Diệp Mặc nhìn Đằng Dịch với ánh mắt có chút kỳ lạ rồi hỏi:
- Đằng Dịch, cho tôi hỏi một việc. Có phải yêu tu của các anh thường tu luyện đến hóa hình mới nâng cấp bậc tu luyện giống như tu sĩ không?
Trước đây, Diệp Mặc chưa từng gặp yêu thú nào đã hóa hình; tất cả đều được phân loại theo cấp bậc của yêu thú. Khi nghe Biên Phượng Tháp nói về yêu tu Thừa Đỉnh, hắn đã thắc mắc không biết liệu nó có tương đương với yêu thú cấp chín hay không. Thấy Đằng Dịch có tính cách ngay thẳng, hắn liền trực tiếp đặt câu hỏi.
Nghe xong câu hỏi của Diệp Mặc, Đằng Dịch cười lớn, vỗ vai hắn:
- Diệp Mặc, cậu không phải nghĩ tôi là một yêu thú hóa hình chứ?
Nói xong, y không đợi Diệp Mặc trả lời mà giải thích luôn:
- Thật ra, khi tôi sinh ra, hình dạng đã giống như một tu sĩ nhân loại. Chỉ có công pháp tu luyện của tôi là của yêu tu mà thôi. Chỉ riêng yêu thú thuần túy mới được phân chia bằng cấp bậc yêu thú. Khi mất hình, yêu thú sẽ hoàn toàn giống với tu sĩ nhân loại. Hơn nữa, sau khi hóa hình, chúng sẽ không thể trở lại dạng yêu thú, trừ khi đạt đến tu vi Hóa Chân. Tôi cũng vậy, nếu không tu luyện đến Hóa Chân thì không thể quay lại bản thể được.
Diệp Mặc chợt nhận ra mình đã suy đoán chưa hoàn toàn chính xác. Yêu thú đúng là yêu tu, nhưng không phải tất cả yêu tu đều là yêu thú.
- Diệp Mặc, cậu có muốn đến Lạc Hồn Khư trước không? - Đằng Dịch hỏi tiếp.
Sau khi nghe Đằng Dịch giải thích, Diệp Mặc cảm thấy lo lắng cho Dịch về vấn đề Lôi Kiếp mà hắn đã chứng kiến. Dù mạnh mẽ đến đâu, y cũng không dám chắc Diệp Mặc có thể an toàn trở ra khỏi Lạc Hồn Khư.
Diệp Mặc vỗ vai Đằng Dịch:
- Tất nhiên tôi phải chữa bệnh cho bác gái trước, về phần Lạc Hồn Khư thì tôi có thể đi một mình.
- Không được, cậu đã giúp mẹ tôi thì tôi phải cùng cậu đến Lạc Hồn Khư. Tôi không thể là người thiếu nghĩa khí được! - Đằng Dịch quả quyết.
Biên Phượng Tháp đứng bên cạnh cũng chen vào:
- Đúng vậy, tôi cũng sẽ đi, và tôi không muốn đến Nam An Châu nữa, mà sẽ cùng Diệp Mặc đi Bắc Vọng Châu. Được đi theo một Đan Vương thất phẩm là vinh hạnh lớn nhất của tôi.
- Cậu muốn đến Bắc Vọng Châu? - Đằng Dịch ngạc nhiên hỏi.
Diệp Mặc gật đầu:
- Đúng, nếu tôi có thể trở ra từ Lạc Hồn Khư, tôi sẽ tiếp tục đến Bắc Vọng Châu.
Đằng Dịch bỗng lớn tiếng:
- Diệp Mặc, chỉ cần mẹ tôi khỏi bệnh, tôi cũng sẽ cùng cậu đi Bắc Vọng Châu.
Diệp Mặc thấy Đằng Dịch là một người nhàn rỗi, nếu có đi cùng thì cũng không sao, nên gật đầu:
- Trước tiên, chúng ta hãy xem bệnh tình của mẹ anh như thế nào.
...
Thảo luận với Đằng Dịch về các thế lực xung quanh, Diệp Mặc biết y đã ở đây lâu. Tổ tiên của Đằng Dịch là hậu duệ của ngũ trảo kim long, nhưng huyết mạch đã thoái hóa dần. Đến đời ông nội Đằng Dịch thì chỉ còn là huyết mạch giao long. Tuy nhiên, cha của Đằng Dịch, Đằng Hùng, vẫn có thể chiếm lĩnh hải vực bên cạnh, biến nơi này thành thế lực của Giao Đằng Cung. Mẹ Đằng Dịch chỉ là một trong số nhiều vợ của Đằng Hùng, nên sau khi bà bị thương, Đằng Hùng thậm chí quên mất nàng. Nếu Đằng Dịch không giúp tìm linh dược, có lẽ mẹ y chỉ có thể chờ chết.
Trên đảo nhỏ có hai người, anh sáu Đằng Phi và chi hai Hỗ Y của Đằng Dịch đi cùng nhau. Đằng Phi dám ở bên Hỗ Y bởi vì anh hai Đằng Yết của Đằng Dịch đã rời khỏi Giao Đằng Cung từ lâu, hiện vẫn không biết tin tức.
Khi vào Giao Đằng Cung, Diệp Mặc nhận ra diện tích của Lăng Đảo không thấm vào đâu so với Giao Đằng Cung. Hơn nữa, linh khí nơi này nồng đậm hơn nhiều, tuy nhiên lại có rất nhiều yêu thú hơn so với yêu tu hóa hình, khiến Diệp Mặc cảm thấy không quen.
May mắn thay, khi vào giữa đảo, hầu hết đều là yêu tu hóa hình. Hiện tại, Diệp Mặc lo lắng rằng có thể bị ai đó hỏi han, thậm chí lo ngại Đằng Hùng sẽ đến đến truy hỏi hắn. Nhưng khi theo Đằng Dịch vào một động phủ hẻo lánh, hắn cảm thấy an tâm hơn vì cho rằng Đằng Hùng sẽ không quản việc nhỏ như việc Đằng Dịch dẫn người về.
Mẹ Đằng Dịch có địa vị không cao, nhưng dù sao cũng là vợ của Đằng Hùng, nên trong Giao Đằng Cung có không ít động phủ. Nơi này hẻo lánh nhưng linh khí không tồi; động phủ có màu sắc rực rỡ, hiển nhiên được bố trí một cách tỉ mỉ. Một số thị nữ diện mạo xinh đẹp đứng ở cửa động phủ, khi thấy Đằng Dịch trở về, đều kính cẩn chào Dịch thiếu gia.
Đằng Dịch không để ý đến các thị nữ này, mà chỉ nhanh chóng dẫn Diệp Mặc và Biên Phượng Tháp vào trong động phủ. Y rất lo lắng chuyện có thể chữa trị cho mẹ mình hay không.
Diệp Mặc chỉ cần liếc mắt là đã thấy một người phụ nữ tiều tụy nằm trên giường ngọc. Nhìn thoáng qua, bà vẫn rất xinh đẹp, giống như đang ngủ nhưng khí tức trên người đã gần như tan biến. Diệp Mặc nhanh chóng xác nhận tình hình bà đúng như lời Đằng Dịch. Thương tổn của bà khiến bà cần một viên 'Quý Dương Đan' và một viên 'Phục Thần Đan' để trị khỏi.
- Thế nào? Mẹ tôi có thể cứu được không? - Đằng Dịch sốt ruột hỏi.
Diệp Mặc gật đầu, đưa ra hai viên đan dược cho Đằng Dịch:
- Có thể. Anh chỉ cần cho mẹ anh dùng hai viên đan này, hai giờ sau sẽ thấy hiệu quả.
Nếu không phải mẹ Đằng Dịch đã bị thương quá lâu, Diệp Mặc tin rằng chỉ cần thời gian một nén nhang là có thể trị khỏi cho bà. 'Quý Dương Đan' là loại đan dược tốt nhất để phục hồi.
Đằng Dịch kích động nhận đan dược từ tay Diệp Mặc, thậm chí quên cả việc cảm tạ mà vội vã vào cho mẹ sử dụng.
Diệp Mặc và Biên Phượng Tháp không quấy rầy, theo một thị nữ vào một phòng chờ ở bên cạnh. Diệp Mặc biết Đằng Dịch đang rất hồi hộp nên cũng không để ý.
- Diệp Mặc, đan dược của cậu thực sự có tác dụng không? - Biên Phượng Tháp ngồi xuống, lo lắng hỏi.
Biết Biên Phượng Tháp lo về việc nếu đan dược không có hiệu quả, Đằng Dịch sẽ rất thất vọng, Diệp Mặc cười:
- Yên tâm đi, đan dược của tôi chắc chắn có hiệu quả.
Biên Phượng Tháp gật đầu, không hỏi thêm mà tiếp tục nói về chuyện khác:
- Tôi không ngờ rằng cậu lại là một Đan Vương thất phẩm. Tôi nỗ lực để trở thành Đan Vương tam phẩm đã thấy rất xuất sắc. Gặp được cậu khiến tôi cảm thấy mình chưa là gì cả. Diệp Mặc, có phải ở Nam An Châu có nhiều thiên tài giống như cậu không?
Diệp Mặc cười lớn:
- Truyền thừa luyện đan của tôi có chút đặc thù, không giống những người khác. Thật ra, ở Nam An Châu không có nhiều Đan Vương thất phẩm đâu, nên việc anh đã thành công lên Đan Vương tam phẩm cũng đã rất xuất sắc rồi.
Biên Phượng Tháp cũng cười:
- Tuy tôi biết cậu đang an ủi mình, nhưng trong lòng tôi cũng cảm thấy vui vẻ. Hiện tại, được đi theo một Đan Vương thất phẩm như cậu thì tôi không cần luyện đan nữa. Đan dược tôi tự luyện cũng không đúng cấp bậc tu luyện.
Diệp Mặc nghiêm túc nói:
- Nhị Tháp, nếu anh muốn đi Bắc Vọng Châu cùng tôi thì không vấn đề gì. Tuy nhiên, tôi khuyên anh không nên đi theo Lạc Hồn Khư. Anh và Đằng Dịch nên ở lại đây chờ tôi, khi tôi trở ra từ Lạc Hồn Khư, chúng ta sẽ cùng nhau đi Bắc Vọng Châu.
Biên Phượng Tháp lập tức đứng lên:
- Diệp Mặc, cậu nghĩ tôi là kẻ sợ chết sao? Tôi muốn đi Bắc Vọng Châu cùng cậu, không chỉ vì chúng ta là bạn mà cũng là muốn mượn đan dược của cậu để tu luyện. Nếu đã được hưởng quyền lợi như vậy mà gặp nguy hiểm lại lùi bước, Nhị Tháp tôi không xứng làm bạn cậu. Hơn nữa, tôi nghĩ Đằng Dịch cũng sẽ có suy nghĩ giống tôi.
- Đúng, Nhị Tháp nói rất đúng, ý tôi cũng vậy. - Đằng Dịch bất chợt lên tiếng từ ngoài cửa.
Diệp Mặc và Biên Phượng Tháp nhìn thấy Đằng Dịch đứng bên cạnh cùng với một người phụ nữ trung niên gầy gò, rõ ràng chính là mẹ y.
- Đằng Dịch, bệnh của bác gái đã tốt rồi sao? - Biên Phượng Tháp ngạc nhiên hỏi.
Đằng Dịch gật đầu kích động, bước đến trước mặt Diệp Mặc, cúi người cảm kích:
- Diệp Mặc huynh đệ, về sau anh là anh em sống chết có nhau với tôi. Ân đức cứu sống mẹ tôi, tôi suốt đời không quên.
Người phụ nữ gầy yếu đó cũng tiến lên cảm ơn:
- Cảm ơn ân cứu mạng của thiếu hiệp, Đằng Dịch có thể trở thành bạn bè với cậu là vận may của nó.
Diệp Mặc nhận ra tu vi của mẹ Đằng Dịch đã là Kiếp Biến hậu kỳ, nếu bà hoàn toàn hồi phục, không chừng bà sẽ tiến lên Hóa Chân.
- Mẹ, con muốn cùng Diệp Mặc đi đến Lạc Hồn Khư, sau đó còn muốn đi theo anh ấy lang bạt. Về Giao Đằng Cung, có lẽ lớn lên sẽ ít có cơ hội trở về.
Bây giờ tâm bệnh của Đằng Dịch không còn, nên y tự tin trò chuyện. Nếu không sợ mẹ lo lắng, y chắc đã nói tới việc đi Bắc Vọng Châu rồi.
Người phụ nữ gật đầu:
- Nam nhi chí tại bốn phương, nếu cứ sợ hãi không dám ra ngoài, thì sao có thể trưởng thành? Con cứ đi đi, bệnh của ta đã khỏi, con không cần lo lắng nữa.
Nghe mẹ Đằng Dịch nói vậy, Diệp Mặc cảm thấy nể phục bà. Một người mẹ bình thường sẽ luôn cưng chiều con cái, chưa nói đến chuyện đến chỗ nguy hiểm như Lạc Hồn Khư, mà ngay cả việc ra ngoài cũng có thể đau lòng. Nhưng mẹ Đằng Dịch không hỏi gì mà đã đồng ý cho Đằng Dịch đi, chứng tỏ tư tưởng của bà rất rộng rãi.
Đằng Dịch cười lớn với Diệp Mặc:
- Diệp Mặc huynh đệ, tôi muốn cùng anh chúc mừng bằng vài chén rượu, nhưng tôi biết chuyện của anh rất gấp, nên bây giờ chúng ta phải lên đường thôi.
Đằng Dịch muốn lên đường ngay, Diệp Mặc không có ý kiến, hắn rất muốn khởi hành càng sớm càng tốt. Mẹ Đằng Dịch biết lần này con đi sẽ không biết bao giờ mới trở về, lòng lâng lâng không nỡ nhưng vẫn tiễn Đằng Dịch. Trong lòng bà chỉ nghĩ Đằng Dịch chỉ đưa Diệp Mặc đi xem bên ngoài Lạc Hồn Khư thôi.
Diệp Mặc chỉ nghe mẹ Đằng Dịch nói ít câu nhưng cảm thấy bà là người có tính cách nội liễm, không phải người thẳng thắn, không biết vì sao trước đó lại bị hủy hoại đan điền.
Vừa ra khỏi động phủ chưa đến phạm vi Giao Đằng Cung, họ đã gặp năm sáu người đi đến. Nhìn người đi đầu có chòm râu dài, Diệp Mặc kinh hãi vì tu vi của người này là Hóa Chân đỉnh, khí thế thậm chí còn đáng sợ hơn cả Ung Lam Y. Càng làm Diệp Mặc bất ngờ hơn nữa là những người bên cạnh cũng đều là tu sĩ Hóa Chân.
Trong chương này, Diệp Mặc và Đằng Dịch thảo luận về sự khác biệt giữa yêu tu và yêu thú, dẫn đến việc Đằng Dịch bày tỏ sự quyết tâm giúp mẹ mình chữa bệnh. Sau khi Diệp Mặc đưa ra hai viên đan dược cần thiết, mẹ Đằng Dịch hồi phục nhanh chóng, kích thích tinh thần của Đằng Dịch. Ba nhân vật quyết định lên đường đến Lạc Hồn Khư, nhưng trước khi đi, họ bất ngờ gặp một nhóm tu sĩ Hóa Chân đầy uy lực, khiến cho cuộc hành trình thêm phần hồi hộp.
Chương truyện mô tả quá trình độ kiếp đầy kịch tính của Diệp Mặc, khi anh bố trí Tụ Linh trận, linh khí xung quanh tràn đầy sức mạnh. Hai nhân vật Đằng Dịch và Biên Phượng Tháp chứng kiến sự lôi cuốn của lôi kiếp mà Diệp Mặc phải đối mặt. Dù lôi kiếp rất mạnh mẽ, Diệp Mặc vẫn tự tin hấp thụ năng lượng và tăng cường tu vi. Sau khi vượt qua lôi kiếp thành công, hai yêu tu xuất hiện, gây nên một tình huống căng thẳng khi họ cố gắng tấn công Diệp Mặc, nhưng bị Đằng Dịch bảo vệ.
Yêu Tutu sĩLạc Hồn KhưĐan DượcBắc Vọng châutu sĩĐan DượcYêu Tu