Lăng Hàn bắt đầu cuộc tìm kiếm tiên hà. Đồn đại cho rằng có người nhìn thấy một tia sáng di động, nhưng không ai có thể xác định đó có phải là tiên hà hay không. Hắn suy nghĩ rằng, nếu không thể tìm tiên hà, thì cũng chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, tuy không muốn kiên nhẫn chịu đựng, nhưng nếu không thể tự chủ, hắn sẽ tùy ý luyện hóa một đạo tiên hà.
Hắn thấy may mắn khi chưa đạt đến Thập Đỉnh viên mãn, nên không vấn đề gì nếu mất thời gian. Lăng Hàn cau mày suy nghĩ, không biết bí cảnh sẽ đóng lại vào lúc nào. Sau khi Bạch Liên bí cảnh mở ra, không rõ thời gian kéo dài, có thể là một, hai hoặc ba năm. Nếu như bí cảnh đóng lại sau một năm, dẫu cho hắn có muốn ở lại, thì lệnh bài trên người cũng sẽ tự động nổ tung và đưa hắn rời đi. Hắn chỉ hy vọng điều đó không xảy ra quá sớm.
Lăng Hàn tìm kiếm khắp nơi, xâm nhập vào từng khu vực nguy hiểm. Nhờ có da Hư Không Thú bảo vệ, hắn có thể vào được nhiều nơi. Nhưng nếu gặp phải đại thú Chân Ngã cảnh, hắn không dám lại gần. Những con thú hung hãn cấp độ này rất nhạy cảm; ở xa vẫn có thể lừa gạt, nhưng nếu lại gần, đó là hành động tự sát.
Cả nửa tháng trôi qua, Lăng Hàn vẫn bị bốn người Đổng Khiếu đuổi theo. Rõ ràng chúng đã phát hiện ra mình bị rơi vào bẫy của Lăng Hàn. Hắn lại áp dụng chiêu cũ, lợi dụng tổ kiến để bỏ rơi bọn họ. Tuy nhiên, Đổng Khiếu và đồng bọn đã có kinh nghiệm, mỗi lần đều bám theo không buông, chẳng khác nào một khối kẹo mạch nha. Hiện tại, mỗi lần hắn vứt bỏ bọn họ, cũng chỉ mất một ngày để chúng đuổi kịp.
Lăng Hàn đi dọc theo con đường Thâm Uyên gập ghềnh, nơi đây có rất ít người thám hiểm, tạo nên cảm giác hoang sơ. Thực vật chủ yếu ở đây là rêu xỉ, nhưng cũng có những dây leo màu tím, chúng có thể sinh trưởng tốt mà không cần ánh sáng.
Khi Lăng Hàn lại bỏ rơi nhóm Đổng Khiếu, hắn đi lang thang không mục đích, thì đột nhiên một tia sáng bay qua đầu hắn, chói mắt như mặt trời. Hắn dừng lại, vui mừng nhận ra rằng đó chính là tiên hà! Hắn chuẩn bị phát động Huyễn Cảnh Hắc Mang, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách tối đa của nó và quyết định đuổi theo.
Hướng mà tia sáng biến mất, chính là mục tiêu của hắn. Tuy nhiên, tiên hà có tốc độ nhanh chóng, Lăng Hàn đã sớm mất dấu. Hắn chỉ còn hy vọng rằng tiên hà sẽ không rẽ sang hướng khác. Sau nửa ngày đuổi theo, hắn quyết định ngừng lại, cảm giác như đã truy đuổi quá mức, không thể mù quáng nữa. Hắn chờ đợi, nhưng không thấy tiên hà xuất hiện mà chỉ thấy bốn người Đổng Khiếu quay trở lại.
Vô cùng chán nản, Lăng Hàn đành phải tiếp tục chạy trốn. Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi bọn họ. Tiếp tục đi, hắn phát hiện một đại điện rách nát. Điều kỳ lạ là giữa khu vực nguy hiểm này tại sao lại có một đại điện? Ai đã xây dựng nên đây?
Là người có tinh thần tò mò lớn, Lăng Hàn không chần chừ tiến vào bên trong đại điện. Bên trong không còn gì, nhưng những bức bích họa trên tường lại thu hút sự chú ý của hắn. Hắn dừng lại quan sát, và nhìn thấy cảnh tượng đại sát. Người sáng tạo ra những bức tranh này vô cùng tài ba, mặc dù là hình tĩnh nhưng nó sống động như thật; người và vật bên trong như đang di chuyển.
Một cường giả đang tàn sát, các tinh thể và hằng tinh bị phá nát, hàng triệu sinh linh bị tàn sát, cảnh tượng này thật đáng sợ. Dù chỉ là bích họa, nhưng Lăng Hàn vẫn cảm thấy lạnh toát máu. Nghệ thuật quá chân thực, hắn cảm nhận rõ áp lực của một cường giả vô địch. Hắn biết rằng, nếu cường giả ấy đứng trước mặt, hắn chắc chắn sẽ bị áp lực đè bẹp thành máu thịt.
Hắn lấy lại tinh thần và tiếp tục xem bích họa tiếp theo. Đây cũng là một cường giả tàn bạo nhưng không phải là người trong bích họa đầu tiên; hắn cũng là một tồn tại cực kỳ đáng sợ. Các bích họa tiếp theo cũng diễn tả cảnh tượng tàn sát, nhưng đến bích họa thứ bảy thì đứt gãy, vì đại điện đã bị tàn phá, vách tường bị hư hỏng, không còn khả năng lưu lại bích họa.
Có lẽ người sáng tạo chúng muốn ghi lại lịch sử? Vậy lịch sử ấy quá tối tăm, và tại sao những cường giả này lại thi nhau tàn sát? Trả thù? Tìm niềm vui? Nhưng tại sao lại có nhiều cường giả thế này, mà lần nào cũng không thấy rõ nhân dạng của họ, chỉ là những bóng đen, chỉ có thể nhận ra hình dáng mập ốm cao thấp khác nhau.
Lăng Hàn thở dài, thực lực của mình hiện tại quá yếu, cho dù có tò mò thì liệu hắn có thể khám phá ra chân tướng của lịch sử? Hắn không thể hiểu nổi có ai rãnh rỗi mà lại đi thăm dò những chuyện này. Đúng lúc ấy, một tia sáng lại bay qua, hướng về phía Lăng Hàn.
Hắn phản xạ công kích, nghĩ rằng Đổng Khiếu đã đuổi tới gần, nhưng cái hắn bắt được lại là một tia lôi thuộc tính, quả thực là tiên hà mà hắn đang tìm kiếm! Lăng Hàn lập tức sử dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp bao phủ tiên hà. Tiên hà dừng lại, muốn quay đầu bỏ đi, nhưng chỉ là một tia sáng nên muốn dừng thì dừng lại dễ dàng.
Khi thấy tiên hà sắp chạy thoát, Lăng Hàn lập tức vận dụng Huyễn Cảnh Hắc Mang, và tiên hà lập tức dừng lại. Hắn không cho phép nó chạy thoát, lại một lần nữa dùng Hỗn Độn Cực Lôi tháp bao phủ nó, cuối cùng nắm bắt được đạo tiên hà này.
Lần này là lôi đình thứ chín! Hắn vui vẻ cười, cảm thấy như đã thành công. Hắn nhảy lên cao và một hố sâu xuất hiện ở vị trí mà hắn vừa đứng, năng lượng bùng phát. Lên phía trên, hắn thấy nhóm Đổng Khiếu đã bao vây khắp bốn phương tám hướng, tạo thành một thế vây chặt.
“Lại là bốn người các ngươi!” Lăng Hàn lắc đầu nói: “Các ngươi giống như những con chó, cái mũi thật thính!”
“Ít nói lảm nhảm!” Đổng Khiếu gầm lên, xuất chưởng, bàn tay biến thành một vũ khí thần bí chém vào Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười, không muốn động tay. Hắn sẽ phá vòng vây. Chỉ cần luyện hóa tiên hà cuối cùng, hắn có thể trùng kích vào Sinh Đan, lúc ấy việc giết nhóm người này sẽ trở nên dễ dàng như trở bàn tay.
“Đợi đó, một thời gian nữa ta sẽ quay lại tìm các ngươi, lúc đó chính là ngày tàn của các ngươi!”
“Cậu nghĩ hay lắm!” Bốn người Đổng Khiếu liên thủ công kích, bọn họ đã theo đuổi quá lâu, dần dần đã hình thành sự ăn ý, tạo ra một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.
Lăng Hàn đang trong tình thế khó khăn, không thể vận dụng Huyễn Cảnh Hắc Mang, nhưng điều đó không quan trọng, sát khí và tám con Lôi Đình Thần Mang, cuối cùng hắn phải trả một cái chưởng, nhưng vẫn thành công phá vòng thoát đi.
Trong chương này, Lăng Hàn quyết tâm tìm kiếm tiên hà giữa những quyết định khó khăn và các mối nguy hiểm. Hắn thực hiện nhiều chiến lược để tránh bị nhóm Đổng Khiếu đuổi theo, nhưng không ngờ rằng cuộc truy đuổi lại dẫn đến việc phát hiện ra một đại điện cổ. Trong đó, những bích họa ghê rợn được vẽ lên, mô tả những cảnh tàn sát của các cường giả. Cuối cùng, với một tia sáng tiên hà xuất hiện, Lăng Hàn quyết định không bỏ lỡ cơ hội, sử dụng kỹ năng để bắt được đạo tiên hà quý giá trong lúc bị nhóm Đổng Khiếu bao vây.
Trong chương truyện, Lăng Hàn bị truy đuổi sau khi lấy được bảy quả trứng bạch xà, khiến Phong Kế Hành tức giận cho rằng hắn là kẻ trộm. Lăng Hàn không muốn đối mặt mà phải trốn chạy khi có truy binh. Hắn tìm cách ẩn nấp trong tổ kiến đất Thâm Uyên, thu thập thêm bảo vật. Sự đắc ý của Phong Kế Hành khi ca ngợi sức mạnh bản thân không hề làm Lăng Hàn lo lắng, bởi hắn đã có kế hoạch tiêu diệt kẻ thù một cách thông minh và khôn khéo.