Bỏ ra chút công sức, Lăng Hàn đã đánh bại Khổng Vô Dạng. Hắn lắc đầu, tự hỏi nếu như thập biến không làm suy yếu thực lực của mình mà lại tăng cường, liệu có sợ hãi khi phải đánh nhau hay không? Nếu Khổng Vô Dạng không phải là Đế tử, hắn chắc chắn sẽ không ngần ngại ra tay, có thể dễ dàng khiến đối phương quỳ xuống chờ hắn chinh phục.
Đáng tiếc, giờ đây hắn chỉ có thể chứng kiến cảnh Khổng Vô Dạng khoe khoang. Hắn ta tự đắc nói rằng: "Ta có ba linh thân, khi toàn bộ dung hợp thì ta sẽ trở thành long hay trùng, tất cả đều có thể thấy được". Hắn ta cười lớn rồi bảo Lăng Hàn cứ việc đắc ý đi.
Chỉ trong thời gian ngắn, tin tức về việc Lăng Hàn gặp vấn đề trong tu luyện đã lan truyền rộng rãi, từ một người truyền miệng ra mười, rồi trăm, khiến mọi người trên đảo đều biết đến. Nhiều người bắt đầu nảy sinh ý định muốn giết Lăng Hàn. Đơn giản thôi, Lăng Hàn mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi, ngay cả thế hệ hoàng kim cũng bị hắn nghiền ép. Ai lại có thể dậy lên từ một kẻ tầm thường nếu không có lý do rõ ràng?
Vì vậy, mọi người đều nghĩ rằng Lăng Hàn chắc chắn cất giấu một bí mật lớn lao. Ai chiếm được bí mật này chăc chắn sẽ trở thành Lăng Hàn thứ hai. Không ít người âm thầm gia nhập vào đội ngũ săn lùng hắn. Nếu thành công trong việc giết hắn, họ có thể lặng lẽ phát tài; ngược lại, nếu tin tức bị rò rỉ, họ có thể trở thành mục tiêu tiếp theo.
Tình hình của Lăng Hàn ngày càng nguy hiểm hơn, số người muốn giết hắn không còn là một hai mà đã thành một nhóm đông đảo. May mắn thay, chỉ những giáo chủ có thực lực nhị tinh trở lên mới có thể đe dọa được hắn, tất nhiên ngoại trừ các Đế tử, vì họ mang trong mình bảo vật Đại Đế nên không sợ lực sát khí từ hắn. Nhưng Đế tử thì không nhiều, hơn nữa còn phân tán khắp chín mươi chín con đường. Dù thực lực của Lăng Hàn có tệ đến đâu, thì đối diện với số lượng Đế tử như thế cũng không thể quá đông, ba người là đã đến giới hạn.
Trong hoàn cảnh này, Lăng Hàn gần như không có khả năng thu hoạch lôi đình tinh thể. Hắn chỉ có thể chờ đợi người khác gom đủ tinh thể, hy vọng Lôi Đình Cự Nhân có thể thoát ra để hắn rời khỏi hòn đảo này.
Thời gian trôi qua, đã hai tháng. Trong thời gian này, Lăng Hàn không ngừng bị người truy sát. Thực lực yếu hơn đã khiến hắn phải hạ gục một số người, nhưng họ đã nhầm tưởng hắn là một con hổ bị dồn vào chỗ chết, ai ai cũng có thể lấn áp hắn. Tuy nhiên, có rất nhiều người hắn không thể xử lý nổi, vì vậy hắn liên tục phải tránh né.
May mà hòn đảo rất lớn, nếu không tình thế của hắn chắc chắn còn tồi tệ hơn. Cuối cùng, Lôi Đình Cự Nhân cũng đã thoát khỏi tình trạng bị giam cầm. Lăng Hàn là người đầu tiên bay ra khỏi Lôi Đình Đảo, hắn hướng đến hòn đảo kế tiếp, nếu nó còn tồn tại.
Hắn chỉ cần thêm mười hai giọt Long Tiên, lúc đó tất cả linh thân của hắn sẽ dung hợp, cho nên hắn nhất định phải tận dụng thời gian. Hắn là người đầu tiên lên đảo, vì vậy có ưu thế rất lớn.
Hắn bay lên không trung, đi trên sợi tơ quy tắc, với tốc độ nhanh chóng còn hơn cả một chiếc thuyền gỗ. Mười ngày sau, hắn nhìn thấy hòn đảo thứ năm, ánh sáng rực rỡ vạn trượng. Bước xuống hòn đảo, hắn thấy cây cỏ phát ra ánh sáng sáng đến mức gần như làm hắn mù mắt. Nếu không thể mở mắt, làm sao có thể tìm kiếm đồ vật?
Sau một thời gian, cuối cùng hắn cũng thích nghi. Hắn đi quanh hòn đảo tìm kiếm cự nhân, mà cự nhân cũng phát ra ánh sáng chói lòa. Kịch bản cũ lại tái diễn, Lăng Hàn bắt đầu tìm quang minh tinh thể, nhưng quả thật rất khó tìm.
"Cảm giác như mắt mình sắp mù, làm sao mà tìm được đây?" Hắn than phiền, "Lão Hắc ở đây kiểu gì cũng sẽ dễ tìm hơn."
Giờ đây hắn chỉ có thực lực tam biến, càng khó khăn trong việc đối đầu với hung thú. Hầu hết hắn chỉ có thể bỏ chạy, vì vậy hiện tại hắn chỉ có thể lục lọi tìm quang minh tinh thạch. May mắn thay, nhờ lợi thế thời gian, sau hai mươi ngày, hắn đã thu thập được một trăm viên quang minh tinh thể.
Bốn mươi ngày trôi qua, những người khác cũng lần lượt lên đảo. Từ đây có thể thấy, mặc dù trước đó Lăng Hàn đã dành thời gian để nghiên cứu sợi tơ quy tắc, nhưng là lựa chọn hoàn toàn đúng đắn và cực kỳ giá trị. Bởi vì ánh sáng chói mắt làm mù mắt người khác, tự nhiên tạo điều kiện cho đám người truy sát Lăng Hàn gặp khó khăn, do đó hắn không còn bị phiền toái như trước.
Lại thêm bốn tháng trôi qua, Lăng Hàn đã thu thập được bốn trăm viên quang minh tinh thể. Hắn ngay lập tức tiến hành dung hợp linh thân, sau đó đi đổi lấy long tiên để bù đắp cảm giác đói khát. Quả thực, hắn cảm nhận được bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cuối cùng thực lực lại giảm xuống nhị biến.
Một năm trôi qua, nhưng Quang Minh Cự Nhân vẫn chưa thoát khốn, bởi vì môi trường nơi đây đặc thù, việc tìm kiếm quang minh tinh thể cực kỳ khó khăn. Ai cũng chỉ thu hoạch được rất ít, kể cả Lăng Hàn cũng không ngoại lệ, nhưng mọi người đều phải cố gắng kiên trì.
Thêm ba tháng nữa, Quang Minh Cự Nhân cuối cùng đã thoát khỏi tình trạng bị giam cầm. Mọi người lại một lần nữa đào vong. Lăng Hàn là người đầu tiên bay lên không trung, sau mười ngày, hòn đảo thứ sáu đã xuất hiện.
Hòn đảo này mang đầy màu sắc rực rỡ, rất đẹp. Lăng Hàn hạ cánh xuống và ngay lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng. Hắn vội mở màn sáng tinh thần ra để bảo vệ bản thân và ngăn cách với môi trường độc hại xung quanh.
Hắn nhanh chóng nhận ra đây là một hòn đảo đầy độc tố, mỗi cây cỏ đều tỏa ra khí độc, khiến hắn suýt nữa hôn mê. Cũng không có gì ngạc nhiên khi hòn đảo này lại đẹp đến vậy, độc tố luôn mang một vẻ ngoài hấp dẫn nhưng cực kỳ nguy hiểm.
Không quan tâm, hắn tiến về phía cự nhân trên đảo này, đó là một cự nhân đầy màu sắc, để Lăng Hàn tìm kiếm thất sắc tinh thể để đổi lấy long tiên.
Hắn không để lãng phí thời gian, lập tức hành động. Với ưu thế thời gian trong tay, Lăng Hàn không thể do dự. Thời gian trôi qua nhanh chóng, khi nhóm người đầu tiên lên đảo thì Lăng Hàn đã có thể đổi hai giọt Long Tiên.
Hắn tiếp tục tìm kiếm, nhưng vì thực lực giảm xuống, hắn không thể giao đấu với hung thú, chỉ có thể nhẫn nhịn tránh né. Thêm ba tháng nữa, thất sắc tinh thể trong tay hắn đạt đến bốn trăm viên.
Lăng Hàn không lập tức đi đổi, mà quyết định tích lũy thêm tám giọt long tiên.
Đột nhiên, Khổng Vô Dạng lao tới, hét lên: "Lăng Hàn!" Hắn ta xuất chưởng, luồng sức mạnh từ giáo chủ tuôn trào. Qua nhiều ngày, thực lực của hắn đã tăng tiến rõ rệt, dù chưa đạt đến nhị tinh nhưng không còn xa.
Rõ ràng, Lăng Hàn có thể thu hoạch long tiên, vậy chẳng lẽ hắn không thể sao? Lăng Hàn không ham chiến, ngay lập tức bỏ chạy.
"Ha ha, chạy đi đâu!" Một bàn tay khổng lồ bỗng xuất hiện che khuất cả bầu trời. Đó lại là một Đế tử khác, Kim Đỉnh Đế tộc Thạch Hào, cùng là thế hệ bạch ngân. Trên đảo này có hai kẻ bạch ngân, không biết bọn họ đã liên thủ từ khi nào.
Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn phát động Phượng Dực Thiên Tường, kịp thời xuyên qua khe hở trước khi cả hai Đế tử hình thành thế bao vây.
"Gớm ghiếc!" Khổng Vô Dạng tức giận, lại để Lăng Hàn chạy thoát lần này.
"Đuổi theo!" Hắn và Thạch Hào truy kích Lăng Hàn, nhưng Phượng Dực Thiên Tường quá nhanh, ngay cả khi họ dốc toàn lực cũng vô ích, họ đã đánh mất dấu.
"Không sao, tên này tu luyện gặp trục trặc, chiến lực không ngừng giảm xuống. Lần sau gặp, sẽ dễ dàng tiêu diệt hắn."
Lăng Hàn đối đầu với Khổng Vô Dạng và nhóm người săn lùng hắn ngày càng đông. Dù vượt qua khó khăn, hắn phải liên tục trốn chạy khỏi những kẻ mạnh hơn, đặc biệt là hai Đế tử. Hành trình của hắn đến những hòn đảo đầy hiểm nguy và màu sắc độc tố để thu thập long tiên và quang minh tinh thể không ngừng gặp thử thách. Mặc dù luôn bị đe dọa, Lăng Hàn vẫn kiên trì tìm kiếm sức mạnh mới để tăng cường thực lực của mình.
Trong chương truyện này, Lăng Hàn phải đối mặt với tình huống nguy hiểm, khi chàng thanh niên áo đỏ cầu xin tha mạng và giao nộp lôi đình tinh thạch cho hắn. Sau khi lấy được tài sản, Lăng Hàn nhận ra thực lực của mình đã yếu đi và phải chạy trốn trước một hung thú Hóa Linh bát biến. Khổng Vô Dạng, một nhân vật từ Đế tộc, đã nhận ra Lăng Hàn và quyết tâm truy đuổi để báo thù. Dù bị đe dọa, Lăng Hàn vẫn giữ vững tốc độ với Phượng Dực Thiên Tường, rời xa kẻ thù trong khi tìm cách hồi phục sức mạnh.
long tiênquang minh tinh thểthất sắc tinh thểĐế tửTu luyệnTu luyện