Có thể Tô My nghĩ, sau khi mời Diệp Mặc ăn xong, cô không phải là người nợ ân tình mà chính hắn mới là người thiếu nợ cô. Tuy nhiên, đối với cô gái tự tin này, Diệp Mặc lại không có chút thiện cảm nào.

- Ý cô là cô nghĩ mình nợ tôi một ân tình, nên đã mời tôi ăn cơm, đúng không? - Diệp Mặc nói một cách lạnh lùng.

- Đúng vậy, chính là như thế! - Tô My vui vẻ khi thấy Diệp Mặc đã hiểu ý mình, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn.

- Cô định chi cho bữa ăn này bao nhiêu? - Diệp Mặc hỏi, khiến Tô My có phần bất ngờ.

- À… Thực ra, tôi định chi khoảng ba trăm tệ để hai người ăn ở Tụ Vị lầu của trường.

Dù không hiểu lắm ý của câu hỏi này, Tô My vẫn cố gắng đáp lại.

- Ồ, hiện giờ cô có hai trăm tệ không? - Diệp Mặc nhìn cô, biểu cảm không hề thay đổi.

Trong lòng Tô My thầm hừ lạnh, hắn đang tỏ ra lạnh lùng nhưng thực chất là đang hỏi vay tiền cô. Hóa ra bó hoa kia hắn đã mua để chuẩn bị tặng cho cô. Tuy nhiên, cô vẫn rút ví ra và đưa hai trăm tệ cho hắn, thầm nghĩ đã cho hắn vay rồi, có lẽ bữa ăn này không cần thiết nữa, vì cô không mong được trả lại.

- Theo tôi, ba trăm tệ cho một bữa ăn, chắc tôi phải ăn hai phần ba để phù hợp với hai trăm tệ cô đưa rồi, hiện giờ hai chúng ta không còn gì nữa, xin đừng làm phiền tôi nữa. - Diệp Mặc cất hai trăm tệ vào túi và quay đi.

- Anh… - Tô My mãi sau mới phản ứng lại, tức giận vì con người như vậy. Hắn tự cho mình là ai chứ? Một phế nhân mà lại tỏ ra kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ hắn đã quên mình là ai?

Diệp Mặc thì không để tâm đến sự phản ứng của cô. Hắn đã ăn xong bữa ở trường và không hề để ý đến một người nào đó đang nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn không tin Trịnh Kiều Văn sẽ bỏ qua cho hắn, có lẽ tên đó thực sự có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Vừa về đến chỗ ở của mình, Diệp Mặc thấy Hứa Vy đi đi lại lại với vẻ lo lắng, hắn liền hỏi:

- Hứa Vy, sao vậy? Như kiến bò trên chảo nóng vậy?

- Cuối cùng cậu cũng về rồi, cậu giúp tôi một việc nhé. Hôm nay tôi có việc gấp, nhưng buổi tối tôi đã đồng ý giúp Chu Vân trực ban rồi. - Hứa Vy vừa thấy Diệp Mặc đã vui mừng tiến lại gần.

- Tôi có thể giúp gì cho cô? - Diệp Mặc hỏi.

- Thực ra hôm nay tôi phải trực ban cho Chu Vân, nhưng giờ tôi có việc gấp. Cậu có thể giúp tôi thay ca một lát được không? Chỉ cần vài tiếng thôi, mười hai giờ đêm thì hết ca.

Vẻ mặt Hứa Vy ra vẻ cầu xin.

- Tôi không có việc làm, sao cô lại bảo tôi giúp trực ban? - Diệp Mặc có phần khó xử.

- Không phải cậu bảo cậu hiểu một chút về y thuật sao? Thực ra việc này rất đơn giản. Tối nay chỉ cần kiểm tra sốt, đưa cho bệnh nhân nhiệt kế để họ tự đo, rồi ghi chép lại. Nếu có sốt thì bảo họ đi đăng ký là được. Tôi sẽ gọi điện cho Tiểu Vũ, bảo cô ấy chỉ cậu một chút, vài phút là xong.

Hứa Vy nói, ánh mắt đầy kỳ vọng.

Diệp Mặc nghĩ một lát rồi gật đầu:

- Tôi có thể giúp cô, nhưng nếu lãnh đạo kiểm tra thì sao?

- Yên tâm đi, lãnh đạo sẽ không kiểm tra đến bàn trực đâu, nếu có thì cũng chỉ kiểm tra các phòng bệnh thôi. Hơn nữa, buổi tối lãnh đạo đâu có kiểm tra. Với lại, cậu đeo khẩu trang, ai mà nhận ra cậu là ai. - Hứa Vy khẳng định.

Diệp Mặc thầm nghĩ, mình chẳng lo lắng gì vì dù có bị phát hiện thì cũng không phải trách nhiệm của hắn. Nghĩ vậy, hắn đồng ý và Hứa Vy vội vàng đưa cho hắn bảng tên rồi nhanh chóng rời đi, trong khi vừa đi vừa gọi điện thoại. Nhìn vào dáng vẻ vội vã của cô, Diệp Mặc biết chắc chắn là cô đã gặp rắc rối.

Để phòng ngừa bất trắc, Diệp Mặc vẫn mang theo hòm thuốc của mình. Hắn không ngờ rằng hòm thuốc đó lại được sử dụng chính thức ở bệnh viện lần đầu tiên.

Khi tới bàn trực, Tiểu Vũ kéo khẩu trang xuống, vẫy tay với hắn và nói:

- Cậu là Diệp Mặc phải không? Cậu hãy mặc áo blouse vào trước. Tôi sẽ chỉ cho cậu một chút, rất đơn giản, chỉ cần ghi chép và cầm nhiệt kế là được, những việc khác cứ để tôi lo.

Diệp Mặc giờ mới nhận ra là đơn giản thật. Vào buổi tối không có nhiều người bệnh, thực ra nếu không có hắn, Tiểu Vũ cũng có thể tự làm.

- Tôi lo là buổi tối bệnh đông, tôi bận mà không kịp xử lý, nếu có ai khiếu nại thì thật phiền phức. Nếu bác sĩ không đến, bệnh nhân sẽ khiếu nại, mà Chu Vân đang trong thời gian thử việc thì không thể không đến được. Thực ra toàn là trẻ con sốt cúm thôi. - Tiểu Vũ giải thích khi thấy Diệp Mặc tỏ ra nghi ngờ.

Diệp Mặc hiểu ra, trở thành người trực ban là để tránh người bệnh khiếu nại. Tiểu Vũ là một cô gái mặt tròn, có hai lúm đồng tiền khi cười, nhìn rất thân thiện. Quả nhiên, sau sáu giờ tối, số lượng bệnh nhân bắt đầu tăng lên, cũng giống như Tiểu Vũ đã nói, chủ yếu là trẻ em bị sốt cúm. Nếu chỉ có Tiểu Vũ thì đúng là cô sẽ rất bận.

Tới mười một giờ đêm, hầu hết mọi người đã tan ca, bệnh viện trở nên vắng vẻ, Diệp Mặc và Tiểu Vũ cũng bắt đầu cảm thấy buồn chán.

Khi không còn ai, Tiểu Vũ nói với Diệp Mặc:

- Tôi đi lấy chút đồ ăn, tôi trực đêm, có cần tôi lấy cho cậu một phần không?

Diệp Mặc từ chối, hắn vẫn chưa thấy đói. Khi Tiểu Vũ ra ngoài, hắn cũng mang hòm thuốc đến nhà vệ sinh. Hắn mang theo hòm thuốc vì chỉ có hắn biết rõ giá trị của những thứ bên trong, trong trường hợp có ai thuận tay lấy đi thì công sức của hắn sẽ tiêu tan.

Ngay lúc đó, một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng gặp Diệp Mặc ở cửa nhà vệ sinh, lập tức dừng hắn lại và nói:

- Cậu là ai? Bác sĩ Thôi đâu?

Diệp Mặc đeo khẩu trang nên cô y tá không nhận ra hắn không phải là bác sĩ Thôi, liền hỏi gấp gáp.

- Ông ấy vừa đi, tôi đang thay ca, tôi chỉ...

Diệp Mặc chưa kịp nói hết thì y tá đã cắt lời hắn:

- Vậy anh nhanh giúp ông này kiểm tra một chút đi, cả người ông ấy đau đớn, không nói được nữa rồi...

Y tá đỡ ông lão sắc mặt xanh xao lên giường bệnh, nhanh chóng nói với Diệp Mặc và yêu cầu hắn bắt đầu giúp đỡ.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Mặc đối diện với Trịnh Văn Kiều, một thanh niên kiêu ngạo và là con trai của phó thị trưởng. Sau một cuộc xung đột căng thẳng, Tô Mi, một cô gái xinh đẹp, ngưỡng mộ Diệp Mặc và mời hắn ăn cơm để cảm ơn. Tuy nhiên, Diệp Mặc lại lạnh lùng từ chối lời mời. Tô Mi cảm thấy mình bị coi thường và quyết tâm không để mất mặt, từ đó xuất hiện nhiều tình huống dở khóc dở cười giữa họ trong thư viện, khiến Tô Mi không khỏi tò mò về con người Diệp Mặc.

Tóm tắt chương này:

Tô My mời Diệp Mặc ăn tối nhằm thể hiện ân tình, nhưng thái độ lạnh lùng của Diệp Mặc khiến cô cảm thấy bực tức. Sau khi mời, Tô My vô tình đưa hai trăm tệ cho Diệp Mặc, khiến cô nghĩ mình đã mất đi cơ hội trả món nợ ân tình. Diệp Mặc sau đó chấp nhận giúp Hứa Vy trực ban tại bệnh viện, không ngờ rằng tình huống bất ngờ đã xảy ra khi một y tá nhầm lẫn hắn là bác sĩ và yêu cầu hắn cấp cứu cho bệnh nhân, tạo nên nhiều tình huống dở khóc dở cười.