Ngô Dự nhận thấy Diệp Mặc, người vốn đang chiếm ưu thế, bỗng nhiên thu hồi linh khí của phi kiếm, sau đó rút ra một thanh thái đao dài. Trong lòng hắn chợt ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng cảm thấy mừng rỡ. Bởi vì nếu Diệp Mặc không thu hồi phi kiếm, hắn phải tiêu tốn không ít sức lực để chống đỡ trước một màn kiếm khí dày đặc mới có thể đánh bại đối thủ. Nhưng giờ đây, đối phương lại sử dụng một thanh thái đao bình thường, giống như là đang bí quá phải liều.

“Mày cũng tiếp tao một đao...” Thanh âm của Diệp Mặc vừa vang lên, “Tử Đao” trong tay hắn đã phát ra một đường sáng tím dài bổ tới. Ngay sau đó, đường sáng tím dần chuyển thành một làn đao khí màu tím xoáy quanh, chặn kín toàn bộ đường lui của Ngô Dự. Ngoài ra, còn có rất nhiều đao khí dư thừa tán ra xa xôi, không còn thấy nữa.

Hàn khí lạnh lẽo chưa từng thấy trước đó bị một đường đao khí màu tím như ánh mặt trời rực rỡ đánh trúng, trong không khí vang lên một tiếng “Đùng đoàng”. Trong nháy mắt, cỗ hàn khí kia đã bị hòa tan. Ngô Dự cảm nhận được chân nguyên của mình yếu dần, trong lòng không khỏi sửng sốt khi thấy thần quang cùng chân nguyên âm hàn đã hoàn toàn biến mất.

Chưa kịp để Ngô Dự có bất kỳ hành động nào, tử sắc đao khí đã áp sát trước mặt hắn. Ngô Dự đột nhiên hoảng sợ, không biết làm cách nào để phá vỡ đao quang màu tím bao quanh, càng không cần nói tới thanh tử đao dài đang tiến tới.

Giờ phút này, Ngô Dự mới hiểu rằng Ninh Tiểu Ma trước mặt không hề đơn giản. Không chút do dự, hắn lập tức cho nổ chiếc quạt trong tay. Một âm thanh nặng nề vang lên, kèm theo một mùi hôi thối khó chịu khiến Diệp Mặc cảm thấy muốn nôn. Hắn buộc phải lùi lại, loại mùi này thực sự khiến hắn buồn nôn.

Bên cạnh đó, Diệp Mặc còn cảm nhận được cảm giác choáng váng, rõ ràng bên trong mùi hôi đó có chất độc cực mạnh. Chân nguyên của hắn bắt đầu vận chuyển, luyện hóa độc khí này. Nhưng chưa kịp hành động thêm, Ngô Dự đã nhanh chóng nhân cơ hội ngắn ngủi này hóa thành một luồng khí lạnh mờ mịt bỏ trốn như sao băng. Rõ ràng y đã nhận định Diệp Mặc không phải là một tu sĩ Nguyên Anh tầng ba. Dù chỉ giao đấu một vài chiêu, y đã khẳng định mình không phải là đối thủ của Ninh Tiểu Ma.

Khi thấy luồng khí lạnh tan biến, Diệp Mặc lại phát ra "Tử Đao". Đao khí trước đó đã tản ra nay bỗng tụ lại như được điều khiển, quay ngược trở lại chặn đứng Ngô Dự. Trong nháy mắt, dòng khí đó biến thành hình dáng của Ngô Dự, lúc này sắc mặt y đã tái nhợt, lộ rõ vẻ lo lắng.

“Đây là cái đao pháp gì? Lại có thể tụ lại được đao quang đã tiêu tán?” Ngô Dự hoang mang nhìn đao quang như có linh tính quanh mình, cảm thấy lạnh sống lưng.

“Huyễn Vẫn Hình Ý đao,” Diệp Mặc cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Ngô Dự mà nói.

Hắn không thể để Ngô Dự trốn thoát, nếu để y chạy thoát thì sẽ có rất nhiều rắc rối về sau. Trước khi sử dụng chiêu này, Diệp Mặc đã không thu hồi đao quang tán đi vì sợ rằng Ngô Dự sẽ trốn thoát. Không ngờ phương pháp mà Ngô Dự dùng để trốn thoát lại lợi hại đến vậy, nếu không chuẩn bị trước, y thật sự đã thành công.

“Mày là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ chứ không phải là Nguyên Anh tầng ba.” Chẳng còn cách nào khác, Ngô Dự đã phải rút ra một thanh trường kiếm linh khí cực phẩm từ trong người.

Diệp Mặc im lặng không nói gì, lý do hắn chưa ra tay giết Ngô Dự là vì còn muốn hỏi về một vấn đề.

Chưa kịp để Diệp Mặc đặt câu hỏi, Ngô Dự đã cố gắng thương lượng: “Tao là đệ tử nòng cốt của Vô Lượng Hải, xếp thứ hai trăm sáu mươi bảy trên Bia đề danh Nguyên Anh. Nếu mày giết tao, hậu quả sẽ là bị Vô Lượng Hải truy sát mãi mãi.”

Diệp Mặc cười lạnh: “Hai trăm sáu mươi bảy thì có nghĩa lý gì? Xếp thứ hai trăm mưới chín là Lô Kiếm Cường, tao còn muốn giết hắn, cần gì quan tâm đến phế nhân như mày.”

“Lô Kiếm Cường là do mày giết?” Ngô Dự kinh hoàng. Dù y xếp thứ hai trăm sáu mươi bảy nhưng cũng biết bản thân không phải đối thủ của Lô Kiếm Cường, nếu hắn muốn giết y thì quá dễ dàng. Không ngờ Ma tu Lô Kiếm Cường lại bị Ninh Tiểu Ma này giết, Ngô Dự lúc này mới hiểu rõ sự đáng sợ của Diệp Mặc khi hắn nói câu “Mày cũng đừng để cho tao gặp lại”.

Tới thời điểm này, quả thật đã thành hiện thực.

“Vô Lượng Hải tao chưa từng nghe nói qua, nên mày không cần lấy nó ra để đe dọa tao. Tao chỉ muốn hỏi, ai đã thu nhận Trình Na Na?”

Diệp Mặc bình thản hỏi. Khi Ngô Dự nghe câu hỏi này, lập tức nhớ lại cuộc gặp ở thành Vẫn Chân và bật thốt lên: “Anh Ninh, nếu anh muốn có được Trình Na Na thì tôi khẳng định có thể giúp anh.”

Diệp Mặc thấy Ngô Dự vẫn còn tự cho mình là thông minh, đã tặng cho y một cái bạt tay. Dù Ngô Dự đã rút ra trường kiếm nhưng trước ánh đao tím của Diệp Mặc, y hoàn toàn không có cách nào né tránh.

Chưa kịp để Ngô Dự nói gì thêm, Diệp Mặc tiếp tục hỏi: “Đi cùng Trình Na Na lúc đó có một người thanh niên, có phải là tu sĩ của Vô Lượng Hải bọn mày đã đối phó với anh ta không?”

Là một đệ tử nòng cốt của tông môn bảy sao mà bị giáng cho một cái bạt tay, Ngô Dự cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn vô thức trả lời: “Tôi không biết, lúc đó không phải tôi đi tuyển nhận đệ tử, mà những loại tiểu nhân vật đó cũng không đáng để vào mắt.”

Diệp Mặc không biết có thể tin tưởng lời Ngô Dự hay không, càng không biết Diệp Tử Phong đang ở đâu. Hắn không đợi Ngô Dự cầu xin tha thứ thêm lần nào nữa, lập tức phóng ra một ngọn lửa thiên hỏa.

Sau khi giết Ngô Dự, Diệp Mặc không ở lại đó lâu, hắn không muốn chờ Duẫn Phán Điệp trở lại. Dù Ngô Dự cũng là một trong những kẻ cần phải giết, nhưng coi như hắn đã giúp Duẫn Phán Điệp một lần, vậy hai bên cũng không thiếu nợ nhau.

Diệp Mặc rời đi đã lâu, Duẫn Phán Điệp một mình vội vã chạy tới, nhưng đáng tiếc ngoài một cái hố lớn ra không còn bất cứ dấu vết nào nữa. Dù cô đã tìm kiếm và truyền tin khắp nơi nhưng cấm địa Vẫn Chân rộng lớn như vậy, không biết phải tìm ai để giúp đỡ. Trong lúc nôn nóng, cô quay trở lại và chỉ thấy cả Ngô Dự lẫn Diệp Mặc đều không còn nữa.

Duẫn Phán Điệp trầm mặc. Dù cô và Ninh Tiểu Ma không quen biết, nhưng đã đưa hắn một cái ngọc giản để thay lời xin lỗi vì đã nghi oan cho hắn. Nếu không vì vậy, Ninh Tiểu Ma chắc chắn sẽ không bị Ngô Dự giết.

“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giết Ngô Dự để báo thù cho anh,” Duẫn Phán Điệp nhìn cái hố lớn và thì thào tự nói, rồi mới quay người rời đi.

Lúc này, Diệp Mặc đã cách xa Thế giới sơn cả vạn dặm, chọn hướng đi ngược lại với đường mà Duẫn Phán Điệp đã rời đi. Đối với hắn, chỉ cần không phải gặp lại Duẫn Phán Điệp nữa là tốt nhất. Bởi vì nếu gặp lại, việc hắn giết Ngô Dự chắc chắn sẽ bị phát hiện. Vì vậy, hắn bay ngược hướng với Duẫn Phán Điệp và tháo bỏ "Nặc sa".

Diệp Mặc quyết định từ giờ trở đi cái tên Ninh Tiểu Ma sẽ vĩnh viễn biến mất. Còn hai tu sĩ Nguyên Anh của Đế Quốc Hàn Lương, hắn xin lỗi nhưng không thể hỗ trợ họ. Về phần Mặc Nguyệt Chi Thành và Hứa Xương Cát, Diệp Mặc tin rằng sẽ không ai dám động vào họ.

Tương đối mà nói, Diệp Mặc cho rằng diện mạo sẵn có của hắn an toàn hơn một chút, số người ở Nam An Châu gặp dung mạo thật của hắn rất ít.

Một ngày sau, Diệp Mặc tìm thấy một khối Tinh Thần Sa bán cực phẩm. Hắn hiểu tại sao nhiều người muốn vào cấm địa Vẫn Chân như vậy. Tinh Thần Sa bán cực phẩm là tài liệu cấp chín, không chỉ dùng để bố trí Truyền Tống Trận cự ly dài, mà còn là tài liệu tốt nhất để luyện chế pháp bảo không gian.

Tóm tắt chương này:

Trong một trận đấu kịch tính, Diệp Mặc phải đối mặt với Ngô Dự, người đã chuyển từ phi kiếm sang thái đao để tìm cơ hội thoát thân. Dù Ngô Dự cố gắng sử dụng độc khí để đánh lạc hướng Diệp Mặc, nhưng hắn đã nhanh chóng nhận diện và ngăn chặn. Cuối cùng, Diệp Mặc hỏi rõ về Trình Na Na trước khi quyết định kết thúc Ngô Dự. Sau khi giết Ngô Dự, hắn bay đi nhằm tránh gặp lại Duẫn Phán Điệp, và quyết tâm biến hình để bảo toàn sự an toàn của mình.

Tóm tắt chương trước:

Trong cấm địa Vẫn Chân, Diệp Mặc tình cờ gặp lại Duẫn Phán Điệp đang bị Ngô Dự truy sát. Dù biết Ngô Dự có tu vi mạnh hơn, Diệp Mặc quyết định không rời bỏ mà đứng ra bảo vệ Phán Điệp. Tuy nhiên, tình thế trở nên cấp bách khi Ngô Dự tấn công. Cuộc chiến trở nên quyết liệt khi Diệp Mặc sử dụng tuyệt chiêu của mình để đối đầu với Ngô Dự, trong khi Phán Điệp cố gắng gọi đồng minh tới trợ giúp. Liệu họ có thể thoát khỏi nguy hiểm này?