– Đồ con rùa, giật mình sao?

Đại Hắc Cẩu cười lớn:

– Cẩu gia là ai? Chó đúng đầu đám sói, huyết mạch cao quý, trời sinh áp đảo Lang tộc!

Hắn bắt đầu nói khoác! Trước đó, khi bị đám sói truy sát chật vật, sao lúc ấy không thấy hắn thảo mai?

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, tại sao hiện tại đám sói không tấn công nhóm của Đại Hắc Cẩu?

– Đám cặn bã các ngươi dám uy hiếp Long gia!

Tiểu Thanh Long, kẻ có miệng lưỡi độc ác, chỉ tay vào họ:

– Hiện tại, đến phiên Long gia bão nổi!

– Đến, lên cho Long gia, cắn chết lũ vương bát đản này!

Thật tiếc, đám sói vẫn vây quanh “đảo”, không con nào nghe lệnh tấn công.

Tiểu Thanh Long cảm thấy xấu hổ hóa giận, quả thật là bị Long gia ức hiếp mà!

– Ha ha, thằn lằn, ngươi không làm được rồi!

Đại Hắc Cẩu chế nhạo.

– Các ngươi đủ chưa?

Trong số mười một người, một nam tử trung niên lên tiếng.

– Rốt cuộc là trò quỷ gì, làm rõ đi, như thế có ý nghĩa gì?

Đại Hắc Cẩu hừ hừ:

– Cẩu gia từ trước đến nay đều không phải là người chịu thua thiệt, nếu các ngươi ép chúng ta rời đi, giờ là lúc các ngươi tự ăn ác quả.

– Ha ha ha!

Mười một người đồng loạt cười lớn. Dù họ không biết vì sao đàn sói không tấn công nhóm của Đại Hắc Cẩu, nhưng với sự hợp tác của mười một người, họ hoàn toàn có đủ sức mạnh hơn hẳn, nếu không thì cũng không dám ép như lần trước.

– Các ngươi dựa vào cái gì mà đuổi chúng ta đi?

Những người này cười nói.

– Bằng ta.

Một âm thanh lạnh lùng vang lên từ lưng của một con sói cấp Tôn Giả.

A?

Mười một người đều giật mình, cái gì, lại xuất hiện hung thú khai hóa trí tuệ.

Một khi khai hóa trí tuệ, nó không còn là hung thú nữa, mà là yêu thú! Yêu thú và võ giả khác với hung thú ở chỗ có thể tự tu luyện, vận dụng tiên thuật, thậm chí sau khi hóa hình, lực phòng ngự, công kích và tốc độ đều vượt xa võ giả cùng giai. Đại yêu cấp Tôn Giả kinh khủng đến mức nào!

Sau đó, thân thể hung lang hạ thấp xuống, giống như nằm rạp.

Mọi người cảm thấy hiếu kỳ, chẳng lẽ hung lang đang hành lễ với họ?

Tiên lễ hậu binh?

Ách! Đây là trò cười, đại yêu cấp Tôn Giả hành lễ với họ? Nhưng cảnh tiếp theo khiến họ càng kinh ngạc hơn.

Họ nhìn thấy trên lưng hung lang có một người đang ngồi!

Họ mới nhận ra, không phải hung lang khai hóa trí tuệ, mà là có người đang nói chuyện.

Nhưng việc này lại làm họ khiếp sợ hơn. Đây chính là hung thú cấp Tôn Giả, và vì là hung thú nên căn bản không thể phát sinh sự kính sợ, làm sao có thể thu làm thú sủng?

Không thể tưởng tượng nổi! Khó mà tin được!

– Tiểu Hàn tử!

Nhóm Đại Hắc Cẩu lao ra.

– Tiểu tử ngươi cũng đã tiếp nhận tin tức của chúng ta!

Cái gì, họ quen biết nhau!

Cuối cùng họ hiểu vì sao đàn sói không tấn công nhóm của Đại Hắc Cẩu. Bởi vì có một kẻ hung ác thu hung lang cấp Tôn Giả làm thú sủng.

Trong khoảnh khắc, họ cảm thấy toàn thân run rẩy. Đắc tội một kẻ hung ác như vậy, họ có còn đường sống không?

Lăng Hà gật đầu, rồi cười lạnh:

– Các ngươi rất mạnh đúng không, sao lại cầu cứu ta?

– Hắc hắc hắc.

Ba người Đại Hắc Cẩu có khuôn mặt dày cộp, không để ý, tất cả đều nở nụ cười đểu cáng.

Lăng Hàn chỉ nói vậy thôi, cũng không thật sự trách móc. Nhưng mười một người trước mặt thì sao?

Lăng Hàn mở miệng:

– Chưa đi đúng không?

Những người này thực sự quá ghê tởm, vốn nên đồng tâm hiệp lực, lúc đó có thể giết tới nơi an toàn, nhưng sau đó lại qua sông đoạn cầu, còn ngấp nghé Đế thuật của đám Đại Hắc Cẩu, hành động như vậy đã chọc giận Lăng Hàn.

Thế gian đã đủ hắc ám, tại sao không thể có chút ánh sáng cho cuộc sống?

Mười một người nhìn nhau, cuối cùng đều lắc đầu.

Nói giỡn, hiện tại họ mà ra ngoài, không phải sẽ bị hung lang xé thành mảnh nhỏ sao?

Đó là tự tìm cái chết, họ không ngốc đâu.

– Các hạ, đừng khinh thường chúng ta!

– Tu vi của ngươi không vượt qua chúng ta, ngươi chỉ có thể dựa vào thủ đoạn đặc thù để kiểm soát thú mà thôi.

– Cho nên, chỉ cần chúng ta không rời khỏi khu vực an toàn, cho dù ngươi có thú sủng cấp Tôn Giả cũng không làm gì được chúng ta.

Họ thì thầm với nhau, rồi lại nói với Lăng Hàn. Còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu mà chống cự?

Lăng Hàn lắc đầu, hắn nhanh chân tiến vào trong đảo.

Mười một người đều cảm thấy cảnh giác, họ không nhìn ra thực lực của Lăng Hàn, hiển nhiên không dám coi thường.

Lăng Hàn xuất ra một chỉ, bùng! Đột nhiên đầu một người trong đám nổ tung.

Khốn kiếp!

Thấy cảnh này, mười người còn lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Trời ạ, đây là một vị cường giả Giáo Chủ.

Dù họ có mười người, nhưng đối đầu với Giáo Chủ?

Xin lỗi, họ chắc chắn sẽ bị diệt sát.

Thấy Lăng Hàn đưa tay lên, mười người như hồn phi phách tán, đồng loạt lao ra khỏi đảo.

Họ chạy rất phân tán, như vậy, cho dù bị truy sát cũng sẽ có vài người sống sót.

Còn ai chạy thoát được, phải xem vận may.

Nhưng họ lại quên, nơi này có đại thú cấp Tôn Giả!

Hung lang lao tới, chỉ nhảy mười lần đã cắn chết mười người.

Tôn Giả xuất thủ, tự nhiên không có bất cứ sai sót nào.

– Thật sự là hả giận!

Đại Hắc Cẩu oán hận nói, trước đó hắn kề vai sát cánh với họ, kết quả lại bị người ta đâm sau lưng, đổi lại ai cũng tức điên, chứ đừng nói đó là Đại Hắc Cẩu.

– Đi thôi, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây.

Lăng Hàn vẫy tay, hắn ra hiệu cho nhóm Đại Hắc Cẩu lên lưng sói.

– Hắc hắc, người trong tộc, vất vả!

Đại Hắc Cẩu cũng chào hỏi hung lang.

Hung lang thu hồi uy nghiêm Tôn Giả, quay đầu chạy đi.

Lang tộc cấp bậc nghiêm ngặt, hung lang cấp Tôn Giả hoàn toàn có thể ra lệnh cho Lang tộc hạ đẳng tự sát, vì vậy, bảy con hung lang Hóa Linh cảnh xung quanh như được đại xá mà chạy đi.

Lăng Hàn cũng điều khiển cự lang đi thẳng về phía trước.

Hắn không cần biết rõ phương hướng, chỉ cần cự lang không lạc đường là tốt, cuối cùng sẽ ra khỏi sương mù, đến lúc đó hắn sẽ bình an ra đi.

Hung lang lao đi cực nhanh như một vệt sáng. Dẫu sao cũng là Tôn Giả.

Hung lang Tôn Giả mở đường, dĩ nhiên đường đi rất thông suốt, hai ngày sau, đột nhiên hung lang dừng lại.

A?

Lăng Hàn nhìn về phía trước, mơ hồ thấy một bóng người đi tới.

Hắn kỳ quái, bởi vì hắn cũng không hạ lệnh bảo hung lang dừng lại.

Chẳng lẽ, phía trước có người khiến hung lang kiêng kỵ đến mức không dám tiến lên?

Tôn Giả?

Thậm chí Thánh Nhân?

Lúc này, người phía trước đến gần, rất nhanh, một nam tử trẻ tuổi xuất hiện trước mặt Lăng Hàn.

Do vị trí, hắn ngẩng đầu nhìn Lăng Hàn, gương mặt mang theo sự tự tin, hoàn toàn không có chút gì cảm thấy bất ngờ.

– Ngươi là ai?

– Ngươi là ai?

Cả hai gần như đồng thời hỏi đối phương.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Đại Hắc Cẩu và nhóm của hắn đang đối đầu với 11 người khác trong bối cảnh bị đàn sói bao vây. Đột nhiên, một hung lang cấp Tôn Giả xuất hiện, khẳng định sự vượt trội về sức mạnh và thành công trong việc thu phục hung thú. Lăng Hàn, một cường giả, không ngần ngại thể hiện sức mạnh của mình khi tấn công nhóm đối thủ, khiến họ hoảng sợ. Cuối chương, Lăng Hàn và nhóm Đại Hắc Cẩu bắt đầu hành trình trốn thoát, nhưng trước mắt họ là một nhân vật mới lạ, gây thêm hồi hộp cho cốt truyện.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Lăng Hàn tìm cách thu phục một con hung lang cấp Tôn Giả làm sủng vật, giúp hắn vượt qua vùng sương mù. Khi hắn tìm kiếm đám người Đại Hắc Cẩu, họ đang bị bao vây bởi một nhóm võ giả muốn chiếm đoạt Đế thuật. Đại Hắc Cẩu và Tiểu Thanh Long thể hiện quyết tâm không chịu khuất phục, mặc dù tình hình trở nên căng thẳng. Tuy nhiên, sự xuất hiện của hung lang khiến tình thế càng trở nên phức tạp khi cả hai bên đều phải cân nhắc khả năng tấn công lẫn nhau.