Người trung niên rõ ràng rất yêu quý con gái của mình, nghe lời cô, nói:

- Được, mỗi đứa một cái. Ông chủ, loại dây chuyền ngọc này còn không?

Diệp Mặc lẳng lặng lấy ra ba sợi dây chuyền ngọc, đặt lên bàn. An Nhạn nhìn thấy số lượng dây chuyền, trong mắt lộ rõ sự khinh thường. Nếu thực sự hiệu quả như Diệp Mặc nói, giá của những dây chuyền này hẳn phải rất cao. Nhưng hắn lại lấy ra nhiều như vậy, có vẻ đây là sản phẩm từ một xưởng sản xuất nhỏ. Nếu là pháp khí thật, việc dễ dàng lấy ra nhiều đến vậy thì chắc chắn chúng cũng không có giá trị gì. Mặc dù không am hiểu lắm về chúng, nhưng An Nhạn biết rằng những pháp khí thật rất hiếm, ngay cả ở phố Tây Môn cũng chỉ có vài cái.

Mọi người đều biết điều này, nhưng vẫn có người mua. Chỉ là gặp được cái thật vừa hay.

Người trung niên này mặc dù biết dây chuyền của Diệp Mặc là giả nhưng vì con gái thích nên ông ta vẫn quyết định mua, một phần cũng do tâm lý.

- Ông chủ, tôi lấy ba cái. Bọc lại giúp tôi.

Người trung niên cười nói.

- Được, ba cái là sáu trăm nghìn, tính rẻ cho ông là năm trăm.

Diệp Mặc liền giảm giá một trăm nghìn. Thấy Diệp Mặc chủ động giảm giá, người trung niên có chút ngạc nhiên. Ông ta nghĩ người như Diệp Mặc thường chỉ chăm chăm chặt chém khách hàng, không ngờ lại chủ động giảm giá. Mặc dù một trăm nghìn không phải là vấn đề lớn với ông, nhưng với vẻ bề ngoài của Diệp Mặc, chắc chắn một trăm nghìn cũng không phải số tiền nhỏ.

Người trung niên cảm thấy thân thiện với Diệp Mặc, nhưng An Nhạn thì không nghĩ vậy. Cô không thể tin nổi tên lừa đảo này lại chủ động giảm giá, đó là một khoản tiền không nhỏ!

Diệp Mặc xem nhẹ vấn đề đó. Hắn cảm thấy người đàn ông này khá tốt. Tuy một trăm nghìn không ít, nhưng hắn cho rằng tiền không phải là thứ quan trọng nhất. Hắn có thể kiếm tiền bất cứ lúc nào, và còn sắp mở phòng khám, không thể lúc nào cũng chỉ lo kiếm tiền.

Khi nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông thể hiện rõ rằng ông cho rằng đồ hắn bán là hàng giả, nhưng vẫn không mặc cả mà mua ba cái, điều này làm Diệp Mặc quý mến ông hơn. Thể hiện rằng ông rất thương con gái mình. Hơn nữa, Diệp Mặc vốn không định bán ba dây chuyền ngọc với giá sáu trăm nghìn. Hắn nghĩ bán hai trăm nghìn là đủ, nên giờ lấy năm trăm cũng cảm thấy hài lòng.

- Cậu gói lại cho tôi và cho tôi biết số thẻ, tôi đi gửi tiền cho cậu.

Người đàn ông này tỏ ra rất hài lòng. Diệp Mặc lúc này mới nhớ ra rằng hắn không có túi, không có số thẻ, nên buồn rầu nói:

- Nhưng mà tôi không có túi, hơn nữa…

- Không sao, không có túi cũng được, tôi sẽ đeo luôn.

Sau đó, cô gái đứng phía sau ông ta đã đeo dây chuyền lên cổ, cho vào trong áo.

- Dây chuyền này đeo thật thoải mái.

Cô gái cảm nhận được sự dễ chịu. Người đàn ông cười, không nói gì thêm. Ông đoán rằng con gái mình muốn nói rằng không phải quan tâm về giá cả để cho ông dễ chịu hơn.

- Ừ, cậu không định nói là cậu cũng không có số thẻ đấy chứ?

Thấy vẻ mặt khó xử của Diệp Mặc, ông ta trêu.

Diệp Mặc bất đắc dĩ nói:

- Tôi thực sự không có số thẻ.

Quả nhiên lại là một người nghèo. An Nhạn đã thấy cô gái khen dây chuyền đó dễ chịu, trong lòng đã thấy khó chịu rồi. Dù sao chiếc dây chuyền này cũng là cô nhìn thấy đầu tiên. Nhưng người này đến cả số thẻ cũng không có, không biết loại ngọc này từ đâu ra.

Lúc này, Diệp Mặc mới phát hiện rằng mỗi quầy hàng đều có nhân viên thu ngân chuyên nghiệp, chỉ có quầy của hắn là không. Hơn nữa, nhân viên thu ngân còn phải nộp thuế, thấy mình đến đúng là quá vội vàng.

- Dây chuyền ngọc này giá bao nhiêu?

Đúng lúc người đàn ông kia không biết làm sao, lại có người đến hỏi Diệp Mặc về dây chuyền.

- Hai trăm nghìn.

Diệp Mặc vừa mới bán cho người trung niên kia là hai trăm nghìn, đương nhiên không thể báo một giá khác. Người hỏi là một thanh niên khoảng tuổi không lớn hơn Diệp Mặc mấy, bên cạnh anh ta có một người phụ nữ trông có vẻ tầm năm mươi tuổi nhưng sắc mặt không được tốt lắm.

- Mẹ, dây chuyền này đẹp thật, con mua cho mẹ một cái nhé?

Người thanh niên này có vẻ hiếu thuận. Người phụ nữ cũng thấy dây chuyền đẹp, nhưng do dự một hồi mới nói:

- Dây chuyền này thực sự đẹp nhưng giá có vẻ hơi cao.

Anh chàng này thấy hai trăm nghìn có chút đắt, nhưng dường như lại sợ mẹ trách mình hoang phí. Hơn nữa, giờ đã có người mua, thì không thể mặc cả được. Anh nhìn chiếc bình sứ đặt trên bàn của Diệp Mặc, thấy trên đó có ghi các loại đan dược, liền lập tức nảy ra ý tưởng và hỏi:

- Nếu không thì anh tặng tôi một lọ đan dược nhé?

Anh ta muốn lấy đan dược để cho mẹ thấy mình không thiệt thòi. Thực tế anh không định nhận đan dược, loại pháp khí này có thể tin tưởng, nhưng đan dược không rõ nguồn gốc thì tuyệt đối không thể tin. Anh thanh niên này vẫn có sự phân biệt riêng.

Diệp Mặc bất đắc dĩ, xoa mũi, nói:

- Đan dược này mỗi lọ chỉ có một viên, mà giá còn đắt hơn dây chuyền ngọc, không thể tặng được.

Chi phí Diệp Mặc bỏ ra để luyện đan dược này còn cao hơn cả dây chuyền ngọc. Nếu cứ tặng lung tung, hắn sẽ thua lỗ.

Nghe Diệp Mặc nói, người thanh niên liền có chút sững sờ, mua một viên đan dược mà lại đắt hơn cả dây chuyền ngọc, nghĩa là trên hai trăm nghìn sao?

An Nhạn càng khinh thường Diệp Mặc hơn. Con người này chắc chắn đều là dối trá. Một sợi dây chuyền ngọc đã bán hai trăm nghìn, giờ còn một viên đan dược không rõ nguồn gốc mà lấy giá hơn hai trăm nghìn. Cô không thể hiểu tại sao hội giao lưu lại cho kẻ lừa đảo này vào. Dù đã nhiều lần muốn rời đi nhưng lại không nỡ với những dây chuyền ngọc kia, giờ lại không muốn cúi mặt mua.

- Anh báo đan dược này hơn hai trăm nghìn à?

Dù có tiền nhưng một viên đan dược hơn hai trăm nghìn, thật sự người thanh niên này rất kinh ngạc. Anh tới đây biết đồ ở đây không rẻ, nhưng giá đó quá cao.

- Đây là đan dược gì mà lại hơn hai trăm nghìn?

Một người già bên cạnh cũng nghe thấy và nhìn kỹ lọ sứ trên quầy hàng của Diệp Mặc. Cộng thêm người đàn ông vừa rồi và hai cô gái của ông ta, số người quan tâm đến quầy của Diệp Mặc ngày càng đông.

- Dây chuyền ngọc đẹp quá, tôi cũng muốn một cái, giá bao nhiêu?

Lại có một người phụ nữ khoảng chưa đến ba mươi hỏi. Diệp Mặc thầm than. Dây chuyền ngọc của hắn đúng là rất thu hút sự chú ý của phụ nữ.

Tuy nhiên, người này dù thân hình khá chuẩn, nhưng khuôn mặt không được xinh đẹp. Mặc dù mặt cô cũng được, có chút vẻ quyến rũ của phụ nữ trưởng thành nhưng lại không khiến người khác muốn nhìn lại, bởi có nhiều vết loang lổ và mụn.

Dù cô đeo kính râm nhưng những vết đó thì không thể che đi được. Ai cũng thích cái đẹp, nhưng dù mặt không đẹp, cô gái này vẫn yêu thích dây chuyền ngọc.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, nói:

- Thực ra chị nên mua một viên đan dược của tôi hơn.

Nói xong, hắn cầm một lọ sứ lên:

- Đây là Mỹ Nhan Hoàn, chỉ cần một viên, mặt chị sẽ trở nên mịn màng như ngọc. Giá thì cao hơn một chút so với dây chuyền ngọc.

- Thật không?

Người đó cầm lọ sứ lên, dù ánh mắt còn nghi hoặc nhưng lòng hằng ao ước khiến cô quyết định phớt lờ.

Diệp Mặc lại cười nói:

- Chị, tôi nghĩ chị có thể mua dây chuyền ngọc hai trăm nghìn, chắc chắn không quan tâm đến giá của đan dược này, hãy coi như cho bản thân một cơ hội. Tiền có thể kiếm lại, nhưng cơ hội này không phải lúc nào cũng có. Đương nhiên tôi không hối thúc chị phải mua.

- Chị tự quyết định, nhưng cơ hội chỉ có một lần, lần sau tôi sẽ không bán đan dược nữa.

Diệp Mặc chợt nhận ra mình có tài ăn nói, nếu làm kinh doanh chắc sẽ khá tiềm năng.

- Được, tôi lấy một dây chuyền ngọc của cậu, quẹt thẻ luôn nhé?

Người thanh niên đi cùng mẹ thấy nhiều người hứng thú với hàng hóa của Diệp Mặc, cuối cùng cũng quyết định lấy dây chuyền ngọc.

Diệp Mặc chưa kịp nói, cô gái kia đã nói:

- Được, tôi lấy đan dược, cậu nói đúng, dù cậu có phải kẻ lừa đảo thì tôi cũng phải cho mình một cơ hội. Còn về dây chuyền ngọc...

- Khoan đã.

Một giọng nói chen vào. Một vị hòa thượng hơn bảy mươi tuổi tiến đến, cúi chào Diệp Mặc rồi nói tiếp:

- Xin hỏi thí chủ có thể cho tôi xem dây chuyền của cậu không?

Diệp Mặc quay sang hỏi cô gái:

- Chị, dây này chị có nhận không? Nếu nhận, thì là của chị, nếu không thì hãy cho vị hòa thượng này xem.

- Đúng vậy, tôi muốn, cả dây chuyền ngọc và đan dược kia đều muốn.

Người này vội vàng nói.

Vị hòa thượng nghe vậy vội hỏi:

- Nữ thí chủ, có thể cho tôi xem trước được không?

Người con gái chỉ có thể đưa dây chuyền mình đang cầm ra. Vị hòa thượng cầm lên xem qua rồi nhắm mắt lại. Ông chợt mở mắt, ánh mắt sáng ngời. Sau một hồi, vị hòa thượng mới lên tiếng:

- Nữ thí chủ, ngọc này có thể nhường lại cho lão nạp không?

- Tôi trả ba trăm nghìn.

- Cái gì?

Không chỉ cô gái mà những người xung quanh cũng đều ngạc nhiên. Nói thật lòng, dây chuyền ngọc mà Diệp Mặc đến giờ bán đều vì nó đẹp. Những người ở đây đều không thiếu tiền, sao vị hòa thượng này lại mua chỉ vì nó đẹp?

An Nhạn đứng ở bên cũng thấy không ngờ có người dám bỏ ra ba trăm nghìn cho một sợi dây chuyền ngọc. Nhưng ngay lập tức cô lại có phản ứng, khinh thường nói:

- Vừa nhìn đã biết là môi giới, không có tí chuyên nghiệp nào cả.

Tuy nhiên chàng thanh niên bên cạnh cô lại có chút nghiêm túc, nói:

- Không phải môi giới, vị hòa thượng kia tôi biết, ông ấy ở quầy hàng chữ cổ, người như vậy tuyệt đối sẽ không làm môi giới. Rõ ràng dây chuyền ngọc này là hàng thật.

- Ồ.

Người phụ nữ tên An Nhạn gần như hét lên, không thể tin nổi rằng hòa thượng lại là người của quầy chữ cổ, điều này rõ ràng xác nhận hàng hóa của Diệp Mặc là thật.

- Hay là, tôi đi mua giúp cô một cái?

Chàng thanh niên này biết An Nhạn rất thích dây chuyền, muốn lấy lòng cô, thấy sắc mặt cô như vậy, liền đề nghị.

- Được, tôi thực sự muốn một cái, nhưng…

An Nhạn đã muốn sắm một cái, nhưng do sĩ diện và cơn giận chưa nuốt trôi, không ngờ tình hình bây giờ lại náo nhiệt như vậy. Cô nghĩ ngay đến việc dây chuyền này có thể hết, nếu không thì sao hòa thượng kia lại phải tranh mua với cô gái kia?

Diệp Mặc không ngờ lại có người biết hàng, nhưng hắn đã bán cho cô gái này rồi, sẽ không bán cho người thứ hai. Thấy cô nhìn qua, Diệp Mặc lập tức nói:

- Cô đến trước, cô trả tiền đi.

Lúc này nhiều người xung quanh nhận ra, hòa thượng ở quầy hàng chữ cổ, ngay cả ông ta cũng đến mua đồ của Diệp Mặc, khẳng định hàng của Diệp Mặc là thật, khách ở quầy của Diệp Mặc bắt đầu đông vui.

Người trung niên cũng hiểu mình có chút tiện nghi, liền tiến lên nói với Diệp Mặc:

- Nếu cậu tin tôi, tôi sẽ viết chi phiếu, nhờ cậu đổi ra tiền mặt.

Diệp Mặc cũng không quá quan tâm, chỉ cần lấy được tiền là được, hơn nữa hắn cũng không có thẻ.

Nghe người trung niên nói vậy, cô gái cùng chàng thanh niên cũng hùa theo, hắn không thể đi cùng người khác, nhưng những người này có chút tư cách; lúc đi đổi tiền cho Diệp Mặc, họ cũng không cần cầm hàng đi.

Chàng thanh niên đứng bên An Nhạn cũng lập tức đi tới, lịch sự hỏi:

- Anh bạn, dây chuyền vừa rồi còn không, có thể bán cho tôi một cái? Hoặc tôi đặt làm một chiếc, giá cả có thể thương lượng.

Diệp Mặc thấy không phải là người phụ nữ đáng ghét kia đến, cảm thấy thoải mái hơn, nhưng cũng lập tức trả lời:

- Xin lỗi, dây chuyền này hết rồi, cũng không thể đặt trước. Dây chuyền này do một vị tiền bối nhờ tôi bán. Bán xong năm chiếc này thì sẽ không còn nữa.

Chàng thanh niên khi nghe Diệp Mặc nói vậy rất thất vọng, An Nhạn đứng sau càng cảm thấy thất vọng, bắt đầu hối hận vì lúc ban đầu không mua một cái.

Nhưng khi thấy số người hỏi càng nhiều, chàng thanh niên cảm nhận Diệp Mặc thực sự đã hết hàng, chỉ có thể chuyển mắt sang cô gái vừa mua dây chuyền, nhà cô có ba người, mỗi người một cái, không biết có thể chuyển nhượng một chiếc không. Nghĩ đến đây, chàng thanh niên liền hỏi cô gái:

- Xin chào, cô đã mua ba chiếc dây chuyền, có thể bán lại cho tôi một chiếc không? Tôi có thể trả thêm một trăm nghìn.

Khóe miệng cô gái lập tức nhếch lên đầy bất mãn:

- Anh cảm thấy chúng tôi thiếu một trăm nghìn của anh sao?

Mọi người xung quanh đều có thể nhận ra, cô gái này rõ ràng không phải loại người thiếu từng ấy tiền.

Diệp Mặc thầm than, hiệu ứng thương hiệu của quầy chữ cổ thật tốt, hắn có thể bán cho người trung niên ba cái, có thể là nhờ may mắn, nhưng sau đó nhiều người đến mua là do hiệu ứng thương hiệu từ vị hòa thượng ấy.

Lúc này, vị hòa thượng còn đang nghiên cứu đan dược trong bình, ông không ngừng ngửi, thậm chí còn hỏi Diệp Mặc liệu có thể xem không. Diệp Mặc đương nhiên đồng ý. Có ông ta giới thiệu, mặc dù dây chuyền của hắn đã bán được, nhưng Diệp Mặc cũng có chút cảm kích vị hòa thượng này.

Người trung niên, cô gái và chàng thanh niên đều đã quay lại. Chàng thanh niên cầm một tấm chi phiếu hai triệu đưa cho Diệp Mặc, nói:

- Tiền của hai người bọn họ đã đưa cho tôi rồi, tôi trực tiếp viết cho cậu một tấm chi phiếu, thuế tôi cũng sẽ giúp cậu nộp.

Diệp Mặc cảm thấy người trung niên này rất có hảo cảm, đoán rằng người này sợ Diệp Mặc bị lừa nên thu tiền rồi viết chi phiếu, cho thấy ông ta là người tinh tế, nếu không đã không làm như vậy.

Diệp Mặc nhận chi phiếu, nói:

- Cảm ơn, nhưng tiền của tôi không nhiều như vậy đâu.

Người trung niên cười vẫy tay:

- Tôi biết, tôi còn muốn mua mấy bình dược hoàn.

- Số tiền dư, cậu xem có thể mua được mấy bình thì bán cho tôi từng ấy.

Nghe người trung niên nói vậy, Diệp Mặc còn chưa kịp phản ứng thì vị hòa thượng đã vội nói:

- Thí chủ, những dược hoàn còn lại này tôi mua hết, cậu cho cái giá đi.

Xem ra vị hòa thượng cũng sợ có người mua hết dược hoàn, nên đã mở lời trước.

Quả nhiên, vừa nghe xong, những người bên cạnh đã cảm thấy tiếc nuối.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

- Được, hai trăm nghìn một viên, nhưng tôi cũng không phải thí chủ, tôi sẽ thu tiền đấy.

Diệp Mặc biết đại đa số người ở đây không thiếu tiền, có khi hắn còn là người nghèo nhất, nên hắn không cần phải khách sáo, cứ thu đủ tiền là được.

Hắn đưa hai bình cho người trung niên:

- Hai bình trong này giống nhau, cấp cứu hoàn. Một bình là Mỹ Nhan hoàn, một bình dùng cho Luyện công, cụ thể như thế nào, tôi đã ghi trên tờ giấy trong bình, ông tự xem nhé.

Sáu bình kia toàn bộ đã được mua bởi vị hòa thượng.

Thấy hàng hóa của Diệp Mặc bị vị hòa thượng ở quầy chữ cổ mua hết, lập tức có nhiều người chen chúc nhau để mua, nhưng Diệp Mặc đã bán hết, công việc đã xong.

Khi Diệp Mặc bán hết cả đan dược, và sắp chuẩn bị rời đi, An Nhạn mới nhận ra mình không mua được gì. Nếu như những gì vị hòa thượng nói là thật, thì Mỹ Nhan hoàn của hắn thực sự có tác dụng?

Điều này thì không quan trọng, quan trọng là chiếc dây chuyền mà cô thích nhất đầu tiên cũng không còn, khiến An Nhạn cảm thấy không thoải mái, không còn để ý đến sĩ diện, vội vàng chen vào nói với Diệp Mặc:

- Đồ của anh là do tôi nhìn thấy trước, giờ tôi không còn muốn mua nữa, anh có thể giúp tôi đặt làm một chiếc dây chuyền không?

Giọng điệu rõ ràng đã trở nên nhẹ nhàng hơn. Cô càng nghĩ về dây chuyền thì càng thấy yêu thích, nhưng thực sự như tên khốn kiếp đã bảo:

- Cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ rồi thì không còn nữa. Hai trăm nghìn có thể kiếm lại được, nhưng cơ hội qua đi thì không thể có lại.

Đừng nói Diệp Mặc, ngay cả người trung niên cũng cảm thấy An Nhạn có vấn đề. Vừa rồi cô ấy nói rằng đồ của Diệp Mặc chỉ là những thứ rác rưởi chỉ đáng giá mấy trăm đồng, giờ lại muốn đặt hàng, khiến người ta không thể không lắc đầu. May mà ông không nghe lời cô ta, nếu không thì đúng là phải hối hận.

- Đúng vậy, tôi cũng muốn đặt.

Giữa đám đông lại có người đồng tình.

Diệp Mặc thật sự muốn từ chối ngay bây giờ, rồi quay về không ngừng làm ra, nhưng hắn cũng biết sự việc nên kết thúc tại đây. Giờ mà nói tránh được, không bẳng sau này làm nhiều rồi, rất khó giải thích, chưa kể lần này do vị hòa thượng làm lộ thông tin quá nhiều.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc đành nói:

- Thật sự xin lỗi, đồ vật này chỉ là tôi bán hộ, còn có hay không thì tôi không dám chắc. Có thể lần hội giao lưu sau tôi còn bán hộ, nhưng cũng phải xem có hàng không đã.

Diệp Mặc không từ chối thẳng thừng, vì dù sao cũng bán có lời, có thể trong một ngày nào đó hắn cần tiền, lại có thể kiếm thêm. Hơn nữa hội giao lưu pháp khí này hình như năm nào cũng có, chỉ là địa điểm tổ chức khác nhau mà thôi.

Thấy Diệp Mặc nói vậy, nhiều người thất vọng bỏ đi, nhưng không cảm thấy quá hối hận. Dù sao cũng chỉ là một pháp khí, chưa ai từng thấy hiệu quả thực sự, náo nhiệt qua đi coi như xong.

Chỉ có người trung niên và vị hòa thượng vẫn ở lại. Đến cả An Nhạn cũng tức giận quay đi, trong lòng không biết đã nguyền rủa Diệp Mặc bao nhiêu lần.

- Tôi là Dịch Cửu Hà, kinh doanh mấy công ty, đây là danh thiếp của tôi. Nếu có gì cần tôi hỗ trợ, xin cứ việc phân phó.

Nói xong, Dịch Cửu Hà lấy ra tấm danh thiếp, với kinh nghiệm thương trường nhiều năm khiến hắn cảm thấy Diệp Mặc không phải người tầm thường, có ý muốn kết giao, để lại danh thiếp.

Diệp Mặc không có danh thiếp, cũng không có điện thoại, chỉ có thể lịch sự nhận danh thiếp.

Chờ một lúc, Diệp Mặc không trả lại danh thiếp, Dịch Cửu Hà tuy có chút thất vọng, nhưng nhìn sang bên cạnh thấy vị hòa thượng hình như đang đợi Diệp Mặc, chỉ còn cách cáo từ và dẫn hai con gái rời đi.

- Bố, đây là lần đầu tiên con thấy bố chủ động đưa danh thiếp mà người khác lại không trả lại.

Một cô con gái đi theo sau Dịch Cửu Hà nói.

- Em, em sai rồi, người này không phải không muốn đưa lại, em xem hắn đến thẻ ngân hàng còn không có, thì làm sao có danh thiếp? Chị đoán hắn đến di động cũng không có, biết đâu những đồ vật này thực sự là do một tiền bối ẩn cư nhờ hắn bán ra.

Cô con gái khác lập tức phản bác.

Dịch Cửu Hà mắt sáng lên, hắn lập tức nghĩ tới Diệp Mặc rất có khả năng không có danh thiếp, chứ không phải không muốn kết giao với hắn. Nghĩ tới đây không kìm được xoa đầu con gái nói:

- Ừm, Nghiên Nghiên nói rất đúng, hắn không giống loại người ngạo mạn, đó là một cao nhân, hơn nữa các con phải nhớ, dây chuyền lúc nào cũng phải mang bên mình.

Thấy người trung niên dẫn hai con gái rời đi, quầy của Diệp Mặc không còn ai, vị hòa thượng mới nói:

- Lão nạp là Ngộ Quang của Giác Vân Tự, không biết quý tính thí chủ?

Diệp Mặc giật mình, nhìn chữ Cổ nhỏ ở góc áo của hòa thượng, lập tức hỏi:

- Xin hỏi Ngộ Quang trưởng lão, người là người của môn phái cổ võ?

Vị hòa thượng lắc đầu, nói:

- Cổ võ đâu có dễ vậy, bọn họ đều không xuất thế. Lão nạp chỉ là một hòa thượng bình thường của Giác Vân Tự. Nhưng lần triển lãm này, cũng đã giúp một môn phái cổ võ bán một số đồ vật, lão nạp có chút việc muốn hỏi thí chủ, không biết thí chủ có rảnh không?

Diệp Mặc cực kỳ thất vọng, hóa ra đến hội trường không phải môn phái cổ võ chân chính, chỉ là một số đơn vị phụ giúp, xem ra muốn hỏi được tung tích của Lạc Tố Tố thật chẳng phải dễ dàng.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Mặc tổ chức một gian hàng bán dây chuyền ngọc tại hội chợ pháp khí. Mặc dù sản phẩm của anh bị nghi ngờ về giá trị, nhưng người trung niên vẫn quyết định mua ba cái cho con gái mình. Vị hòa thượng cũng thể hiện sự quan tâm đến dây chuyền, khẳng định giá trị của nó. Tuy nhiên, An Nhạn, một nhân vật có phần khinh thường Diệp Mặc, cuối cùng lại cảm thấy nuối tiếc vì không mua được sản phẩm mà cô thích. Câu chuyện diễn ra với nhiều tình huống hài hước và sự tương tác giữa các nhân vật.

Tóm tắt chương trước:

Trong một phiên chợ, Diệp Mặc bán dây chuyền ngọc cho một người đàn ông trung niên, người rõ ràng rất yêu con gái. Mặc dù An Nhạn khinh thường sản phẩm của hắn, nhưng ông bố vẫn mua ba sợi dây chuyền với giá giảm. Khi những người khác bắt đầu chú ý, nhu cầu tăng lên, khiến Diệp Mặc cảm thấy hứng thú. Một vị hòa thượng xuất hiện, nhận ra giá trị của dây chuyền và khiến mọi người bất ngờ khi đề nghị mua với giá cao hơn. Câu chuyện xoay quanh lòng tốt, sự yêu thương và sự hiểu biết về giá trị thực sự của đồ vật.