Tên tu sĩ Kiếp Biến thấy mình giao đấu với Diệp Mặc, một tu sĩ Ngưng Thể yếu ớt, mà đối phương chỉ bị đánh bay vài trăm mét mà không bị thương nặng, khiến hắn lập tức ngẩn ra. Đối với một tu sĩ Ngưng Thể như Diệp Mặc, cho dù là một tu sĩ Thừa Đỉnh bình thường, thì cũng phải bị thương nặng nếu chịu đòn như vậy. Diệp Mặc chỉ tổn thất một chút sức lực, đã khiến cả tu sĩ Kiếp Biến lẫn tu sĩ Thừa Đỉnh đứng bên cạnh ngạc nhiên.

Diệp Mặc đã bình tĩnh hơn và bắt đầu khởi động chân nguyên trong mình, nghĩ rằng mình thật sự mạnh mẽ. Hắn hiểu rằng dù có dùng hết khả năng, hắn vẫn không thể đánh bại tu sĩ Kiếp Biến này. Tuy nhiên, hắn cũng nghĩ rằng nếu muốn chạy trốn, thì tu sĩ Kiếp Biến này cũng không thể ngăn cản hắn được.

Để giết chết tu sĩ Kiếp Biến, Diệp Mặc nhận ra rằng hắn cần phải bố trí một khốn trận cấp tám để vây bắt được hắn trước, sau đó mới có thể tấn công bằng Lôi kiếm. Nhưng hắn hiểu rằng bố trí khốn trận không phải là chuyện dễ dàng và thời gian có thể không đủ trước khi bị kẻ khác tấn công.

Diệp Mặc còn nhận thấy pháp bảo trong tay tu sĩ Kiếp Biến là một viên đá lưu hoa đỏ. Điều này làm cho hắn hiểu rõ lý do vì sao tu sĩ này lại kiêu ngạo như vậy.

Tu sĩ Kiếp Biến lạnh lùng hừ một tiếng và tiến lên định động thủ. Nhưng tu sĩ Thừa Đỉnh bên cạnh bay ra ngăn cản và phóng ra một thanh đao lớn, vẽ nên những đường lân quang trắng đổ tràn ra phía Diệp Mặc. Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của những đường đao này.

Diệp Mặc thầm cảm kích tu sĩ Thừa Đỉnh, vì y đã không chạy trốn mà lại quyết định đứng ra bảo vệ hắn. Khi tu sĩ Kiếp Biến thấy tu sĩ Thừa Đỉnh ngăn cản thì tức giận, triển khai viên đá lưu hoa, tạo thành một đám ánh sáng đỏ. Bức tường ánh sáng đỏ va chạm với đường đao của tu sĩ Thừa Đỉnh phát ra tiếng nổ chói tai. Ánh sáng đỏ lần này mạnh mẽ hơn nhiều so với khi hắn đối đầu với Diệp Mặc, cho thấy tu sĩ Kiếp Biến vẫn chưa dùng hết sức.

Diệp Mặc nhận thấy tu sĩ Thừa Đỉnh không phải đối thủ của tu sĩ Kiếp Biến, khi thanh đao bị ánh sáng đỏ cắt dần dần trở nên yếu thế. Tuy vậy, Diệp Mặc cũng nhận ra rằng tu sĩ Thừa Đỉnh này không đơn giản và có đủ năng lực để ngăn chặn.

Lúc này, tu sĩ Kiếp Biến phóng ra phi kiếm, khiến sắc mặt tu sĩ Thừa Đỉnh thay đổi và muốn rút lui nhưng không thể. Hắn cảm nhận được cái bẫy của viên đá lưu hoa đã giữ chặt tu sĩ Thừa Đỉnh lại.

Nếu tu sĩ Thừa Đỉnh không có chiêu kế tiếp, một khi phi kiếm lại được phóng ra, y sẽ không có đường sống. Diệp Mặc quyết định không đứng ngoài cuộc, hắn nhớ rằng nếu không có sự can thiệp của tu sĩ Kiếp Biến, hắn đã có thể rời đi an toàn, nhưng giờ đây hắn không thể để y an toàn.

Diệp Mặc chưa bao giờ là người nhút nhát trốn chạy, và nhớ lại lần gặp Ung Lam Y, hắn biết rằng dù không thể đánh bại y, hắn cũng không thể đứng yên. Tu sĩ Kiếp Biến với nụ cười lạnh định vây khốn tu sĩ Thừa Đỉnh, nhưng Diệp Mặc đã phóng ra vài đường lôi kiếm màu đen.

Đường lôi kiếm to bằng cánh tay trẻ con khiến tu sĩ Kiếp Biến phải bất ngờ, nhận ra rằng hắn đã gặp một tu sĩ có lôi linh căn thực sự mạnh. Nếu không có tu sĩ Thừa Đỉnh làm rối loạn, tu sĩ Kiếp Biến này không sợ lôi kiếm của Diệp Mặc.

Trong lúc kia, tu sĩ Thừa Đỉnh tìm cách vượt qua khốn trận, nhưng Diệp Mặc bất ngờ xuất chiêu khiến y cũng nhanh chóng thoát khỏi sự kềm tỏa. Sau khi giải thoát, tu sĩ Thừa Đỉnh phóng ra thanh đao lớn.

Trong khoảnh khắc, dòng lân quang trắng kéo dài và dày đặc. Tu sĩ Kiếp Biến tức giận khi phải đối mặt với sự hợp sức của hai người. Nếu là các tu sĩ Thừa Đỉnh khác, hắn không cần lo lắng, nhưng tu sĩ Ngưng Thể này lại mạnh mẽ không tưởng.

Bất ngờ, đường lôi kiếm của Diệp Mặc liên tục đè nén lên lá chắn của tu sĩ Kiếp Biến trong khi thanh đao của tu sĩ Thừa Đỉnh ngày càng nặng nề hơn. Một tiếng "thình thịch" vang lên, thanh đao lớn cuối cùng va vào lá chắn, khiến tu sĩ Kiếp Biến phun ra máu và nhận ra rằng nếu không chạy trốn ngay, hắn có thể mất mạng.

Tu sĩ Kiếp Biến quyết định dùng viên đá lưu hoa tạo thành màn che để thoát khỏi cơn bão lửa của Diệp Mặc và truy đuổi. Hắn biết với khả năng của mình, trừ khi bẫy khốn trận được bố trí, nếu không thì rất khó để giết chết tu sĩ Kiếp Biến.

Sau khi trốn chạy, tu sĩ Thừa Đỉnh vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, trong lòng vẫn sợ hãi. Dù Diệp Mặc chỉ là tu sĩ Ngưng Thể, nhưng năng lực của hắn khiến tu sĩ Thừa Đỉnh hoài nghi liệu mình có thể chống lại.

"Nếu không có sự giúp đỡ của ngươi, ta đã phải chạy rồi." Tu sĩ Thừa Đỉnh nói và tự giới thiệu mình là Biên Phượng Tháp, cám ơn Diệp Mặc.

Diệp Mặc cũng không khách khí trả lời. Biên Phượng Tháp nói về vụ việc với tên tu sĩ Kiếp Biến, với lý do là viên Quyết Sinh mà y tìm thấy trên đảo hoang, bị cướp bóc và truy sát.

Diệp Mặc biết Quyết Sinh là linh thảo quý giá, giúp hắn hiểu rõ tại sao tu sĩ Kiếp Biến lại muốn cướp nó. Sau đó, Biên Phượng Tháp tò mò hỏi Diệp Mặc vì sao lại đến đây một mình. Y nghĩ rằng dù Diệp Mặc chiến đấu tốt, song chỉ là tu sĩ Ngưng Thể, không nên vào nơi nguy hiểm như vậy.

Diệp Mặc dò hỏi lại y, Biên Phượng Tháp xác nhận rằng mình không phải là người của Tam Hải mà là từ Đông Huyền châu, nơi có linh khí yếu kém và không có linh thảo quý giá. Y đã xuất phát từ Đông Huyền châu để tìm kiếm một nơi có linh khí dồi dào hơn.

Diệp Mặc kinh ngạc khi biết Biên Phượng Tháp đã rời đi tận năm mươi năm và đã gặp nhiều nguy hiểm. Điều này khiến hắn nể phục y vì dám mạo hiểm cho việc tu luyện. Biên Phượng Tháp đã sống sót và đương nhiên không phải tất cả những kẻ theo đuổi con đường tu luyện đều may mắn sống sót như y.

Tóm tắt chương này:

Trong một trận chiến căng thẳng, Diệp Mặc phải đối mặt với tu sĩ Kiếp Biến và nhận ra sức mạnh của mình không đủ để đánh bại đối thủ. Tuy nhiên, sự can thiệp của tu sĩ Thừa Đỉnh, Biên Phượng Tháp, đã giúp Diệp Mặc phát huy hết khả năng. Cả hai cùng hợp sức chống lại Kiếp Biến, tạo ra một trận địa hỗn loạn với sức mạnh của lôi kiếm và đao lớn. Cuối cùng, Kiếp Biến buộc phải rút lui, và câu chuyện hé lộ về viên linh thảo Quyết Sinh, nguyên nhân của cuộc chiến này.

Tóm tắt chương trước:

Chương này xoay quanh việc Mông Hàn An cố gắng tìm kiếm Nhâm minh chủ mất tích. Cô bày tỏ nỗi lo lắng khi Hải Tu Minh suy yếu. Ung Lam Y và cô thảo luận về dấu hiệu của Mông Kỳ, người mà họ nghi ngờ đang ở trong La Khúc thập bát bàn. Diệp Mặc giúp Mông Kỳ thoát khỏi nơi nguy hiểm bằng cách tạo ra một Tụ Linh trận, nhằm giải phóng linh khí nồng đậm. Sự căng thẳng giữa Diệp Mặc và một tu sĩ Biến Kiếp tăng cao, khi sự đeo bám và đấu tranh giữa cả hai diễn ra quyết liệt.