Thanh kiếm này, vì giết mà sinh.
Trên thân kiếm có khắc trận văn, là một trận sát, có thể chém Phá Hư Cảnh. Hiện tại, trận văn đã hóa thành kiếm ý, chém vào thức hải của Lăng Hàn.
Vù, Linh Anh bốc lên, tiến vào thức hải, tọa trấn trung ương, chỉ tay nhấn tới kiếm ý, Bất Diệt Thiên Kinh toả ra kim quang óng ánh, dáng vẻ trang nghiêm, như Thiên đạo đích thân tới.
Cỗ sát ý bị ngăn chặn và sau đó bắt đầu tan rã. Bất Diệt Thiên Kinh, chí cao vô thượng! Đây chính là tồn tại đã diễn hóa ra một bộ phận mà khiến hắn leo lên đệ nhất bảng. Dù cho kiếm trận cực kỳ đáng sợ và có thể giết Phá Hư, nhưng khi đối mặt với Bất Diệt Thiên Kinh thì nó vẫn kém rất nhiều.
Đây là cuộc chiến thuộc cấp bậc thần thức, không liên quan đến sức chiến đấu, mà là bản chất đối kháng. Bất Diệt Thiên Kinh sẽ thua kém ở bản chất à? Thật là nực cười!
Sát ý tan rã, trận kiếm không phát quang nữa, trở thành một thanh kiếm bình thường.
Quyết định! Lăng Hàn không nhịn được cười ha ha, không chỉ thu nhận được một thanh bảo kiếm, mà còn đạt được tiến bộ lớn ở thể thuật. Lần này, thu hoạch thật lớn.
Hắn cầm kiếm trận quan sát, cảm thấy rất hứng thú với trận văn phía trên. Nhưng quá phức tạp, chỉ nhìn một chút là hắn đã cảm thấy đầu óc ong ong, như muốn nổ tung. Hắn vội dời ánh mắt, nghĩ lại, không khỏi ngơ ngác, bởi vì vừa nãy hắn nhìn rất lâu nhưng không nhớ nổi một trận văn nào, giống như có một sức mạnh thần kỳ nào đó xóa đi.
Lăng Hàn mặc kệ, hắn lấy vỏ kiếm ra. So với nhau, dù vật liệu của vỏ kiếm rất thượng thừa, nhưng không thể so với kiếm trận, chất liệu của kiếm trận là trân kim cấp mười, giá trị của trận văn khắc phía trên còn vượt xa cấp mười. Vỏ kiếm sử dụng vật liệu cấp chín, có vẻ cực kỳ "keo kiệt".
Cũng đúng, vỏ kiếm không thể dùng để chiến đấu, nên chế tạo bằng trân kim cấp mười sẽ là lãng phí. Huống chi, nếu sử dụng trân kim cấp chín, cũng đã khiến người ta cảm thấy hào khí trùng thiên.
- Thiên hạ đệ nhất sát kiếm?
Lăng Hàn nhìn thấy sáu chữ trên thân kiếm, đây là tên của kiếm trận sao? - Đệ nhất thiên hạ? Nghe có vẻ kiêu ngạo quá nhỉ, không hợp tính cách của ta! Hắn ném vỏ kiếm vào Hắc Tháp, món đồ này vô dụng, không bằng luyện thành mũi tên để phát huy tác dụng.
- Sát khí của ngươi nặng như vậy, sau này gọi là Tích Sinh Kiếm đi, không nên lúc nào cũng mở sát giới. Vạn vật sinh trưởng đều có đạo lý, không thể tùy tiện cướp đoạt quyền lực sinh tồn của sinh linh khác. Lăng Hàn cười nói.
Hắn nhẹ nhàng chấn kiếm, ý chí võ đạo tràn vào trong đó, vù, lập tức có mấy trận văn phát sáng, hắn chém ra một chiêu, lập tức, mười ánh kiếm lạnh lẽo hiện ra. Phốc phốc phốc… nhất thời lưu lại mười vết kiếm nhợt nhạt trên vách tường bốn phía.
- Thật lợi hại! Lăng Hàn líu lưỡi, gian thạch thất này có thể chịu đựng được hắn và Tích Sinh Kiếm chiến đấu mà không vỡ, tức chứng tỏ nó rất kiên cố. Nhưng hiện tại chém một cái đã xuất hiện vết kiếm, cũng chứng minh sự đáng sợ của Tích Sinh Kiếm.
Hắn lại chém một chiêu kiếm, lúc này, Kiếm Mang hóa thành một dải lụa quét ra, oanh, trên vách tường xuất hiện một vết sâu cả thước, nhưng đáng kinh ngạc hơn là, vách tường lại đang ngọ nguậy, rất nhanh vết kiếm kia đã biến mất.
Lăng Hàn kinh ngạc, Khí Các này còn có năng lực tự khôi phục? Tê, bản thân Khí Các này là một bảo vật!
Lăng Hàn lòng ngứa ngáy, nếu có thể thu luôn Khí Các, vậy đồ vật bên trong sẽ đều là của hắn?
Đùng, đúng lúc này, cửa lớn nguyên bản đóng kín đột nhiên mở ra. Hắn đã có bảo kiếm, không có lý do gì để ở lại chỗ này nữa.
Lăng Hàn thu Tích Sinh Kiếm vào trong Hắc Tháp, đặt ngang hàng với Ma Sinh Kiếm, lơ lửng giữa không trung. Nhưng Ma Sinh Kiếm lại tự động giảm xuống một chút, không dám đứng ngang hàng với nó, cho thấy khí phách của Tích Sinh Kiếm.
Kiếm có linh, cũng rất khá nha!
Lăng Hàn đi ra khỏi thạch thất, phía trước là cầu thang. Hắn nhìn xung quanh, thấy tầng này còn có mấy gian thạch thất nữa, nhưng mỗi gian đều đóng kín. Hắn thử mở ra, nhưng bất luận dùng quyền oanh hay kiếm chém, cũng không thể phá vỡ.
Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là xuống lầu. Tầng một cũng có mấy gian nhà đá xếp theo cầu thang, hắn không đi thử phá cửa nữa, mà trực tiếp xuống lầu. Trước đó hắn ở tầng năm, vì vậy liên tục đi cầu thang bốn lần, hắn mới trở lại tầng dưới cùng.
Hắn bước ra ngoài, chỉ thấy nơi này vẫn có rất nhiều người vây quanh, đứng trước Võ Đạo Thạch nóng lòng muốn thử.
- Lăng Hàn! Lăng Hàn!
Hổ Nữu nhảy lại, lập tức nhào vào ngực hắn, treo ở trên cổ nói: - Tại sao ngươi lâu như vậy, nhớ chết Nữu rồi!
Lăng Hàn cũng không biết hắn đã tu luyện bao lâu trong Hắc Tháp, liền hỏi Chư Toàn Nhi: - Ta đã ở trong đó bao lâu?
- Hai mươi ngày. Chư Toàn Nhi trả lời.
Tê, lâu như vậy! Lăng Hàn chỉ cảm thấy như nháy mắt, một ngày cũng chưa tới, sao lại trôi qua hai mươi ngày?
- Các ngươi có thu hoạch gì không? Hắn cười hỏi.
- Có có! Hổ Nữu lập tức nhảy xuống. - Nữu lấy được một đồ chơi tốt!
Nàng lấy ra một cái kéo khổng lồ, lớn hơn cả nàng, toàn thân đỏ rực, khi kéo lại giống như một con rồng cuộn lại, bên ngoài có những mảnh vảy láng bóng, mũi nhọn chính là một cái đầu rồng, trông rất sống động.
- Đi! Tiểu nha đầu quát một tiếng, cái kéo lập tức bắn ra, lại hóa thành một Hồng Long, giương nanh múa vuốt, toả ra thần uy đáng sợ.
- Long Nha Tiễn, Thỏ Gia từng thấy ở trong thủ trát do tổ tiên lưu lại, chí bảo chân chính a!
Con thỏ nói.
- Trong truyền thuyết, có một Chân Long chết ở Hằng Thiên Đại Lục, máu rồng rải rác, đề cao vô số bảo dược, Long cốt thành núi, thành Thánh Địa hiện tại của Ngũ Đại Tông Môn. Có một số phần thì thành thiên địa tuyệt cảnh, có đại nguy cơ. Mà duy nhất không thay đổi chính là một viên Long Nha.
- Trước đây rất lâu, có một vị trận đạo đại sư lấy được Long Nha này, luyện chế thành Long Nha Tiễn, toàn lực phóng ra có thể nắm giữ lực lượng của một Chân Long!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, bảo vật như vậy lại bị Hổ Nữu lấy được. Không thể nào, không thể nào, món bảo vật này ngay cả Phá Hư Cảnh cũng động lòng!
Lăng Hàn mỉm cười, hắn thu được Tích Sinh Kiếm, dù có đối đầu với thanh Tuyệt Đao của Từ Tu Nhiên cũng có sức phản kháng, Hổ Nữu có Long Nha Tiễn, thực lực của họ lại có tiến bộ lớn.
Chư Toàn Nhi, Văn Nhân Thiên Thiên, Nguyên Thừa Hòa cũng có thu hoạch, nhưng chỉ là Linh khí cấp tám, xa xa không thể so với Lăng Hàn và Hổ Nữu. Quả nhiên, thành tích trên Võ Đạo Thạch trực tiếp ảnh hưởng đến thu hoạch của họ.
Lần này, Từ Tu Nhiên và Đông Linh Nhi nhất định sẽ cảm thấy phiền muộn.
Con thỏ cũng có bảo vật, nhưng dù có đánh chết cũng không chịu nói ra là cái gì, khiến mọi người rất hiếu kỳ.
Lăng Hàn không thấy Vũ Hoàng và Mộ Dung Thanh, hỏi Chư Toàn Nhi mới biết, thực ra hai người này đã đến nhưng rất sớm đã rời đi. Hiện giờ họ lãnh đạo một đội ngũ, trở thành lão đại, nên phải cân nhắc rất nhiều.
- Lăng Hàn!
Cổ Minh xuất hiện, nhìn chằm chằm Lăng Hàn, đôi mắt toả ra hào quang đỏ rực.
Trong chương này, Lăng Hàn tìm thấy Tích Sinh Kiếm, một bảo vật mạnh mẽ với trận văn phức tạp. Đối mặt với sát ý từ thanh kiếm, Bất Diệt Thiên Kinh của hắn đã ngăn chặn và giúp hắn đạt được tiến bộ đáng kể trong thể thuật. Lăng Hàn cũng nhận thấy Khí Các có khả năng tự khôi phục, khiến hắn cảm thấy phấn khích. Trong khi đó, Hổ Nữu và các nhân vật khác cũng thu hoạch được nhiều bảo vật, đánh dấu sự tiến bộ của họ. Sự xuất hiện của Cổ Minh tạo ra căng thẳng trong không khí.
Lăng HànHổ NữuVũ HoàngChư Toàn NhiĐông Linh NhiMộ Dung ThanhVăn Nhân Thiên ThiênCổ MinhNguyên Thừa HòaTừ Tu Nhiên
Bất Diệt Thiên KinhKhí CácTích Sinh KiếmLong Nha Tiễnthần thứcTrận vănSát ýthu hoạchvật phẩm