Ai mà không biết Nghiêm Tuấn là một người có tài năng? Thật không thể tưởng tượng nổi, đến đây mà vẫn không quên thể hiện cái vẻ thân mật của mình.

Phan Hổ khép miệng lại, tim đập nhanh:

- Trời ơi, Hàn thiếu gia đúng là thích cúc hoa!

Lăng Hàn thì thầm:

- Nghiêm Tuấn, cho dù ngươi có làm trò gì đi nữa, cũng chỉ là vô ích, ngươi không xứng với vị trí cao của Liên kỳ chủ!

Câu nói đó đã gây bực tức cho Nghiêm Tuấn, đây là vấn đề mà gã rất để tâm. Mục tiêu mà gã tưởng là dễ dàng giải quyết lại trở thành một cơn ác mộng, khiến gã rơi vào tình thế bế tắc. Đã đau đầu đủ rồi, giờ lại bị Lăng Hàn châm chọc khiến gã càng thêm tức giận.

Nghiêm Tuấn không thể kềm chế được, đẩy mạnh Lăng Hàn. Đây là phản ứng bản năng, hơn nữa, với sức mạnh của Lăng Hàn, lẽ ra gã không thể bị đẩy ngã. Ai ngờ, Lăng Hàn lại té ngã xuống đất.

Nghiêm Tuấn ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lăng Hàn bò dậy, chỉ tay vào mặt Nghiêm Tuấn:

- Nghiêm Tuấn, ngươi ra tay ác quá! Ta chỉ nói chuyện bình thường với ngươi vậy mà ngươi lại nhân lúc ta không để ý mà ra tay, thật là vô liêm sỉ!

Mọi người đều cảm thấy bất ngờ, tình huống này là gì vậy? Hai người vừa rồi còn rất thân thiết trước công chúng, giờ bỗng dưng lại trở mặt?

Họ đều thấy rõ rằng Nghiêm Tuấn đã lợi dụng sơ hở để đẩy Lăng Hàn ngã, khiến hắn ngã xuống đất.

Thật kỳ lạ, sao Nghiêm Tuấn lại mất kiểm soát như vậy? Gã là một người nổi bật trong thế hệ trẻ, là một trận pháp sư có triển vọng, sao lại không kiềm chế được như vậy? Đang ở tiệc sinh nhật của Phong Nhược Tiên, gã không sợ làm mất mặt gia tộc à?

Lăng Hàn bước tới, tát Nghiêm Tuấn:

- Ta không thể nhịn được nữa!

Với sức mạnh của mình, Lăng Hàn ra tay, Nghiêm Tuấn làm sao có thể chống cự?

Bốp!

Tiếng tát vang dội, đập vào mặt Nghiêm Tuấn.

Là quá đã! Lăng Hàn thầm nghĩ: Ai cho ngươi dám mướn sát thủ giết ta, hôm nay ta phải đập ngươi một trận cho hả giận.

Bốp, bốp, bốp!

Lăng Hàn liên tục tát Nghiêm Tuấn mà gã ấy không có cơ hội trốn thoát.

Lăng Hàn vừa tát vừa nói:

- Giờ thì ngươi biết hối hận vì đã đẩy ta phải không?

Ai hối hận chứ, bà nội ngươi mới hối hận!

Nghiêm Tuấn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Lăng Hàn, gã đã hiểu tại sao vừa rồi Lăng Hàn bị đẩy ngã, đó là vì hắn đang tạo cơ hội cho gã.

Ban đầu, hắn chỉ đến chào hỏi và thì thầm, sau đó lại bị đẩy ngã tạo thành hình ảnh giả dối rằng Nghiêm Tuấn bỗng dưng nổi giận.

- Không ngờ Nghiêm Tuấn lại khiêm tốn như vậy, bị đánh mà không dám đánh lại.

- Thôi nào, ai bảo hắn gây sự trước, mà lại đang ở phủ thành chủ, nếu hắn đánh lại thì chắc chắn sẽ bị thành chủ truy cứu trách nhiệm.

- Nói vậy thì xem ra Nghiêm Tuấn thật đáng đời, nếu sớm biết như vậy thì cần gì phải đẩy người ta?

- A, vậy người này là ai? Hình như chưa bao giờ gặp.

Mọi người xì xầm bàn tán, Nghiêm Tuấn nghe thấy, lòng muốn hét lên: Bà nó, ai xứng đáng chứ! Ta bị hố rồi!

Đáng tiếc, Lăng Hàn vẫn tiếp tục đánh cho tới khi Nghiêm Tuấn không có cơ hội lên tiếng, nếu mở miệng sẽ bị ăn tát tiếp, mắt gã hoa hết lên không nói nên lời.

Một thanh niên lên tiếng:

- Này, người kia, đánh như vậy cũng đủ rồi chứ?

Người trẻ tuổi thuộc Thích gia, tên Thích Tùy Phong, cũng là một Thập Nhị Mạch, mối quan hệ khá thân thiết với Nghiêm Tuấn.

Lăng Hàn dừng lại, mọi người tưởng rằng hắn nghe lời khuyên.

Lăng Hàn nhìn Thích Tùy Phong:

- Ngươi là ai mà có thể can thiệp vào việc của ta? Ta dạy dỗ Nghiêm Tuấn không liên quan gì đến ngươi!

Tôn tử?

Xì!

Nhiều người bật cười, tình hình này thật quá buồn cười, cho dù có giải quyết thế nào thì Nghiêm Tuấn sẽ trở thành trò cười.

Nghiêm Tuấn thật sự muốn giết người, thầm mắng tổ chức Địa Ngục vô dụng, nói rằng không thể giải quyết được mục tiêu. Quá đáng, Lăng Hàn đã hai lần tránh được cả hai vụ ám sát, giờ lại đánh ngược lại như gã, thật là nhục nhã.

Mặt Thích Tùy Phong lạnh lùng nói:

- Ngươi quá đáng, đang giữa tiệc sinh nhật của Phong tiểu thư, định làm rộn đến bao giờ?

Thích Tùy Phong nhảy tới để chộp lấy cổ tay Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười nham hiểm, xách Nghiêm Tuấn lên, Thích Tùy Phong chộp trượt, tay gã chạm phải mông của Nghiêm Tuấn.

Nghiêm Tuấn không biết phải xử lý cảm giác như thế nào khi bị một gã đàn ông nắm mông.

Thích Tùy Phong ngạc nhiên, sao hành động của Lăng Hàn lại nhanh đến vậy? Nếu gã thấy rõ Nghiêm Tuấn bị xách lên như thế nào thì chắc chắn đã kịp rút tay lại.

Thích Tùy Phong hừ một tiếng, lập tức rụt tay về, nếu để lời đồn rằng gã nắm mông đàn ông mà không buông thì thật không còn đường sống.

Gã không có sở thích đó!

Thích Tùy Phong lại cố vươn tay để chộp:

- Thả người ra!

Thông thường, những thiên tài hoặc người tự phụ thường mang bệnh chung là kiêu ngạo, ai mà có thể dễ dàng cúi xuống. Vậy nên Thích Tùy Phong vẫn cố gắng túm lấy cổ tay Lăng Hàn, gã nhất định không thay đổi mục tiêu ban đầu.

Lăng Hàn thở dài, quay người Nghiêm Tuấn ra phía trước.

Mọi người cảm thấy chóng mặt sau đó thấy được một cảnh tượng thật khó tin.

Thích Tùy Phong vô tình chộp trúng giữa hai chân Nghiêm Tuấn, ngay chỗ yếu ớt.

Ôi trời ơi!

Nhiều người mặt mày trở nên căng thẳng, các nữ nhân ngượng ngùng đỏ mặt.

Đây thật là một cảnh tượng xấu hổ, một số người đứng gần chứng kiến có hơi thổn thức trong lòng. Đây chính là tình yêu thật sự!!!

Nghiêm Tuấn rú lên:

- A!

Vốn dĩ phần thân dưới của nam nhân đã yếu ớt, cộng thêm việc Thích Tùy Phong đang nhầm tưởng chộp phải Lăng Hàn, do đó gã đã dồn sức quá mạnh, có cảm giác như muốn bể trứng, nước mắt rơi như mưa.

Thích Tùy Phong hoảng hốt rụt tay lại, vẫy tay liên tục. Chết tiệt, có rửa tay trăm lần cũng sẽ bị ám ảnh không nguôi!

Lăng Hàn lắc đầu nói:

- Hóa ra ngươi có sở thích như vậy, ta càng không thể giao Nghiêm Tuấn cho ngươi được, ai mà biết được ngươi sẽ chơi thành hình dáng gì.

Nghe Lăng Hàn buông lời đùa giỡn, nhiều người không nhịn được bật cười. Ai cũng biết Thích Tùy Phong không có sở thích đó, mà chỉ là bị Lăng Hàn cố ý trêu chọc.

- Nhưng cũng phải thừa nhận người này mạnh thật, đã hai lần khiến Thích Tùy Phong trúng đòn.

- Haha, hôm nay được xem một màn hay.

- Ta thật sự rất tò mò không biết người này là ai?

Lăng Hàn không quan tâm đến Thích Tùy Phong, hắn vẫn xách Nghiêm Tuấn lên hỏi:

- Tại sao ngươi lại đẩy ta? Hôm nay nếu ngươi không giải thích rõ ràng thì ta quyết không bỏ qua.

Mọi người nhìn nhau, thầm nghĩ rằng Nghiêm Tuấn thật tội nghiệp.

Đầu tiên là bị Lăng Hàn đánh cho thỏa thích, sau đó lại bị Thích Tùy Phong chạm vào chỗ nhạy cảm. Thật là một ngày tồi tệ.

Giờ Lăng Hàn lại dùng vẻ mặt của người bị hại để chất vấn Nghiêm Tuấn, khiến đối phương chỉ muốn chui xuống đất.

Thích Tùy Phong không dám nói gì thêm, chạm vào vị trí đó của nam nhân khiến mặt gã nhăn lại như trái quýt khô, trong lòng buộc phải điều chỉnh cảm xúc.

Dương Tử Thanh không kiềm chế được la lên:

- Nói nhảm! Rõ ràng là ngươi gài bẫy!

Giờ thì Dương Tử Thanh đã đứng cùng phe với Nghiêm Tuấn.

Lăng Hàn nhìn Dương Tử Thanh:

- Ý của ngươi là ta cố tình làm cho Nghiêm Tuấn đẩy ngã rồi lợi dụng để đánh hắn phải không?

Dương Tử Thanh lạnh lùng đáp:

- Chẳng lẽ không phải sao?

Lăng Hàn lắc đầu nói:

- Tất nhiên là không, ta có thực lực để làm điều đó hay sao? Nghiêm Tuấn là Thập Nhị Mạch mà.

Tóm tắt chương này:

Trong tiệc sinh nhật của Phong Nhược Tiên, Nghiêm Tuấn và Lăng Hàn bất ngờ xung đột. Lăng Hàn tát Nghiêm Tuấn sau khi gã đẩy hắn ngã, gây bất ngờ cho mọi người xung quanh. Khán giả đã thấy Nghiêm Tuấn mất kiểm soát, trở thành trò cười. Thích Tùy Phong can thiệp nhưng lại gây ra một tình huống khó xử hơn. Cuộc chiến không chỉ giữa hai nhân vật chính mà còn giữa các bên bạn bè, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng và hài hước. Cuối cùng, Nghiêm Tuấn rơi vào cảm giác bẽ bàng trước mọi người.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Lăng Hàn quan sát bữa tiệc sinh nhật của Phong Nhược Tiên, nơi có sự hiện diện của nhiều nhân vật quan trọng từ các gia tộc khác nhau. Phan Hổ giới thiệu về Lý Tử Nguyệt và những cuộc tranh chấp giữa các gia tộc, đặc biệt là giữa Nghiêm Tuấn và Lăng Hàn. Nghiêm Tuấn, một thiên tài trong trận đạo, tỏ ra kiêu ngạo và có mối thù với Lăng Hàn. Bầu không khí căng thẳng giữa hai nhân vật chính dẫn đến cuộc đối đầu tiềm tàng, làm tăng sự hấp dẫn và kịch tính của tình huống.