– Tất cả các ngươi đều muốn bị đánh sao?
Lăng Hàn nhìn đám đông, trên môi nở một nụ cười nhạt.
– Ha ha ha ha!
Mọi người đồng loạt cười lớn.
Trong suy nghĩ của họ, đây chỉ là một lời đe dọa hết sức vô hiệu. Họ nghe rằng sức mạnh của Lăng Hàn đã giảm xuống cấp độ Hóa Linh nhất biến, nên bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng tiêu diệt hắn. Còn dám mở miệng đe dọa? Thật nực cười.
– Lăng Hàn, sao ngươi không soi gương mà nhìn lại bản thân mình?
– Đúng vậy, liệu ngươi không biết mình nặng nhẹ ra sao sao?
– Đến đây, ta sẽ đánh một trận với ngươi!
– Không, để ta tới.
Mọi người tranh nhau xô đẩy, muốn đấu với Lăng Hàn. Trước đây, hắn có danh tiếng cực lớn, nếu ai có thể trở thành người đầu tiên đánh bại hắn, chắc chắn sẽ nhận được danh vọng lớn lao. Hơn nữa, Lăng Hàn còn sở hữu những cơ duyên kỳ diệu, ai mà không muốn chiếm đoạt, trở thành Lăng Hàn thứ hai chứ?
– Ha ha, còn cần chờ ta ra tay sao?
Một chàng trai mặc áo cẩm y màu xanh đỏ cười nói, hai tay thả lỏng sau lưng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo:
– Kẻ yếu như vậy, để cho người hầu của ta giải quyết là được.
Phía sau hắn có hai nam tử trẻ tuổi theo hầu.
– Ồ, đó chính là Mã Thất Dương từ Hải Nguyên Thánh Địa.
– Trong số các đạo tử, hắn có thể coi là người nổi bật.
– Nghe nói hắn có cơ duyên đặc biệt, nhận được truyền thừa từ một vị Thánh Nhân, mặc dù đã hơn bốn trăm tuổi nhưng đã tiến vào Hóa Linh cửu biến, chỉ thiếu một bước là có thể trở thành đại năng ở Tiểu Thừa cảnh.
Nhiều người đã nhận ra hắn, mọi người bàn tán xôn xao, thể hiện sự kính nể nam tử trẻ tuổi. Cũng vì sự mạnh mẽ của Mã Thất Dương, tất cả mọi người đành im lặng, không dám tranh chấp với hắn. Hóa Linh cửu biến, hơn nữa hắn đã hơn bốn trăm tuổi, ngoài Đế tử ra, còn ai có thể sánh vai cùng hắn?
Ở một khoảng cách xa, các Đế tử lạnh nhạt, họ không ngần ngại quan sát những người khác làm nhục Lăng Hàn. Thậm chí nếu ai đó lấy được cơ duyên từ Lăng Hàn, liệu có ai dám độc chiếm hay không? Bạn xem, năm đó bạn có xuất sắc đến đâu đi chăng nữa, giờ vẫn còn dám tự xưng là sát thủ Đế tử, mà kết quả thì sao? Đế tử chính là Đế tử, mãi mãi đứng trên cao.
Lúc này, hai tên tôi tớ phía sau Mã Thất Dương đi tới, một tên bước ra.
Người này trước đó không gây chú ý, nhưng khi hắn vừa bước ra thì như một thanh bảo kiếm bộc phát ra sức mạnh đáng sợ, lập tức tỏa ra hào quang rực rỡ.
– Ê, cái tên này không phải Thịnh Hải Nguyên sao?
– Ta biết rồi, hắn là đạo tử của Liễu Hà tông!
– Trời ơi, mặc dù Liễu Hà tông là thế lực cấp Tôn Giả, nhưng Thịnh Hải Nguyên cũng là đạo tử của một giáo, sao hắn lại có thể cam tâm làm người hầu cho Mã Thất Dương chứ?
– Rõ ràng, Mã Thất Dương còn mạnh hơn những gì chúng ta tưởng tượng.
Có người đã nhận ra tên tôi tớ này, và sau khi biết được lịch sử của hắn, mọi người không khỏi choáng váng. Thảo nào Mã Thất Dương lại tự tin đến vậy, vì người hầu của hắn cũng là một đạo tử, mặc dù cấp độ thấp hơn một chút nhưng vẫn rất mạnh mẽ.
Thịnh Hải Nguyên tiến tới trước mặt Lăng Hàn, ánh mắt đầy kiêu ngạo.
Lăng Hàn từng là cái tên mà hắn không thể chạm tới, nhưng giờ đây, hắn sắp tự tay đánh bại.
– Các ngươi đừng có coi thường quá mức!
Bỗng dưng, một bóng dáng xuất hiện trước mặt Lăng Hàn, một người con gái tuyệt sắc với hình dáng hoàn mỹ và gương mặt xinh đẹp mê mẩn lòng người.
Nhiều người xung quanh đều sa vào sự say mê trước vẻ đẹp của nàng.
– Tống Lam!
Có người nhận ra.
Thì ra là mỹ nhân đứng thứ chín trên Tuyệt Sắc bảng, không có gì ngạc nhiên khi nàng lại đẹp đến vậy, càng khiến người khác cảm thấy khao khát.
– Hóa ra là Tống Lam!
– Mỹ nhân thứ chín.
– Đẹp thật, quá đẹp!
– Nếu có thể ngủ với ta một đêm, sống ít đi trăm năm cũng đáng.
– Ha ha, ngươi nghĩ hay lắm!
Tống Lam là mỹ nhân nổi tiếng, nhanh chóng bị rất nhiều người nhận ra và không ít người đã có lời nói không đứng đắn.
Thực ra bên ngoài không ai nói như vậy, bởi khi vào thám hiểm trong bí cảnh, họ luôn phải sống trong tình trạng sinh tử, áp lực lớn khiến cho bản chất thật của họ dần bộc lộ ra.
Lăng Hàn cũng cảm thấy bất ngờ, không ngờ Tống Lam lại đứng ra vì hắn.
Thật ra hắn không cần.
Nhưng khi có người đứng ra bênh vực hắn, lòng hắn cảm thấy ấm áp.
– Tống tiên tử, xin tránh ra để ngươi không bị thương.
Thịnh Hải Nguyên thản nhiên nói, nhưng hắn là Hóa Linh tam biến, còn Tống Lam chỉ mới bước vào Hóa Linh cảnh, chênh lệch rõ rệt.
Dẫu sao nàng cũng là một giai nhân tuyệt sắc, hắn không muốn mạo phạm.
Tống Lam cầm kiếm ngang trước ngực:
– Muốn qua, phải hỏi kiếm của ta đã.
A, ngươi quyết tâm phải bảo vệ Lăng Hàn sao?
Mọi người ghen tỵ, Tống Lam chính là mỹ nhân tuyệt sắc, tu vi võ đạo cũng đã bước vào Hóa Linh cảnh, hơn nữa nàng còn chưa đủ trăm tuổi, hoàn toàn có thể xưng là một siêu tài năng.
Một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài năng như vậy lại cương quyết đứng về phía kẻ yếu, ai mà không ghen ghét?
Sao lại như vậy?
Mã Thất Dương mở miệng:
– Hải Nguyên, hãy cẩn thận khi ra tay, đừng để Tống tiên tử bị tổn thương.
– Vâng, Thiếu chủ!
Thịnh Hải Nguyên quay người, cung kính đáp ứng.
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào Tống Lam, ôm quyền nói:
– Tống tiên tử, xin lỗi!
Xèo, hắn lao tới.
Tống Lam vung kiếm nghênh đón, trong chớp mắt, toàn bộ lực lượng của nàng với Hóa Linh nhất biến đã bộc phát.
Tuy nhiên cùng là Hóa Linh cảnh, nhưng nàng lại kém hơn hắn tới hai cảnh giới, trong cảnh giới này, linh thân và ngọc thân độc lập, thêm một linh thân thì lực chiến đấu sẽ mạnh hơn một phần.
Thịnh Hải Nguyên triệu hồi ba linh thân xuất hiện, do đó tạo thành cục diện bốn đấu hai, mà mỗi linh thân đều nắm giữ sức mạnh tuyệt đối, trận chiến này rõ ràng nghiêng về một bên.
Điều đáng mừng là, Thịnh Hải Nguyên dù sao cũng không dám làm bị thương Tống Lam, ra tay cẩn thận, nhờ đó mà cho Tống Lam cơ hội chống đỡ lâu như vậy, nếu không chắc chắn nàng đã bị tiêu diệt.
Dù vậy, sau khi chống đỡ hơn trăm chiêu, Tống Lam đã bị hai linh thân của Thịnh Hải Nguyên khống chế, nàng không còn khả năng tái chiến.
Thịnh Hải Nguyên nhìn về phía Lăng Hàn, thản nhiên nói:
– Kẻ yếu dựa vào nữ nhân cứu giúp, ta ra tay dùng thực lực nhất biến đấu với ngươi, không tính là khi dễ đâu.
Ha ha, hắn đúng là chỉ dùng một linh thân, nhưng bản ngã và linh thân đều là Hóa Linh tam biến, hắn chiếm ưu thế vượt trội.
– Lăng Hàn, giờ ngươi đã sa sút đến mức cần nữ nhân bảo vệ sao?
– Ha ha, cái gì sát thủ Đế tử, ngươi không thấy xấu hổ sao?
– Quá mất mặt!
– Cút đi, đừng làm bẩn mắt của chúng ta!
Không ít người nhân cơ hội này để châm chọc.
Lăng Hàn đã thành quá khứ, và vì vậy đây là cơ hội để họ làm nhục hắn.
Lăng Hàn thở dài, thật là những kẻ ti tiện.
Trước đây hắn không ra tay chỉ vì thấy Tống Lam không gặp nguy hiểm, khiến hắn muốn quan sát nàng thêm một chút.
Được rồi, giờ hắn nên giải quyết tên cặn bã này và quay trở lại sàn đấu để đánh bại những Đế tử kia.
Hắn nhìn Thịnh Hải Nguyên, lắc đầu:
– Ngươi muốn bị đánh thành bao nhiêu mảnh?
Phốc, mọi người bật cười to.
Trong chương này, Lăng Hàn đối mặt với sự thách thức từ đám đông sau khi sức mạnh của anh đã suy giảm. Mã Thất Dương, một nhân vật nổi bật, tự tin cho rằng kẻ như Lăng Hàn không xứng đáng để đấu. Thịnh Hải Nguyên, người hầu của Mã Thất Dương, tham chiến và thể hiện sức mạnh vượt trội so với Lăng Hàn. Tuy nhiên, Tống Lam, một mỹ nhân xinh đẹp, quyết định đứng về phía Lăng Hàn, gây ra sự ganh ghét trong đám đông. Cuối cùng, Lăng Hàn chuẩn bị để đáp trả sự khinh bỉ của Thịnh Hải Nguyên.