Nghe Bác Dung hỏi, Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào y. Trước đó, cả bốn người đã đồng ý cho phép Diệp Mặc tùy ý lấy một hộp ngọc. Nếu đã có thỏa thuận như vậy, thì dù trong hộp ngọc có gì, bọn họ cũng không có quyền hỏi. Tuy nhiên, sau khi chia xong đồ vật, Bác Dung lại muốn hỏi về hộp ngọc của Diệp Mặc, rõ ràng là không tuân theo thỏa thuận ban đầu.
Dù vậy, mọi người đều có lợi ích riêng. Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao tuy nghi ngờ, nhưng họ không lên tiếng phản đối Bác Dung. Họ rất muốn biết nhưng không thể bày tỏ rõ ràng. Bác Dung thì chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, trong mắt lộ vẻ đe dọa.
Diệp Mặc cười nhẹ, đáp:
- Tôi nhận được ít nhất, và mọi người đã đồng ý cho tôi hộp ngọc này. Nếu trong hộp ngọc là Hoàng Tinh Thạch, thì tôi gặp may; nếu không thì tôi chịu thiệt. Nhưng vật trong hộp ngọc chẳng liên quan gì đến anh.
Bác Dung cười to, nói:
- Chúng ta cùng nhau đến đây, mọi người đều biết những gì đã nhận được. Chúng tôi không muốn hộp ngọc của anh, chỉ muốn anh cho mọi người xem thôi.
Diệp Mặc lạnh lùng nói:
- Xin lỗi, hộp ngọc hiện tại là của tôi. Dù bên trong có tiên đan, tôi cũng không muốn lấy ra, anh định làm gì?
- Như vậy thì không thể chỉ do anh quyết định.
Bác Dung, vốn đang mỉm cười, bỗng thay đổi sắc mặt. Y ném ra một số trận kỳ, khiến vị trí của bốn người lập tức thay đổi, tạo thành một khốn sát trận.
Mặc dù chỉ là một khốn sát trận cấp ba, nhưng Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao lập tức thay đổi sắc mặt. Họ nhìn nhau rồi hỏi:
- Anh Bác, anh làm gì vậy?
Bác Dung vội vàng đáp:
- Anh Trần, anh Trịnh, không cần lo lắng. Thật ra, tôi tới đây chủ yếu vì hộp ngọc của Diệp Mặc. Hiện tại hộp ngọc bị hắn giữ, đương nhiên tôi không cam lòng. Nếu hai vị giúp tôi lấy lại, tôi sẽ bỏ ra tất cả những vật vừa rồi nhận được.
Bác Dung không chỉ nhận được một chân khí mà còn có năm phần linh thạch và nhiều tài liệu. Năm phần linh thạch đã trị giá một triệu năm trăm ngàn linh thạch thượng phẩm, một số tài sản lớn đối với Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao.
Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao nhìn nhau, không nói gì, cũng không đồng ý lẫn phản đối. Bác Dung hiểu họ đã đồng ý, ngay lập tức phóng ra một chuông đồng xanh và vài tấm trận kỳ, muốn nhanh chóng giải quyết.
- Đợi đã, anh Bác.
Trịnh Ức Đao đột ngột gọi lại Bác Dung. Khi Bác Dung dừng lại, y hỏi:
- Không biết anh Bác muốn tìm vật gì mà lại khiến anh không màng chân khí hạ phẩm vậy?
Bác Dung do dự một chút, dường như đã quyết tâm, cắn răng nói:
- Là một viên Hư Lạc Đan, sau khi tôi biết trận pháp ẩn nấp của Du Bạch Sinh, tôi mới điều tra ra y đã lấy được một viên Hư Lạc Đan.
- Cái gì? Hư Lạc Đan?
Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao đồng thanh kêu lên, rõ ràng bị thông tin này làm cho bất ngờ. Ngay cả Diệp Mặc cũng hơi ngỡ ngàng, hắn biết rõ Hư Lạc Đan là loại đan dược giúp tu sĩ Nguyên Anh thăng cấp lên Hư Thần, khó có thể mua được bằng số lượng linh thạch lớn. Thật không ngờ Bác Dung lại nói hộp ngọc của mình có Hư Lạc Đan, y rõ ràng đang lừa dối.
Diệp Mặc không biết trong hộp ngọc của mình có gì ngoài Hoàng Tinh Thạch, nhưng hắn chắc chắn nó không phải Hư Lạc Đan. Khi nghe nói tới Hư Lạc Đan, Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao đều ngừng nói. Trần Dục Căn bị thương nặng, không còn năng lực để suy nghĩ, nhưng Trịnh Ức Đao thì đã có ý định.
Loại đan dược như Hư Lạc Đan, cho dù lúc này y chỉ là Kim Đan tầng chín cũng rất muốn có. Ai mà không muốn có đan dược thăng cấp lên Hư Thần? Ban đầu y còn tưởng Bác Dung đã hào phóng khi đưa ra chân khí hạ phẩm, giờ đây thấy rõ y thực sự quá keo kiệt.
Bác Dung dường như đã biết suy nghĩ của Trịnh Ức Đao, y thẳng thừng nói:
- Tôi còn có biện pháp để có Thảo Hoàn Đan, lúc đó cũng sẽ đưa cho hai vị.
Lời của Bác Dung như một quả bom, khiến Trịnh Ức Đao đổ dồn về phía y. Dù chỉ có một viên Thảo Hoàn Đan, nhưng đối với một tu sĩ Kim Đan viên mãn, cũng không có gì hấp dẫn hơn. Hư Lạc Đan tốt, nhưng chỉ có thể dùng trong giai đoạn Nguyên Anh hậu kỳ, còn Thảo Hoàn Đan có thể sử dụng ngay bây giờ để thăng cấp lên Nguyên Anh.
Bác Dung đang ở vị thế thượng phong, không chỉ vây khốn Diệp Mặc bằng trận pháp mà tu vi của y cũng cao hơn một chút. Hai người có thể nhận ra không nên từ chối đề nghị của y.
Diệp Mặc không chú ý tới Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao đang chuẩn bị pháp bảo, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Bác Dung, nói:
- Bác Dung, nếu tôi dự đoán không sai, thì mày có mối quan hệ không bình thường với Du Nương Yến? Mày vào thành Mạc Hải mười mấy năm trước để tìm kiếm di tích của Du Bạch Sinh, tôi nghi ngờ Du Nương Yến đã chết trong tay mày.
- Anh Trần, anh Trịnh, chúng ta không cần nghe hắn nói nhảm, bây giờ hãy động thủ thôi.
Bác Dung nói xong, ném trận kỳ ra ngoài, đồng thời đánh chuông đồng xanh về phía Diệp Mặc. Y không cho Diệp Mặc nói hết lời, rõ ràng rất không thích những gì Diệp Mặc vừa nói.
Chuông đồng xanh bay tới, phát ra âm thanh chói tai khiến lòng người khiếp đảm, ngay cả Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao cũng không thể không vận công để chống đỡ. Diệp Mặc hiểu rằng sau khi Bác Dung thiết lập khốn trận, y còn phải ném trận kỳ vào giữa trận để tăng sức tấn công âm thanh. Dù trận pháp còn yếu, nhưng phối hợp với chuông đồng xanh sẽ tạo ra sức sát thương lớn hơn.
Diệp Mặc lạnh lùng cười, Tử Đao đã được phóng ra và bổ ra ngoài. "Loảng xoảng" một tiếng, Tử Đao và chuông đồng xanh va chạm, phát ra âm thanh chói tai. Sắc mặt Bác Dung lập tức biến đổi, thu hồi chuông đồng xanh và kêu gọi Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao động thủ.
Nhưng Diệp Mặc không đợi hai người phóng ra pháp bảo, cũng lấy ra vài trận kỳ ném ra ngoài, khốn trận lập tức biến đổi, nhanh chóng cuốn Bác Dung vào trong trận.
Bác Dung hoảng sợ nhìn trận pháp trước mắt thay đổi, đến nỗi quên đi việc tấn công tiếp theo. Y chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, ngạc nhiên nói:
- Mày, mày không ngờ cũng là một Trận Pháp Sư? Không, mày là Đại Sư Trận Pháp.
Bác Dung nghiên cứu trận pháp không phải một sớm một chiều, đương nhiên y biết rằng một Trận Pháp Sư không thể nào trong thời gian ngắn thay đổi trận pháp như vậy.
Diệp Mặc hừ lạnh nói:
- Mày đã lấy vật trong nhẫn trữ vật, còn bố trí trận kỳ vào những vị trí khác nhau, rõ ràng muốn vây khốn ba chúng ta phải không?
Hai người Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao, vốn chuẩn bị động thủ, vì sức mạnh của Diệp Mặc mà không dám ra tay, giờ đây lại càng không có ý định giúp Bác Dung. Họ cảm thấy lời Diệp Mặc nói có lý, tự nhiên không muốn lại gần Bác Dung.
Bác Dung cố gắng bình tĩnh lại, không ngờ rằng Diệp Mặc lại thông thạo trận pháp và dường như còn lợi hại hơn cả y. Y bắt đầu suy nghĩ cách để kéo Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao sang phía mình.
Diệp Mặc không muốn giải thích với y, Tử Đao lại phóng ra, chiêu này khác hẳn so với trước. Huyễn Vân Phi Toàn Đao, khi bổ ra, ánh đao màu tím tạo thành một cơn lốc xoáy, quét về phía Bác Dung. Tu vi của Diệp Mặc càng cao, uy lực Huyễn Vân Đao Pháp càng lúc càng lớn.
Bác Dung không kịp suy nghĩ, vội vàng phóng ra chuông đồng xanh, nhưng đao quang dày đặc, cùng với chân nguyên mạnh mẽ và góc độ sắc bén, hoàn toàn vượt quá khả năng của chuông đồng xanh. Trong lòng Bác Dung hoảng hốt, nhận ra y không phải là đối thủ của Diệp Mặc, không còn thời gian để nghĩ ngợi, y chỉ kịp lấy ra một lá bùa. Lá bùa ấy tỏa ra ánh sáng xanh lục nhàn nhạt, và chỉ trong nháy mắt đã mang theo Bác Dung biến mất, để lại một mình chuông đồng xanh trôi nổi giữa không trung.
Trong chương này, Diệp Mặc đối mặt với Bác Dung và hai nhân vật khác, khi Bác Dung bất ngờ yêu cầu xem hộp ngọc của Diệp Mặc, vi phạm thỏa thuận ban đầu. Để ép buộc Diệp Mặc, Bác Dung tạo ra một khốn sát trận, nhưng Diệp Mặc đã phản kháng và chứng tỏ mình là một Trận Pháp Sư tài ba. Cuộc đối đầu diễn ra gay cấn, kết thúc khi Bác Dung buộc phải dùng lá bùa để trốn thoát khỏi đòn tấn công của Diệp Mặc.
Trong chương này, bốn nhân vật Trịnh Ức Đao, Bác Dung, Trần Dục Căn và Diệp Mặc khám phá một di tích của tu sĩ, nơi họ phát hiện thi thể cùng một bộ hộ giáp chân khí hạ phẩm. Trong khi Bác Dung đề xuất chia sẻ kho báu, Diệp Mặc tìm thấy viên Hoàng Tinh Thạch quý giá. Cuối cùng, sau khi phân chia tài sản, Diệp Mặc quyết định rời đi, nhưng Bác Dung không giữ nổi vẻ mặt hài lòng khi đặt câu hỏi về hộp ngọc của anh.
hộp ngọcTrận phápHư Lạc ĐanĐan Dượckhốn sát trậnTrận phápĐan Dượchộp ngọc