Diệp Mặc nói ra một câu, khiến Cố Mân Tiềm lập tức kích động. Y đã chắc chắn suy đoán của mình, người thanh niên trước mặt chính là Diệp Mặc, người đã từng luyện chế ra Chức Thần đan. Thật không ngờ, một đan sư xuất sắc như vậy lại đang đứng ngay trước mắt mình.

Với giọng điệu có phần run rẩy, Cố Mân Tiềm vội vàng cúi người:

- Không ngờ tiền bối lại chính là người khai sáng việc đưa Dẫn thần thảo vào chế biến Chức Thần đan, vãn bối là Cố Mân Tiềm, xin được bái kiến Diệp tiền bối.

Là một tu luyện giả, Cố Mân Tiềm hiểu rõ giá trị của Chức Thần đan đối với họ. Tuy nhiên, là Đan Vương, ý nghĩa của thủ pháp luyện chế Chức Thần đan trong tâm trí y còn rõ ràng hơn ai hết. Đó là một hướng đi mới trong luyện đan. Nếu những người luyện đan đều áp dụng phương pháp mà Diệp Mặc sử dụng để luyện chế Chức Thần đan, việc thu đan sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Thực ra, Cố Mân Tiềm không hề biết rằng Diệp Mặc chỉ áp dụng cách sử dụng lốc xoáy linh khí trong quá trình luyện chế Chức Thần đan, chứ không ngờ rằng phương pháp này có thể áp dụng cho các loại đan dược khác. Đối với Diệp Mặc, điểm này thật đơn giản, không cần phải tiêu hao thần thức như nhiều người khác.

Nhận ra điều này, Cố Mân Tiềm bày tỏ lòng kính trọng với Diệp Mặc. Dù tuổi tác của y lớn hơn nhiều, nhưng y vẫn tự gọi Diệp Mặc là tiền bối, thậm chí mong muốn được bái làm đệ tử. Dù chỉ là một Linh đan sư thất phẩm, nhưng nếu y có thể học được phương pháp lốc xoáy linh khí, nhất định có thể thăng cấp lên Đan Vương tam phẩm, thậm chí vượt qua cấp độ đó cũng không phải không thể xảy ra.

- Đúng vậy, tôi là Diệp Mặc, người đã luyện chế ra Chức Thần đan. Trước tiên, hãy cho tôi biết bạn biết tin về Chức Thần đan từ đâu và làm sao bạn nhận ra tôi?

Diệp Mặc bình tĩnh nhìn Cố Mân Tiềm, nhưng trong lòng hắn không bình tĩnh chút nào. Hắn hiểu lo lắng của Cảnh Anh Ly không phải là không có lý do, thân phận của hắn sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện. Hắn không ngờ rằng có người nhận ra hắn nhanh như vậy, và ngày càng nhiều người khẳng định hắn chính là Diệp Mặc.

Nếu như Lôi Vân Tông biết chuyện của hắn, chỉ cần họ nghi ngờ một chút là có thể tra ra hắn đã đến Nam An Châu. Hơn nữa, thời gian tới Mặc Hải gần trùng khớp với cái chết của Điền Ngạo Phong. Nếu như họ coi Diệp Mặc là nghi phạm lớn nhất trong vụ án đó, họ sẽ liên hệ những điểm chung của hắn với Mạc Ảnh. Bởi vì hai cái tên này chỉ đảo ngược thứ tự và có chút biến âm mà thôi. Nếu Lôi Vân Tông tra hỏi Trần Dục Cái và Trịnh Ức Đao, thì hắn sẽ bị coi là nghi phạm.

Trần Dục Cái và Trịnh Ức Đao biết sức chiến đấu của hắn, có thể đánh bại những người mạnh như Bác Dung. Một cao thủ có sức mạnh như hắn, nếu đi tới Nam An Châu, chắc chắn sẽ đi qua Vô Tâm Hải. Thời gian này cũng trùng khớp với cái chết của Điền Ngạo Phong ở đó.

Trong lúc này, Diệp Mặc chỉ mong rằng Trần Dục Cái và Trịnh Ức Đao không rơi vào tay Lôi Vân Tông, nếu không hắn sẽ thấy rất căng thẳng. Hắn thầm nghĩ mình nên ra tay với hai người họ từ sớm.

- Tiền bối, vãn bối nguyện ý bái tiền bối làm sư phụ...

Cố Mân Tiềm đã chắc chắn rằng Diệp Mặc chính là người mình tìm kiếm, nhưng khi Diệp Mặc tự nhận, vẫn khiến y không khỏi kinh ngạc.

Diệp Mặc không có gì để nói, chỉ lạnh lùng cười. Trong khi đó, Cảnh Anh Ly bên cạnh lại lạnh nhạt nói:

- Đan Vương Hồ Mân, anh có phải nghĩ rằng chính mình chỉ là một Đan Vương nhị phẩm thì sẽ không bị từ chối khi bái Diệp Mặc làm sư phụ?

- Không phải như vậy, vãn bối thực sự rất ngưỡng mộ Diệp Mặc tiền bối.

Cố Mân Tiềm vội vàng giải thích. Y hoàn toàn không có ý nghĩ như Cảnh Anh Ly đã nói. Là một đan si, đối với việc luyện đan, sự chấp nhất của y thường không thể được người bình thường hiểu rõ. Dẫu vậy, trong tiềm thức, y cũng không chắc có phải đã nghĩ đến sự ưu việt của một Đan Vương nhị phẩm hay không.

Cảnh Anh Ly không bận tâm đến lời giải thích của Cố Mân Tiềm mà tiếp tục nói:

- Diệp Mặc thực tế giờ đã là một Đan Vương ngũ phẩm. Anh nói hắn sẽ vui vẻ nhận một Đan Vương nhị phẩm như anh làm đệ tử sao?

- A…

Cố Mân Tiềm ngây ra, dù lòngưng tưởng rất cao về Diệp Mặc khi y đã có thể luyện chế Chức Thần đan, nhưng thực sự không ngờ rằng Diệp Mặc lại trẻ tuổi như vậy đã là Đan Vương ngũ phẩm. Cú sốc này không thua gì khi biết Diệp Mặc đã luyện chế ra Chức Thần đan. Phải biết rằng ngay cả trong toàn bộ Đan thành, số lượng Đan Vương ngũ phẩm cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nhìn vẻ chấn động của Cố Mân Tiềm, Cảnh Anh Ly trong lòng thấy thoải mái. Trước đây cô liên tục bị Diệp Mặc chèn ép, giờ cuối cùng cũng thấy một Đan Vương nhị phẩm khác cũng bị Diệp Mặc làm cho khiếp sợ.

Diệp Mặc có chút không biết phải nói gì khi nhìn Cảnh Anh Ly. Dù hắn dự đoán mình có thể luyện chế ra đan dược Thiên cấp ngũ phẩm, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa thử nghiệm. Đan dược cao nhất mà hắn đã luyện chế chỉ là Thiên cấp tứ phẩm. Cảnh Anh Ly lại khuếch đại thực tế để làm cho Cố Mân Tiềm thêm chấn động hơn.

Sau khi quan sát vẻ mặt khiếp sợ của Cố Mân Tiềm một lúc, Cảnh Anh Ly đưa ra một viên Hư Lạc đan trước mặt y, nói:

- Nhìn đi, đây là Hư Lạc đan do Diệp Mặc luyện chế. Anh nghĩ rằng một Đan Vương tứ phẩm có thể luyện chế ra nó sao?

Hư Lạc đan là đan dược Thiên cấp tứ phẩm, cần phải là Đan Vương tứ phẩm mới có thể luyện chế. Nhưng khi Cố Mân Tiềm nhìn rõ viên đan dược đó, vẻ mặt hắn lại hiện lên sự kinh ngạc mà Cảnh Anh Ly mong đợi. Đây chính là Hư Lạc đan hạng nhất. Như Cảnh Anh Ly đã nói, Đan Vương tứ phẩm muốn luyện chế Hư Lạc đan hạng nhất không phải là không có khả năng, nhưng cũng rất khó khăn.

Một thời gian sau, Cố Mân Tiềm cẩn thận đưa Hư Lạc đan lại cho Cảnh Anh Ly, rồi tiến gần Diệp Mặc cúi người nói:

- Vãn bối Cố Mân Tiềm bái kiến Đan Vương Diệp Mặc tiền bối, khẩn cầu tiền bối thu nhận tôi làm đồ đệ.

Đoạn hắn lại quỳ xuống đất lần nữa. Dù là một đan si, Cố Mân Tiềm cũng không phải người ngu ngốc. Y hiểu rằng chỉ có Diệp Mặc mới có thể giúp y đạt đến cảnh giới cao hơn; nếu không, kiếp này y cũng chỉ dừng lại ở Đan Vương nhị phẩm mà thôi.

Thấy Cố Mân Tiềm kiên quyết muốn bái mình làm sư phụ, Diệp Mặc không muốn từ chối và giơ tay áo lên:

- Trước tiên, hãy đứng dậy trả lời câu hỏi mà ta vừa hỏi, chuyện bái sư để sau tính.

- Vâng.

Cố Mân Tiềm biết lúc này không thể để Diệp Mặc mất lòng, nên nhanh chóng đứng dậy và nói:

- Ba tháng trước, khi tôi đến một tông môn tám sao là Vô Tình Cốc để tặng đan dược, đã gặp một cô gái đến từ Bắc Vọng Châu. Cô ấy rất trẻ nhưng đã là Đan Vương nhất phẩm, cực kỳ tài giỏi.

- Đợi đã...

Diệp Mặc nghe nói vậy lập tức giơ tay ngăn Cố Mân Tiềm lại:

- Anh nói cô gái đó là Đan Vương nhất phẩm đến từ Bắc Vọng Châu? Không phải có quy định rằng không đến Đan Vương tam phẩm thì không được phép truyền tống đến Nam An Châu sao?

Cố Mân Tiềm lắc đầu:

- Tôi cũng không rõ, nhưng cô gái đó đúng là Đan Vương nhất phẩm, và vừa trở thành đồ đệ của Vô Tình Cốc. Chính vì họ thu cô ấy làm đệ tử, nên những đan dược Thiên cấp nhất phẩm và nhị phẩm cũng không cần tôi mang đến nữa.

Diệp Mặc trong lòng không biết tại sao một Đan Vương nhất phẩm lại có thể đến Nam An Châu. Tuy nhiên, hắn đã hiểu đôi chút về Vô Tình Cốc. Một môn phái có thể khiến một Đan Vương nhị phẩm tặng đan dược chắc chắn không phải là phái tầm thường, càng không phải bởi vì ở Nam An Châu, Đan Vương rất hiếm.

- Trước giờ tôi luôn hợp tác với Vô Tình Cốc và họ rất tốt với tôi. Khi họ thu nhận một nữ đệ tử Đan Vương mới, tôi cũng được nhờ chỉ điểm một chút. Nhưng tôi phát hiện cô gái trẻ kia còn hơn tôi nhiều, tôi khẳng định trong vòng ba năm nữa, cô ấy nhất định sẽ trở thành một Đan Vương nhị phẩm. Khi chúng tôi nói về đan sư mà mình kính phục nhất, tôi nghĩ cô ấy sẽ nói là Khổng Diệp trưởng lão, đan sư đệ nhất Bắc Vọng Châu. Nhưng không ngờ cô ấy lại nói đến tên Diệp Mặc tiền bối, mà tôi chưa từng nghe qua.

Cố Mân Tiềm hồi tưởng lại và vẫn mang theo vẻ khó tin.

- Khi đó tôi đã hỏi cô ấy Diệp Mặc là ai. Cô ấy đã nói về việc tu sĩ thiên tài đã đưa Dẫn Thần thảo vào chế biến Chức Thần đan. Cô ấy nói rằng tiền bối từ Sa Nguyên Dược Cốc đã mất tung tích. Nếu không phải tôi không thể đi Bắc Vọng Châu, thì tôi đã sớm đi tìm tung tích của tiền bối rồi. Cô ấy còn lấy tay vẽ một bức chân dung đơn giản của tiền bối. Ở Đan Tức Lâu, tôi cuối cùng mới nhớ đến điều này.

Nói xong, Cố Mân Tiềm cúi đầu đứng gần Diệp Mặc, như thể y đã là đệ tử của Diệp Mặc vậy.

Diệp Mặc nhíu mày. Nếu cô gái trẻ ấy đã là Đan Vương nhất phẩm chứng tỏ hắn nhất định đã gặp. Hắn tự hỏi chắc chăng họ đã từng tham gia đại hội đan sư cùng nhau.

- Cô ấy tên gì? Đến từ môn phái nào của Bắc Vọng Châu?

- Cô ấy đến từ tông môn năm sao Tiên Dược cốc, tên là Cầm Mộ Tâm.

Diệp Mặc lập tức hiểu ra. Cầm Mộ Tâm cách đây vài chục năm đã là Linh đan sư thất phẩm. Hiện tại lên đến Đan Vương nhất phẩm cũng không có gì lạ. Hơn nữa, cô còn có một tài năng đặc biệt. Trong đại hội luyện đan danh nhân, cô ấy đứng thứ tư, nói không chừng lúc đó cô đã là Đan Vương rồi. Lúc ấy, sư phụ Minh Tâm của cô đã có ý định chọn mình làm con rể của Tiên Dược cốc nhưng đã bị mình từ chối.

- Dù sao đi nữa, vãn bối cũng tin rằng Đan Vương Mộ Tâm sẽ không lừa mình, thế nhưng vãn bối vẫn khó có thể tin về chuyện Chức Thần đan. Hôm nay được gặp tiền bối, vãn bối thật sự rất cảm động.

Dù thời gian đã qua lâu nhưng Cố Mân Tiềm vẫn không thể bình tĩnh.

Diệp Mặc cũng rất ấn tượng với lòng nhiệt huyết của Cố Mân Tiềm. Hắn lấy ra một viên Chức Thần đan đưa cho Cố Mân Tiềm và nói:

- Anh không cần hoài nghi. Phương thuốc Chức Thần đan tôi đã sửa đổi, hiện tại tốt hơn nhiều so với phương thuốc cũ.

Cố Mân Tiềm không chút lăn tăn, cầm viên Chức Thần đan bỏ vào miệng. Sau một chút, y đầy kích động nói:

- Thật sự là đã đưa Dẫn Thần thảo vào, hơn nữa còn thu được đến chín thành dược liệu...

Diệp Mặc thấy y có vẻ lại muốn bái sư, liền vội phất tay:

- Chuyện bái sư để sau tính, anh là người của môn phái nào?

- Vãn bối là tán tu, sống một mình ở Thanh Hồ. Vì ham mê luyện đan nên mấy năm trước đã giành được danh hiệu Đan Vương Hồ Mân. Lần này đến Đan thành cũng là vì muốn tham gia đại hội Đan Vương.

Cố Mân Tiềm trả lời một cách tỉ mỉ.

Tán tu? Diệp Mặc gật đầu:

- Tôi đã đắc tội với nhiều người, đều là những thế lực lớn. Nếu như anh đi theo tôi, có thể sẽ gặp nguy hiểm, anh đã chuẩn bị tâm lý cho điều này chưa?

Cố Mân Tiềm lập tức đáp:

- Cho dù lúc này lập tức giết tôi, tôi cũng không cảm thấy gì cả.

Có thể đi theo một Đan Vương ngũ phẩm đã sáng tạo ra Chức Thần đan, với Cố Mân Tiềm, những chuyện khác chỉ là phù du.

- Được rồi, anh tạm thời ở đây. Chờ khi đại hội Đan Vương kết thúc, tôi sẽ xem xét việc có nhận anh làm đồ đệ hay không.

Diệp Mặc quyết định như vậy sau khi nghe Cố Mân Tiềm nói xong. Nếu Cố Mân Tiềm thực sự có lòng trung thành, hắn có thể dẫn y về Mặc Nguyệt Chi Thành. Một Đan Vương sẽ là một trợ lực rất lớn cho hắn và Mặc Nguyệt Chi Thành.

Tóm tắt:

Chương này xoáy quanh cuộc gặp gỡ giữa Cố Mân Tiềm, một Đan Vương nhị phẩm, và Diệp Mặc - người đã tạo ra Chức Thần đan. Cố Mân Tiềm rất ngưỡng mộ Diệp Mặc, mong muốn trở thành đệ tử của hắn. Đồng thời, Diệp Mặc phải cảnh giác khi danh tính của mình có nguy cơ bị bại lộ. Chương kết thúc với việc Cố Mân Tiềm tiết lộ thông tin về một Đan Vương nhất phẩm, Cầm Mộ Tâm, từ Bắc Vọng Châu, điều này càng làm tăng sự chú ý về khả năng của Diệp Mặc trong tương lai.