Lăng Hàn không nóng lòng, việc để Lý Tư Thiền luyện hóa Thiên Vận Thạch thực sự hơi lãng phí. Nếu nàng không cần, thì cứ để đó đã; dù sao bảo vật như vậy lúc nào cũng có thể bán với giá rất cao.
Hắn lại đến Linh Bảo Các để tìm hiểu thông tin về Cửu Diệp Hắc Linh Chi, và kết quả khiến hắn vui mừng—Ân Hồng đã có tin tức, có khả năng trong vòng một đến hai tháng nữa, có thể đạt được.
Linh dược cấp bảy cực kỳ quý giá, nhưng Ân Hồng chỉ là con gái của Các Chủ Bắc Vực Linh Bảo Các, trong tay nàng có tài nguyên hạn chế. Thực tế, dù các Các chủ cũng có quyền lực, nhưng Linh Bảo Các là một thế lực rất lớn.
Chờ một hai tháng không phải là vấn đề lớn, Lăng Hàn có thể chờ. Hơn nữa, một tháng nữa chính là thời điểm Bắc Vực Thiên Kiêu Bảng mở ra. Mặc dù Lăng Hàn không hứng thú tham gia, nhưng hắn không ngại nhìn xem các thiên kiêu hiện giờ có trình độ như thế nào.
- À, còn có trận pháp nào không? Ta có thể mang theo công pháp và võ kỹ để trao đổi.
Lăng Hàn nói.
Ân Hồng liếc hắn một cái, nói:
- Đừng dùng cái giọng như trẻ con nói chuyện với ta!
- Nhìn hàng đi!
Lăng Hàn phẩy tay, trên bàn lập tức có thêm mười bản võ kỹ, tất cả đều là Địa Cấp.
Ân Hồng lật xem, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Ngươi đi đâu mà trộm được nhiều võ kỹ như vậy?
- Ngươi không cần lo, đổi hay không?
Lăng Hàn nhếch môi nói.
Ân Hồng nghĩ ngợi, lại hỏi:
- Không phải trước đó ta đã cho ngươi một quyển Tiểu Thiên Nguyên Linh Xà Trận sao?
- Học xong rồi.
Lăng Hàn đáp, rất tự nhiên.
Phốc!
Ân Hồng phun ra một ngụm trà, học xong rồi? Đùa j em, cái đó là trận pháp cấp bốn, ngươi chỉ trong vài tháng mà học được? Phải biết rằng, việc học trận pháp không thể một lần là xong. Phải bắt đầu từ trận văn cấp một, rồi đến cấp hai, cấp ba, cấp bốn...
Thông thường, một hai tháng có thể học được trận văn cấp một, nhưng cấp hai thì ít nhất phải một hai năm, cấp ba từ ba đến bốn năm, còn cấp bốn thì chắc chắn phải mất khoảng mười năm. Giai đoạn đầu thì dễ học, nhưng giai đoạn sau sẽ càng chậm lại.
Chính vì vậy, trận đạo chỉ đóng vai trò hỗ trợ, không ai chỉ chuyên tu trận đạo.
Ân Hồng cũng coi như thiên tài trong lĩnh vực trận đạo, nhưng cũng phải mất ba tháng mới nắm vững Tiểu Thiên Nguyên Linh Xà Trận, mà nàng đã có lợi thế vì đã nắm trong tay một khối lượng lớn trận văn cấp bốn.
- Ngươi đang khoác lác!
Nàng không tin.
Lăng Hàn mỉm cười, giơ tay phải lên, bảy cây Tử Kim văn bổng xuất hiện, trong thức hải của hắn cũng hiện ra Tiểu Thiên Nguyên Linh Xà Trận. Lập tức, sức mạnh của đất trời vọt tới, một con bạch xà hiện ra.
- Cái gì!
Ân Hồng bất ngờ đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp mở to.
- Ngươi, ngươi, ngươi thực sự là yêu quái!
- Này, chúng ta quen nhau thì quen, nhưng mà nếu ngươi mắng như vậy, ta sẽ tức giận đấy.
Lăng Hàn cười nói.
Ân Hồng vẫn say mê nhìn:
- Ta coi mình là thiên tài trận đạo, nhưng so với ngươi, ta giống như phế vật.
- Đúng vậy, ta là thiên tài.
Lăng Hàn gật đầu.
Ân Hồng thở dài:
- Sao ngươi không thể khiêm tốn một chút?
- Đây là sự thật. Nếu ta khiêm tốn, vậy thì lại trở thành kỳ quái, mà kỳ quái chỉ có tiện nhân mới làm.
Lăng Hàn nghiêm túc nói.
Ân Hồng không kìm được mà cười to, làm cho những đóa hoa rung rinh, cũng không sợ Lăng Hàn nhìn mình một cách đầy ý đồ. Một lát sau, nàng nghiêm mặt nói:
- Với trình độ trận đạo của ngươi, một năm sau không chừng còn lợi hại hơn cả ta, có thể trở thành chủ tướng trong các trận chiến.
- Vậy thì thêm tiền!
Lăng Hàn nói với vẻ nghiêm nghị.
Ân Hồng liếc hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, nói:
- Khen ngươi vài câu mà đã kiêu ngạo? Dù sao, trong trận đạo, đan đạo hay võ đạo, mỗi lĩnh vực đều có thể chỉ ra ba người, lấy thành tích tốt nhất của một người để tính toán. Thành tựu của ngươi trong trận đạo càng cao, thì chúng ta cũng sẽ có điểm trong trận đạo cao hơn.
- Được rồi, ta sẽ trao đổi với ngươi!
Nàng lấy ra một quyển cổ tạ, đặt trước mặt Lăng Hàn.
- Thiên Đô Lôi Cương Trận.
Lăng Hàn liếc qua, trên bìa có năm chữ như vậy.
- Trận pháp cấp năm!
Ân Hồng nói, vẻ mặt nghiêm túc.
- Tuy nhiên, đây cũng là cấp bậc cao nhất mà ta có được. Ta chưa đạt đủ tư cách để học trận pháp cấp sáu, nhưng dù ta có học thì cũng không thể truyền thụ cho ngươi, việc này có quy định nghiêm ngặt.
Lăng Hàn vui mừng, uy năng của trận pháp cấp năm chính là Thần Thai Cảnh, mà hắn đã gần đạt đến Thần Thai, trận pháp cấp bốn không còn tác dụng nữa, sớm muộn gì cũng sẽ không còn hữu ích.
- Thành giao.
Hắn nắm lấy quyển bí tịch trận pháp rồi đi.
Ân Hồng không khỏi cười khổ, nàng cũng là cực phẩm mỹ nữ, lại có vẻ quyến rũ tự nhiên, nghĩ rằng cậu nhóc này bị mù sao?
Lăng Hàn tiến bộ nhanh như thế trong trận đạo, điều này tất nhiên liên quan đến một tia thần thức của Thiên Nhân Cảnh. Hơn nữa, ở kiếp trước, hắn đã vào nhiều di tích, có nghiên cứu khá nhiều về trận pháp, không phải từ số không mà bắt đầu.
Hắn lật xem một lượt, Thiên Đô Lôi Cương Trận này có thể kích hoạt thiên lôi oanh kích, và được chia thành hai bộ. Một bộ là mẫu trận, cần phải bố trí 136 điểm trận, ngay cả một trận pháp sư cấp năm cũng không cách nào vận dụng.
Mẫu trận là kiểu như đại trận hộ sơn, chỉ có thể đặt cố định tại một nơi nào đó và chỉ khi có người tiến vào mới được kích hoạt. Ưu điểm là tự động và có sức mạnh rất lớn; nhưng cũng có nhiều nhược điểm, một là không thể di chuyển, bày trận lâu, hai là không phân biệt địch ta, đi nhầm sẽ phát động trận pháp công kích.
- Nơi này đúng là có thể bố trí, có thể ngăn chặn đối thủ cấp bậc Thần Thai Cảnh.
Lăng Hàn lẩm bẩm, nhưng 136 điểm trận cần bao nhiêu vật liệu, hiện tại chắc chắn là không làm nổi. May là có một bộ tử trận, uy lực nhỏ hơn nhiều, nhưng chỉ cần ba mươi sáu điểm trận, có thể xem như một mẫu trận thu nhỏ. Ưu điểm là có thể như Tiểu Thiên Nguyên Linh Xà trận, kéo theo vận chuyển, hoàn toàn dưới sự khống chế của trận pháp sư, muốn đánh ai thì đánh.
- Phải tốn nhiều tiền đây! Nhìn vậy cũng tốt, ba viên Sinh Cốt Đan bán ra bảy ngàn nguyên tinh nhị tinh, cộng thêm mười mấy vạn nguyên tinh nhất tinh, đủ để mua được.
Lăng Hàn thở phào, xem ra trận đạo cũng rất tốn tiền, không kém đan đạo bao nhiêu.
Dù vậy, mặc dù trận sư có thể nhờ người bố trí đại trận để kiếm tiền, nhưng một khi đại trận đã dựng lên, có thể dùng hàng trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm, vạn năm,... không giống như đan dược là tiêu hao sản phẩm, vì vậy trận sư cũng không kiếm được nhiều như Đan sư.
- Cũng may, ta là đan đạo đế vương, nếu không vừa tu luyện võ đạo, lại còn phải luyện chế mắt trận, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!
Lăng Hàn lắc đầu, trên đường phố rõ ràng có rất nhiều võ giả lui tới, Bắc Vực Thiên Kiêu chiến sắp mở ra, tự nhiên thu hút nhiều người đến. Có một số người là để tham gia, một số người thì đến xem trò vui.
- Thủy Cô Thành, đánh với ta một trận!
Một tiếng rống lớn từ phía trước truyền tới.
- Ngươi điên sao, nơi này là phố xá đông đúc, đánh nhau ở đây sẽ chết bao nhiêu người? Chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi Cực Dương Thành!
Một giọng nói tức giận quát lên.
- Bổn đại gia có ý sinh chiến, không thèm quan tâm nhiều như vậy, đến đánh!
Chỉ thấy một bóng người nhảy cao, tướng người ngũ đoản, nhưng đang vung một cây búa tạ cao hơn hắn một đoạn, cây búa đã to bằng cả thân thể hắn.
- Ngu ngốc!
Người kia cũng bay lên, nhảy lên nóc nhà và nhanh chóng rời đi.
Chương truyện mô tả cuộc gặp gỡ giữa Lăng Hàn và Ân Hồng tại Linh Bảo Các. Lăng Hàn không nóng lòng với việc luyện hóa Thiên Vận Thạch mà muốn trao đổi võ kỹ để có được trận pháp mạnh hơn. Ân Hồng tỏ ra bất ngờ với khả năng trận đạo của Lăng Hàn, khiến nàng phải công nhận anh là thiên tài. Sau khi thảo luận, họ quyết định trao đổi, Lăng Hàn nhận được quyển Thiên Đô Lôi Cương Trận, một trận pháp cấp năm, hứa hẹn sẽ nâng cao sức mạnh của anh trong các trận chiến sắp tới.
Thần Thai CảnhCửu Diệp Hắc Linh ChiThiên Vận ThạchTrận phápvõ kỹLinh Bảo các