

Hừ, chờ xem ngươi tìm đường chết như thế nào.

Hạ Diệu Âm tức giận nổi giận, kẻ cắp này dám bẻ ngược lại?

Hạ Diệu Âm âm trầm nói, nàng rất tức giận:

- Đồ ăn trộm, dám ngậm máu phun người? Tốt lắm, hôm nay nếu không trị tội ngươi thì ta không gọi là Hạ Diệu Âm!

Lăng Hàn cười nhẹ:

- Các ngươi nói đây là của ăn trộm, vậy ta hỏi các ngươi, làm sao chứng minh đây là đan dược của các người?

Điều này còn cần chứng minh sao?

Mọi người thầm lắc đầu, Lăng Hàn phản kích không có sức thuyết phục. Hạ Diệu Âm mới nói mình mất một viên Dẫn Mạch đan, sau đó tìm thấy trên người thị nữ của hắn, trên đời có nhiều trùng hợp vậy sao?

Hạ Diệu Âm cố kiềm chế giận dữ, lạnh lùng hỏi:

- Ta hỏi ngươi, đây là đan dược gì?

Lăng Hàn đáp:

- Dẫn Mạch đan.

Đã bị vu oan thì chắc chắn là Dẫn Mạch đan mà.

Mọi người ồ lên. Ngươi chính miệng thừa nhận rồi còn gì để nói?

Hạ Diệu Âm cười nhạt:

- Hừ hừ.

Hạ Diệu Âm không muốn tốn thêm thời gian để tranh cãi. Ánh mắt của mọi người nhìn Lăng Hàn như nhìn một kẻ ngốc.

Người như vậy có thể làm đạo tử sao? Đùa sao? Nếu cho hắn kế thừa địa vị của tông chủ, họ sẽ bị bánh xe thời đại nghiền chết.

Hoán Tuyết nóng lòng như lửa đốt, nếu tự sát có thể giúp Lăng Hàn gỡ bỏ khó khăn này, nàng sẽ ngay lập tức từ bỏ mạng sống.

Lăng Hàn cười, móc ra một cái bình từ trong ngực:

- Ta còn có một viên Dẫn Mạch đan, các ngươi sẽ không nói ta ăn trộm nữa chứ?

Ủa? Sao lại xuất hiện một viên Dẫn Mạch đan?

Lăng Hàn tiếp tục móc thêm một bình nữa:

- Nếu không đủ thì ta còn một viên nữa.

Lăng Hàn móc ra bình đan thứ ba:

- Ưm, thêm một viên nữa.

Dẫn Mạch đan rất quý giá, để ở trong phòng không an toàn nên Lăng Hàn mang theo bên mình.

Mọi người trợn tròn mắt.

Thật hay giả? Nhiều đan dược như vậy mà toàn là Dẫn Mạch đan sao?

Nếu những Dẫn Mạch đan này là hàng thật thì khó nói đây.

Tình huống gì? Rõ ràng là bắt trộm mà sao số lượng tang vật lại vượt qua số hàng thật?

Hạ Diệu Âm lạnh lùng nói:

- Hừ! Ngươi nói đây là Dẫn Mạch đan thì đó là Dẫn Mạch đan sao?

Lăng Hàn vô cùng tự tin đáp:

- Đương nhiên.

Hạ Diệu Âm khinh thường nói:

- Dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi?

Nên biết Dẫn Mạch đan này là ông nội của nàng phải tốn bao công sức mới kiếm được, còn Lăng Hàn chỉ là đệ tử mới nhập môn, rồi có đến ba viên nữa sao?

Có người đề nghị:

- Tìm người giám định đi.

Mọi người gật đầu, tìm người giám định là cách đơn giản.

Mời ai đây?

Một người trẻ tuổi đứng ra, có vẻ đẹp trai nhưng khuôn mặt hơi gian xảo:

- Để ta đi cho!

Ủa? Giọng nói nghe quen quen.

Đám người Nhuế Nguyên Lượng, Lao Lực Ngôn không dám chậm trễ, lập tức chắp tay chào:

- Nhiếp huynh!

Lăng Hàn nhận ra người này là Nhiếp Dương.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra trong một cuộc tranh cãi nảy lửa giữa Hạ Diệu Âm và Lăng Hàn về việc trộm đồ. Lăng Hàn khẳng định sự vô tội của mình và thách thức Hạ Diệu Âm cung cấp chứng cứ. Sau nhiều lời qua tiếng lại, Lý Trường Đan đứng ra bảo vệ Lăng Hàn, giúp anh thoát khỏi tình thế khó xử. Tuy nhiên, Lăng Hàn lại bất ngờ xuất hiện với nhiều viên Dẫn Mạch đan, khiến mọi người nghi ngờ và cho rằng anh có mưu đồ gì. Cuối cùng, một người trẻ tuổi tên Nhiếp Dương được đề xuất làm giám định cho các viên đan dược này.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện xoay quanh mâu thuẫn giữa Lăng Hàn và Lý Trường Đan, người luôn tìm cách hạ bệ hắn trong mắt các sư huynh. Đến bữa tiệc của Hạ Diệu Âm, tình hình trở nên căng thẳng khi viên Dẫn Mạch đan của nàng bị đánh mất. Hạ Diệu Âm nghi ngờ Hoán Tuyết, thị nữ của Lăng Hàn, ăn cắp, tạo ra một âm mưu có thể kéo Lăng Hàn vào rắc rối. Tình huống này thử thách lòng trung thành và sự thông minh của Lăng Hàn khi hắn phải quyết định đối phó với cáo buộc này.