Mặc dù cả hai cô gái đều là đại mỹ nhân, nhưng cô gái cao hơn có vẻ đẹp và khí chất hơn hẳn, có thể nói đã vượt trội hoàn toàn.
- Đi thôi.
Cô gái cao cười ngại ngùng với Lăng Hàn, sau đó ra hiệu cho bạn mình tiếp tục đi về phía trước.
- Ngao!
Đúng lúc này, một tiếng gầm rú vang vọng, một con hổ trắng lao tới, lướt qua khiến cây cối đổ ngã ngổn ngang phía sau.
- Cẩn thận!
Hai chàng trai đồng thanh hét lớn, cả hai lập tức rút vũ khí để đối phó với con hổ.
Họ đều sử dụng kiếm, hai luồng kiếm quang bay vút qua và hòa vào thành hai tia sáng chói mắt nhằm chém vào con hổ.
Nhưng họ đã đánh giá thấp sức mạnh của hổ. Chỉ thấy con hổ vung móng vuốt lên, hai luồng kiếm quang đồng thời nổ tung, hổ vẫn lao tới với tốc độ không hề giảm.
- Không ổn rồi, con hổ này có thực lực Thất Đỉnh!
- Mau chạy thôi!
Nhưng giờ thì con hổ đã tới gần, làm sao mà chạy kịp?
Cô gái cao cắn răng, lấy một vật trên cổ xuống rồi tấn công về phía con hổ.
Ầm!
Một tia sáng bùng nổ, nó hóa thành một chiếc lồng bao bọc con hổ bên trong.
Con hổ hung dữ gào thét, điên cuồng vung móng để phá lồng, nhưng chiếc lồng được chế tạo đặc biệt, giống như dây thừng siết chặt nó lại.
- Tốt quá!
Hai chàng trai và cô gái còn lại hô lên, ít nhất thì hung thú cấp Thất Đỉnh đã bị giam cầm, họ đều cảm thấy vui mừng.
Cô gái cao rất đau lòng, chiếc trâm nàng sử dụng chính là bảo vật phòng thân của nàng, không ngờ lại phải dùng đến trong tình huống này.
Nhưng thấy bạn mình không gặp chuyện gì, nàng cũng nở nụ cười vui vẻ.
- Tiểu tử lỗ mãng, sao không mau cảm ơn Viện tỷ!
Cô gái xinh xắn quát lên với Lăng Hàn.
- Nếu không có Viện tỷ ra tay, giờ ngươi đã thành mồi cho con hổ rồi.
Nam tử áo trắng cũng lên tiếng.
Chàng trai áo xanh thì chỉ cười cười, dường như cảm thấy thân phận của mình quá cao quý để nói chuyện với Lăng Hàn.
Lăng Hàn ngạc nhiên, hắn trêu ai hay ghẹo ai? Hắn chợt nhận ra, hắn đang ngâm chân bên hồ lĩnh ngộ Thập Bát La Hán Thủ, tại sao liên tục bị người khác quấy rầy?
- Ta không cầu các ngươi cứu giúp.
Lăng Hàn giang tay ra, có vẻ rất bất cần.
Ba người kia tức tối, hắn thật sự quá ngớ ngẩn, rõ ràng họ đã cứu mạng mà còn tỏ vẻ như vậy, làm người ta tức chết. Cô gái cao cũng không vui, mặc dù nàng không cần Lăng Hàn cảm kích nhưng cũng không thể thờ ơ với ơn cứu mạng thế này.
Lăng Hàn mỉm cười, ai bảo các ngươi chọc ta, xem có tức chết các ngươi không.
- Một kẻ như thế này thật đáng bị hung thú ăn thịt!
Cô gái xinh đẹp tức giận nói.
- Đúng là bạch nhãn lang!
Nam tử áo trắng lắc đầu.
Cô gái cao lắc đầu, rồi nói:
- Thôi được rồi, chúng ta đi thôi.
- Ngao!
Nhưng ngay lúc này lại có tiếng hổ gầm vang lên, chỉ thấy cây cối đổ xuống, một con hổ vàng xuất hiện.
- Không xong rồi!
Bốn người đều biến sắc, con hung thú này còn đáng sợ hơn con hổ trắng lúc nãy, tuyệt đối không phải sức lực của họ có thể đối phó.
Cô gái cao rút cây trâm ngọc ra, đây cũng là một món pháp khí lợi hại.
Chưa kịp ra tay thì một bóng người đã lao tới, ầm, con hổ vàng bị đánh bay ra ngoài.
Một bóng người đáp xuống, đứng vững vàng, tỏa ra một uy thế không thể cưỡng lại.
- Phong đại ca!
Lúc này bốn người đều kêu lên, vui mừng không thể diễn tả.
Người đột nhiên xuất hiện chính là Phong Kế Hành, gió nhẹ thổi qua khiến tóc hắn bay bay, mang đến cảm giác phóng khoáng và ngông nghênh.
Nhất là hai cô gái, ánh mắt của họ mê đắm như thể trái tim đang tan chảy.
- A, gã này đúng là vận khí tốt, nhiều lần được người khác cứu.
Nam tử áo trắng nhìn Lăng Hàn, mặt đầy chán ghét..
Một kẻ như vậy xứng đáng bị hung thú ăn thịt.
Ánh mắt Phong Kế Hành lướt qua, vẻ mặt hắn hiện lên sự nghi hoặc.
Hiện tại Lăng Hàn đã khôi phục được gương mặt thật, vì vậy hắn không nhận ra, nhưng hắn có cảm giác người này rất quen, nhưng rõ ràng không phải là bạn cũ, mà là một kẻ mà hắn chán ghét.
Kỳ quái, rõ ràng chưa từng gặp qua, tại sao lại có cảm giác như vậy? Hơn nữa, hắn là người có địa vị cao cỡ nào, ai xứng đáng bị hắn chán ghét?
Lăng Hàn thấy Phong Kế Hành, chiến ý của hắn dâng trào, hắn mỉm cười:
- Sao vậy, không nhận ra ta sao?
- Tiểu tử, đừng có tự mãn, ngươi làm sao xứng để biết Phong đại ca!
Nam tử áo trắng quát lớn.
Gã này thật sự đáng ghét.
- Đúng đấy, Phong đại ca chính là tài năng hàng đầu ở Bắc Thiên vực, làm sao có thể quen biết một kẻ như ngươi?
Cô gái xinh đẹp phụ họa.
Lăng Hàn tâm tư chuyển động, gương mặt hắn thay đổi.
- Là ngươi!
Phong Kế Hành tức giận, kẻ này chính là người được Tống Lam bảo vệ!
Hắn thẩm nghĩ, trước đó chưa chắc có thể tiêu diệt Lăng Hàn, nhưng bây giờ thì khác, hắn đã đạt được một đạo tiên hà, tu luyện ra thần thông có thể sánh ngang với Đế thuật.
Mặc dù hắn bị áp chế lực lượng nhưng thần mang thì không.
Do đó, lần này hắn hoàn toàn tự tin có thể xử lý Lăng Hàn.
- Thật đúng là không tìm ra mà lại gặp lại.
Hắn thản nhiên nói:
- Nghe nói ngươi đã đạt được ba đạo tiên hà, ha ha, vận khí đúng là quá nghịch thiên.
Cái gì!
Bốn người đều sửng sốt, tiên hà, chính là bảo vật trong số bảo vật, đạt được một đạo đã khiến nhiều người ghen tị, đạt được ba đạo thì có ý nghĩa gì?
Người mạnh như Phong Kế Hành cũng chỉ có một đạo tiên hà mà thôi.
- Thế nào, ngươi hâm mộ sao?
Lăng Hàn cười nói.
Phong Kế Hành kiêu ngạo đáp:
- Ha ha, chỉ có tiểu nhân vật như ngươi mới chấp nhất vào số lượng tiên hà! Chẳng lẽ ngươi không biết, khi đột phá Sinh Đan, chỉ có một Tiên Đỉnh mới có thể thai nghén ra Tiên Đan, còn các Tiên Đỉnh khác đều biến thành chất dinh dưỡng.
- Vì vậy, dù ngươi luyện hóa ba đạo tiên hà thì sao, chỉ có một cái muốn bảo tồn, ngươi chỉ có một thần thông mà thôi.
- Một đạo tiên hà và ba đạo tiên hà có gì khác nhau?
A, nếu vậy thì, việc hợp nhất chín tiên hà để luyện ra chín đạo thần thông chẳng phải không có ý nghĩa?
Đúng vậy, thần thông đến từ tiên hà, nếu tiên hà bị chôn vùi, thần thông sẽ tự nhiên biến mất.
Lăng Hàn nghĩ một hồi rồi lắc đầu, Đa Gia Phật mà cũng là chuẩn Đế, tại sao hắn lại nhét ba đạo tiên hà vào trong cơ thể mình?
Chuẩn Đế có làm những điều vô nghĩa sao?
Vì thế, chắc chắn phải có cách bảo tồn tiên hà.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Ngươi không ăn được nho thì nói nho xanh, ta hiểu rồi, không cần giải thích nữa.
Phong Kế Hành tức giận, ngươi ngớ ngẩn à, không nghe thấy hắn phân tích sao? Giờ ngươi sở hữu ba đạo tiên hà đúng là mạnh mẽ, nhưng chỉ cần bước vào Sinh Đan, ngươi chỉ có thể bảo tồn một Tiên Hà mà thôi.
- Ngươi chỉ có thể mạnh miệng thôi, xem ta lấy mạng ngươi thế nào!
Hắn nhanh chóng lao về phía Lăng Hàn, oanh, khí thế bộc phát không chút kiên nể, hắn muốn dùng sức mạnh nhất để tiêu diệt Lăng Hàn.
Trong chương này, Lăng Hàn và ba người bạn gặp rắc rối khi bị tấn công bởi hai con hổ hung dữ. Cô gái cao dùng bảo vật để giam giữ con hổ trắng, nhưng ngay sau đó, một con hổ vàng xuất hiện. Phong Kế Hành, người có thực lực mạnh mẽ, kịp thời xuất hiện để giải cứu họ. Xung đột xảy ra giữa Lăng Hàn và Phong Kế Hành khi cả hai thảo luận về sức mạnh của tiên hà. Tình hình trở nên căng thẳng khi Phong Kế Hành quyết định tấn công Lăng Hàn.
Chương này kể về hành trình Lăng Hàn sau khi đạt được Thất Đỉnh viên mãn và đột phá vào Bát Đỉnh. Hắn đối mặt với áp lực từ bảy Tiên Đỉnh và tích cực tìm kiếm tiên hà. Sau một thời gian nghiên cứu, hắn quyết định đến Vạn Thú lĩnh với hy vọng thu thập chín đạo tiên hà và đột phá lên Cửu Đỉnh. Tại đây, Lăng Hàn không chỉ gặp phải những hung thú dữ dội mà còn chạm trán một nhóm người lạ, mở ra những mối quan hệ và mâu thuẫn mới trong hành trình mạnh mẽ của mình.
Cô gái caoCô gái xinh đẹpLăng HànHai chàng traiPhong Kế Hành
hổ trắnghổ vàngTiên hàThần ThôngBảo vậtcứu mạngBảo vậtThần Thông