Nếu lần này còn đắc tội với Lăng Hàn thì chắc chắn Mạc Quốc Hào sẽ đánh chết gã ngay lập tức. Chung Dương Minh khoe khoang bước tới, chỉ thẳng vào mặt Lăng Hàn mà nói:
- Nhóc con, giờ thì lão đại của ta đã đến, ngươi có sợ không?
Nếu không vì e ngại Hoán Tuyết, Chung Dương Minh đã sẵn sàng đè ngón tay vào mặt Lăng Hàn. Lăng Hàn chỉ cười và đáp:
- Ha ha, sợ chứ, đương nhiên là sợ.
Chung Dương Minh hãnh diện quay trở lại với bản tính kiêu ngạo của mình:
- Biết sợ thì tốt, vậy thì quỳ xuống trước mặt ta đi!
Thấy Lăng Hàn không động đậy, Chung Dương Minh thúc giục thêm:
- Ta bảo ngươi quỳ xuống, không nghe thấy sao? Chẳng lẽ cần Hổ ca phải nói cho ngươi?
Lăng Hàn nhìn về phía Phan Hổ và nói:
- Được thôi, Hổ ca nói sao đây?
Chung Dương Minh vội quay lại, gã chắc chắn rằng Phan Hổ sẽ nổi điên và dạy cho Lăng Hàn một bài học nhớ đời. Quả thật, Phan Hổ đang hùng hổ đi tới.
Chung Dương Minh bỗng cảm thấy hơi lo lắng, không ngờ mình lại có địa vị quan trọng như vậy trong lòng Phan Hổ, nếu không thì sao Phan Hổ lại tức giận đến mức này?
Phan Hổ đã đến gần, tay giơ lên rồi giáng xuống.
Chậc! Cái tát này có vẻ hơi sớm.
Bốp!
Một tiếng rõ to vang lên. Mọi người đều ngạc nhiên và không thể tin vào mắt mình. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Phan Hổ điên rồi hay sao mà lại tát Chung Dương Minh?
Chung Dương Minh một tay ôm mặt, tức giận nói:
- Hổ ca đánh lộn ngươi, tên khốn kiếp đứng đằng sau ta đó!
Phan Hổ tức giận quát:
- Không đánh sai, đánh vào cái kẻ khốn nạn như ngươi!
Bốp bốp bốp!
Phan Hổ tát liên tục, khiến Chung Dương Minh thấy tội nghiệp. Gã có biết Lăng Hàn là ai không? Ôi, chết tiệt, đánh chết gã mất!
Chung Dương Minh choáng váng, không biết chuyện gì đang xảy ra. Gã vừa bị một người phụ nữ tát cho sưng mặt, giờ lại bị Phan Hổ đánh như thế này, gã không hiểu mình đã làm gì sai mà lại bị đối xử như vậy.
Chung Dương Minh cầu xin:
- Hổ ca! Hổ ca! Ta làm sai chỗ nào mà Hổ ca lại đánh ta?
Phan Hổ càng tức giận hơn:
- Khốn nạn! Ngươi có biết ngươi suýt hại chết ta không?
Phan Hổ quát lên:
- Ngươi có biết Hàn thiếu gia là ai không!?
Hàn thiếu gia?
Chung Dương Minh sửng sốt, trong đầu gã không thể kết nối Hàn thiếu gia với Lăng Hàn. Làm sao có thể như vậy? Gã đã gặp mặt bạn của Hổ ca nhưng không thấy ai gọi là Hàn thiếu gia cả.
Binh bốp bốp!
Phan Hổ đánh một hồi rồi đè Chung Dương Minh quỳ trước mặt Lăng Hàn:
- Còn không mau dập đầu xin lỗi Hàn thiếu gia!?
Cái gì? Hàn thiếu gia là người trẻ tuổi này?
Chung Dương Minh như chợt ngộ ra, trong lòng hoảng sợ. Hổ ca còn phải gọi một tiếng thiếu gia thì lai lịch của người này không hề nhỏ. Biết đâu một câu nói của gã có thể quyết định vận mệnh của mình.
Chung Dương Minh sợ hãi, giọng run run nói:
- Hàn thiếu gia, ta... ta sai rồi!
Phan Hổ không nương tay đạp Chung Dương Minh một cái:
- Dập đầu!
Trời ơi, lần trước gã đã quỳ dập đầu mười mấy cái giữa đường rồi, bây giờ thì không thể dễ dàng qua chuyện này!
Không còn cách nào khác, Chung Dương Minh đành phải dập đầu xuống.
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Ngươi không cần dập đầu với ta mà nên làm với vị sư phụ này.
Lăng Hàn chỉ về phía tài xế đang trốn trong xe.
Chung Dương Minh tỏ ra miễn cưỡng, xin lỗi Hàn thiếu gia còn có thể chấp nhận, vì Hổ ca còn gọi thiếu gia, nhưng xin lỗi tài xế? Chết tiệt, nếu gã xin lỗi tài xế thì gã còn có thể hoạt động như thế nào sau này?
Bốp!
Chung Dương Minh vừa do dự liền bị Phan Hổ tát.
Phan Hổ giận dữ đe dọa:
- Hàn thiếu gia bảo ngươi xin lỗi mà còn dám do dự? Có tin ta sẽ đánh chết ngươi không?
Phan Hổ thật sự không ngần ngại mà làm điều gì để gây ấn tượng với Lăng Hàn.
Chung Dương Minh sợ hãi, nhìn thấy vẻ mặt của Phan Hổ như thể muốn ăn thịt người, gã biết đây không phải là trò đùa.
Chung Dương Minh nói với tài xế:
- Xin... xin lỗi.
Tài xế hoảng sợ, gã biết Chung Dương Minh là ai, mà nếu gã xin lỗi thì biết đâu sau này lại bị phạt? Gã chỉ là một tài xế bình thường, làm sao có thể chọc giận một công tử bột như Chung Dương Minh?
Lăng Hàn hiểu rõ nỗi lo của tài xế, hắn thản nhiên nói:
- Yên tâm, sau này nếu ngươi thiếu một cọng tóc, ta sẽ tìm Chung nhị thiếu gia tính sổ.
Hả?
Chung Dương Minh trợn tròn mắt, thiếu một cọng tóc cũng tính lên đầu gã à? Thật là oan ức quá đi! Nếu có ai đó chém tên kia thì chẳng phải gã cũng phải trả giá sao?
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Ngươi đoán đúng, lý do đó hoàn toàn hợp lý.
Lý do gì chứ, vô lý mới đúng.
Nghe Lăng Hàn nói, tài xế cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần không có tai họa ngầm là tốt rồi.
Tài xế nói:
- Mấy vị thiếu gia, tiểu nhân xin phép đi.
Lăng Hàn cười nói:
- Đợi một chút, chưa trả tiền xe và cũng chưa đền bù cho cái đèn xe bị hỏng.
Tài xế vội nói:
- Không cần, không cần.
Lăng Hàn nhìn Chung Dương Minh:
- Cần chứ, ai làm hỏng thì người đó chịu trách nhiệm bồi thường, hiểu chưa?
Lần này Chung Dương Minh hiểu chuyện, chủ động lấy tiền ra nhét vào tay tài xế.
Tài xế thấy đã đủ, nói:
- Dư rồi, không cần nhiều vậy.
Mọi người đều mở to mắt và há miệng kinh ngạc nhìn.
Thằng nhóc này là ai mà khiến hai vị công tử bột trở nên ngoan ngoãn như vậy?
Tài xế rời đi, không khí nơi đây lắng xuống, dần dần có người từ xe bước xuống. Họ không vào mà đứng bên ngoài bàn tán, muốn biết Lăng Hàn là nhân vật gì mà khiến Phan Hổ cung kính như thế.
- Chắc chắn không phải Chung Dương Tất.
- Vớ vẩn! Nếu là Chung Dương Tất thì Chung Dương Minh đã không xung đột với hắn, hơn nữa Chung Dương Tất không thể áp đảo Phan Hổ.
- Chẳng nhẽ là Nghiêm Tuấn?
- Hình như không giống, Nghiêm Tuấn đã hai mươi bốn, hai lăm tuổi, nhìn không giống lứa tuổi này.
- Hơn nữa Nghiêm Tuấn không thể trấn áp được Phan Hổ.
- Vậy là Thác Bạt Thiên Hoang.
- Đúng rồi, Thác Bạt Thiên Hoang cũng cỡ tuổi này. Đệ nhất nhân võ đạo thế hệ trẻ, tương lai sẽ thành bá chủ, việc Phan Hổ nịnh hắn cũng hợp lý.
- Nhưng Thác Bạt Thiên Hoang sớm đã thuộc vào thập nhị mạch, hắn đến đây làm gì?
- A...
- Người đó cũng không phải Thác Bạt Thiên Hoang, mặt hắn không giống Thác Bạt Thiên Hoang, rất đặc sắc, không cột tóc, phong cách tự do, không giống người kia.
- Hơn nữa Phan Hổ gọi hắn là Hàn thiếu gia.
- Ừ, có gì kỳ lạ đâu, từ khi nào trong thành phố này có người trẻ tuổi uy phong như vậy?
- Là con trai của thành chủ ư?
- Thiếu chủ của Yến gia hưng thịnh nhất sao?
- Nhưng không ai có chữ Hàn!
Mọi người bàn tán không ngớt mà vẫn không thể đoán ra thân phận của Lăng Hàn, thực ra có người nhận ra hắn, bảo hắn là phó đội trưởng của Huyền Thanh Kỳ cũng không ai tin.
Phan Hổ dẫn Lăng Hàn vào một phòng riêng đã chuẩn bị sẵn. Còn Chung Dương Minh thì Phan Hổ không bận tâm, đằng nào cũng sẽ xử lý sau. Chết tiệt, suýt chút nữa làm hỏng chuyện lớn của gã, thật sự muốn bóp chết tên khốn đó.
Chương truyện xoay quanh xung đột giữa Chung Dương Minh và Lăng Hàn. Chung Dương Minh mỉa mai và yêu cầu Lăng Hàn quỳ xuống, nhưng tình hình thay đổi khi Phan Hổ, người được cho là có địa vị cao, bất ngờ tát Chung Dương Minh vì đã xúc phạm Lăng Hàn, người mà anh ta không biết đến. Sau khi nhận ra danh tính của Lăng Hàn, Chung Dương Minh bị buộc phải xin lỗi và dập đầu. Lăng Hàn không chỉ cho phép mà còn yêu cầu Chung Dương Minh phải bồi thường cho tài xế. Cuối cùng, không khí căng thẳng lắng xuống khi Lăng Hàn được dẫn vào phòng riêng trong khi Chung Dương Minh bị bỏ lại với nhiều câu hỏi chưa có lời đáp.