Lăng Hàn đối mặt với một trận chiến cam go, nơi hắn phải chiến đấu với những sinh mệnh bí ẩn không rõ nguồn gốc. Mặc dù thực lực của hắn rất mạnh, có khả năng đối phó với những công kích từ sáu tầng thiên nhưng hắn vẫn bị thương trong cuộc chiến với những bóng đen này. Nếu như những sinh linh này không đủ mạnh thì làm sao chúng có thể gây ra những điều kỳ dị và buộc những sinh vật khác phải lẩn tránh?
May mắn thay, sự tối tăm đã qua đi, kéo dài gần nửa ngày, cuối cùng thì chúng cũng rời khỏi. Khi bóng đen biến mất, những sinh linh này cũng tan biến theo, giống như chúng chỉ tồn tại trong màn đêm.
Lăng Hàn thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngồi xuống mặt đất. Hắn thực sự đã rất kiệt sức, không chỉ là vì cuộc chiến với bóng đen, mà còn do trước đó hắn đã phải đối mặt với những con quái điểu ba đầu.
Hắn nhìn lên, nhận thấy số lượng quái điểu đã giảm đi một nửa, những con còn lại biến thành đá và không còn lao đến tấn công hắn. Đối với những sinh linh này, việc giết chóc là không cần thiết; nếu chúng không chủ động tấn công thì hắn cũng chẳng có lý do gì để ra tay.
Hắn gật đầu với ý nghĩ, suy cho cùng, nếu không có sự tĩnh lặng này, thì bao nhiêu người vào nơi đây có thể tìm thấy Tử Vong thành?
Sau khi đi một đoạn, Lăng Hàn phát hiện ra một gian thạch ốc nhỏ bé, đơn sơ, bên trong không có bàn ghế, trống rỗng và nhỏ đến mức đáng thương. Hắn tìm kiếm nhưng không phát hiện ra điều gì. Đây rõ ràng là nơi mà tiền nhân đã để lại, nhưng tại sao lại xây dựng một gian thạch ốc ở giữa khu rừng này? Có thực sự có người cần ở lại đây không?
Hắn tự hỏi, liệu đã bước vào Tiên Đồ, người ta còn cần một nơi trú ẩn khỏi gió và mưa không? Không có dấu hiệu gì lạ lùng, hắn lắc đầu rồi tiếp tục bước đi.
Sau nửa ngày, những thụ yêu bắt đầu “phục sinh” và tấn công hắn, nhưng mọi thứ lại diễn ra giống như những lần trước khi bóng tối đến. Lăng Hàn cười lớn, hắn không quan tâm mà tiếp tục tiến về phía trước.
Bất chợt, hắn nhận thấy có ánh sáng ở phía trước. Hắn tiến lại gần và phát hiện nơi có ánh sáng chính là một thạch ốc! Nó không khác gì với những thạch ốc trước đó, chỉ là một vài tảng đá ghép lại với nhau, nhưng giờ đây mỗi tảng đá đều tỏa ra một ánh sáng yếu ớt nhưng đủ để chiếu sáng cả một vùng trời trong bóng tối.
Khi hắn bước vào bên trong, cảnh tượng bên trong thật kỳ lạ: bóng tối vẫn gào thét ở cửa vào, và những gương mặt màu đen không có nét mặt đứng lặng lẽ quanh đó, chúng nhìn quanh một hồi rồi đi mất. Hắn nhận ra đây chính là nơi ẩn nấp.
Lăng Hàn đã hiểu, lý do có thạch ốc ở giữa rừng như thế này không phải để che mưa đón gió, mà là nơi trú ẩn an toàn khỏi sự thôn tính của bóng đen. Với sức mạnh của mình, hắn hoàn toàn có thể đối đầu với những sinh linh trong bóng tối, nhưng không phải ai cũng mạnh mẽ như hắn, và có rất nhiều người ở Sinh Đan cảnh vào nơi này, họ sẽ tự bảo vệ mình như thế nào?
Điều làm Lăng Hàn cảm thấy hiếu kỳ là: ai đã xây dựng thạch ốc này? Phần lớn những người vào nơi này đều là kẻ bị lưu đày, liệu có ai có ý định tạo ra thạch ốc này để che chở cho người khác không?
Hắn chạm vào một tảng đá, trước đó đã kiểm tra nhưng không tìm thấy gì đặc biệt. Bây giờ, mặc dù những tảng đá đang phát sáng nhưng chúng cũng giống như những tảng đá bình thường. Nửa ngày trôi qua, bóng tối lại tiếp tục đi qua.
Hắn thử tháo dỡ gian thạch ốc này, những tảng đá chỉ được xếp chồng lên nhau một cách đơn giản. Hắn nghĩ có lẽ chúng nên được coi như một cái hộp, vì vậy chỉ cần tháo tảng đá lớn ở trên cùng là có thể làm cho toàn bộ bên trong trống rỗng. Hắn dùng tay bóp nhẹ một góc tảng đá, cảm thấy như bóp đậu hủ. Không phải vì tảng đá không đủ cứng, mà bởi vì chúng không đáng chú ý trong mắt Lăng Hàn.
Hắn chắc chắn rằng độ cứng không khác gì so với một viên đá bình thường. Nhưng tại sao nó lại được hình thành để bảo vệ? Lăng Hàn cảm thấy không hiểu, suy nghĩ mãi mà vẫn không có câu trả lời.
Sau một hồi nghiên cứu, Lăng Hàn quyết định tiếp tục hành trình. Hắn không thể vì không hiểu mà dừng lại nghiên cứu cả đời. Rừng rậm này rất lớn, và thường xuyên cách một đoạn lại có thể tìm thấy một gian thạch ốc khác, vì vậy nếu đoán đúng thời gian, thực sự không cần mình phải chiến đấu cũng có thể rời khỏi khu rừng.
Đi qua một vài thạch ốc, khi Lăng Hàn vào thạch ốc tiếp theo, hắn bắt đầu đào bới. Có lẽ sự kỳ diệu của thạch ốc không nằm ở chính bản thân của nó, mà ở bên dưới mặt đất có điều gì đó đặc biệt.
Nhưng sau vài lần đào, hắn lại thấy chất lỏng trào ra. Lúc đầu, Lăng Hàn còn nghĩ đó là suối nước, nhưng khi nhìn kỹ, hắn chợt nhíu mày. Đó là máu! Sau vài lần đào, máu tươi đỏ thẫm lại chảy ra, điều này thật sự khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Tại sao nơi này lại có nhiều người chết đến như vậy?
Hắn nhìn về phía thạch ốc và trong lòng thoáng rung động, rồi hắn quyết định đập nát thạch ốc đó. Sau đó, hắn rời đi.
Một ngày sau, Lăng Hàn quay trở lại và trợn mắt nhìn. Bởi lẽ thạch ốc đã vỡ nát nhưng vẫn đứng sừng sững ở đó. Việc gì đã xảy ra vậy? Chẳng lẽ thạch ốc có khả năng tự xây dựng? Hắn không tin vào điều đó, vậy ai đã bí mật đến đây để dựng lại thạch ốc?
Hắn cảm thấy một sự hiếu kỳ mãnh liệt trong lòng. Hắn lại tiếp tục hủy thạch ốc, sau đó không rời đi mà ở lại nơi này. Không có điều gì xảy ra, những thụ yêu không hoạt động, và quái điểu ba đầu cũng không đến tấn công. Tại chỗ này dường như trở thành một khu rừng bình tĩnh hơn cả bình thường.
Chẳng lẽ bởi vì hắn ở đây mà những điều kỳ diệu diễn ra?
Lăng Hàn nghĩ rằng có lẽ nên tạm thời rời đi, nhưng lại lén lút quay lại ẩn nấp quan sát. Khi đó, một cơn hắc ám lại quét qua.
Hắn chuẩn bị chiến đấu! Đúng lúc này, Lăng Hàn nhìn thấy một cảnh tượng khó tin: một ông lão áo xám xuất hiện một cách lặng lẽ, tóc bạc trắng, lưng còng và cực kỳ già yếu.
Hắn đổ mồ hôi lạnh, bởi hắn không nhìn thấy ông lão này xuất hiện từ đâu. Tình huống kỳ lạ này khiến hắn cảm thấy hoang mang.
Ông lão áo xám tiến lại gần thạch ốc, sau đó bắt đầu di chuyển và sắp xếp các tảng đá thành hình, một gian thạch ốc mới lại hình thành. Trong suốt quá trình đó, ông lão không hề nhìn sang Lăng Hàn một lần nào. Khi thạch ốc đã hoàn thành, ông lão tiến vào, quay đầu lại cười với Lăng Hàn rồi cũng bước vào bên trong.
Nụ cười của ông khiến Lăng Hàn cảm thấy rùng mình, thực sự là quá quái dị.
Lăng Hàn trải qua một trận chiến khốc liệt với những sinh linh bí ẩn trong bóng tối. Mặc dù có sức mạnh vượt trội, hắn vẫn bị thương. Sau khi bóng đen tan biến, Lăng Hàn khám phá một thạch ốc trống rỗng giữa rừng rậm và nhận ra nó có thể là nơi trú ẩn an toàn. Tuy nhiên, khi hắn quyết định đào bới, máu bắt đầu chảy ra, dấy lên nghi ngờ về cái chết của nhiều người. Sau khi hủy thạch ốc, một ông lão kỳ lạ xuất hiện và xây dựng lại thạch ốc, khiến Lăng Hàn hoang mang về sự bí ẩn xung quanh.
Chương truyện mô tả cuộc chiến của Lăng Hàn trong một khu rừng đầy sinh linh đã chết, nơi nhũng bộ xương trắng treo trên cây cùng những con quái điểu ba đầu tấn công hắn. Dù gặp phải nguy hiểm từ tia chớp màu đỏ và lực tấn công mãnh liệt từ yêu thụ, Lăng Hàn không lùi bước. Khi bị bóng tối bao trùm, hắn chiến đấu với những bóng đen hình người, vận dụng năng lượng hủy diệt để tiêu diệt kẻ thù. Qua gian nan, hắn nhận ra rằng chỉ có chiến đấu mới giúp hắn trưởng thành.