Diệp Mặc nhận ra rằng tên yêu thú này đã nương tay với Ngôn Nghiên, nhưng hắn vẫn cảm thấy hành động đó rất nghiêm trọng. Đối với hắn, việc có lòng thương xót hay không không khác biệt mấy. Yêu tu này hoàn toàn có thể dễ dàng ngăn cản Ngôn Nghiên, ép cô phải rời đi hoặc yêu cầu cô giải thích lý do tại sao. Nếu như không phải vì hắn có thuốc chữa trị, có lẽ Ngôn Nghiên đã gặp phải số phận như em trai của cô.
- Ta vừa mới đến đây, không rõ cấm địa Thần Thú sơn mạch là gì. Nhưng bạn của ta bị ngươi làm bị thương như vậy, ngươi có nghĩ rằng ta nên tát ngươi một cái hay làm điều gì khác không?
Diệp Mặc dù đã bước vào cấm địa nhưng không lập tức tấn công. Tên yêu tu kia đứng nhìn Diệp Mặc tiến vào cấm địa mà không thể nhúc nhích. Trong mắt y, Diệp Mặc đã là một tu sĩ Hóa Chân, nếu y dám tấn công một tu sĩ Hóa Chân, thì chỉ có thể nói rằng y đã sống quá lâu.
- Tiền bối, đây là cấm địa của Thần Thú sơn mạch. Trước đây, khi tiền bối ở bên ngoài thu thập linh thảo, chúng tôi không ngăn cản. Nhưng nếu như tiền bối cố ý xâm phạm cấm địa, thì sẽ trở thành kẻ thù của Thần Thú sơn mạch.
Yêu tu biết mình không phải là đối thủ của Diệp Mặc, nhưng việc bảo vệ cấm địa là trách nhiệm của y. Nếu y lùi bước thì sẽ phạm tội chết. Thông tin đã được thông báo, vì vậy giờ y chỉ có thể chờ viện trợ.
Diệp Mặc cười lạnh:
- Ta không hề muốn vào cấm địa, ngươi cũng thấy rồi đấy. Nhưng bạn của ta chỉ muốn thu thập một gốc linh thảo mà thôi, và ngươi đã ra tay quá tàn độc như vậy. Giờ ta cho ngươi hai sự lựa chọn: thứ nhất là để ta tát lại một cái, thứ hai là cho chúng ta vào thu thập linh thảo.
Diệp Mặc đã định vào để dạy cho tên yêu tu kia một bài học rồi lấy Dịch tinh đằng. Nhưng khi bước vào, hắn nhận ra linh thảo ở đây cao cấp hơn nhiều so với bên ngoài, và linh khí cũng mạnh mẽ hơn gấp mười lần. Những yêu tu này quả thật có phúc, sở hữu một nơi tu luyện tuyệt vời như vậy.
Việc để Diệp Mặc tát y là điều không thể, nhưng để mấy người Diệp Mặc vào thu thập linh thảo lại càng không thể. Tên yêu tu sót lại chỉ có thể lôi ra pháp bảo của mình.
Ở sâu trong cấm địa Thần Thú sơn mạch, một thanh niên tóc xanh giữ vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào một yêu tu đang quỳ:
- Ngươi nói hắn dám tiến vào cấm địa Thần Thú sơn mạch sao?
- Vâng, thỉnh cầu vạn lần, người kia thực sự đã vào cấm địa rồi ạ.
Yêu tu quỳ vội vàng trả lời. Thanh niên tóc xanh quay đầu, ánh mắt băng lãnh nhìn hai người phía sau:
- Mị Nương, trước đây không phải ngươi nói rằng tên tu sĩ đó biết kiềm chế sao? Tại sao bây giờ hắn lại xâm nhập vào cấm địa?
Cô gái xinh đẹp không một chút hoảng loạn, khom người nói:
- Tam thần chủ, nếu tu sĩ đã lỡ vào cấm địa, chỉ cần ngài tự mình giải thích với hắn. Tôi tin rằng sau khi ngài giải thích, hắn sẽ hiểu ra. Nếu như hắn thật sự muốn mạnh mẽ xông vào cấm địa Thần Thú sơn mạch, tôi nghĩ Tam thần chủ không cần tự mình ra tay.
Nghe vậy, thanh niên tóc xanh không còn giận dữ nữa, gật đầu nói:
- Cũng được. Hai người đi cùng ta. Thần Thú sơn mạch không phải nơi mọi người có thể tùy tiện vào.
Diệp Mặc thấy tên yêu tu kia chuẩn bị rút pháp bảo thì định ra tay tấn công, nhưng ngay lúc đó, âm thanh ồn ào từ bốn phía vang lên. Rõ ràng có hàng vạn con thú đang tiến tới, cùng tiếng gầm rú mạnh mẽ.
Chỉ qua mười nhịp hít thở, vô số yêu thú đã đến, khiến cho không gian cấm địa này trở nên nhộn nhịp. Ngay cả Tô Tĩnh Văn, người đã từng chứng kiến thú triều, cũng thấy sợ hãi. Những yêu thú này rõ ràng không thể so sánh với đợt thú triều Bắc Vọng Châu, toàn cấp dưới cũng đều là yêu thú cấp sáu, trong đó có hơn trăm con yêu thú cấp mười.
Mấy người Nguyệt Thiền và Chu Ngữ Sương mặt mày trắng bệch, ngay cả Ngôn Nghiên lúc này cũng lúc này đang hoảng hốt và hối hận. Cô hối hận vì đã đi vào cấm địa Thần Thú sơn mạch này.
Thấy nhiều yêu thú như vậy, Diệp Mặc cũng dừng lại, quay lại vẫy tay với mấy người Tô Tĩnh Văn bên ngoài. Tô Tĩnh Văn và những người khác đã tiến vào cấm địa, đứng phía sau Diệp Mặc.
Bên ngoài cấm địa, những yêu tu vây xung quanh vẫn chưa xông tới, mà chỉ đứng chờ mệnh lệnh.
Diệp Mặc nhìn qua tên yêu tu Kiếp Biến viên mãn trước mặt, cười lạnh:
- Ngươi muốn xem ta tiêu diệt yêu thú như thế nào à? Tốt thôi, ta sẽ cho ngươi thấy.
Nói xong, Diệp Mặc vung tay, phép thuật lôi kiếm lập tức giáng xuống, phá hủy toàn bộ Dẫn linh thụ xung quanh cấm địa. Đống hỗn độn còn lại trên mặt đất không còn dấu vết của những cây linh thảo cao lớn nữa.
Chứng kiến sức mạnh lôi thuật của Diệp Mặc, tên yêu tu Kiếp Biến lại biến sắc, chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng gầm rú vang lên phía sau. Tên yêu tu Kiếp Biến dừng lại, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, quên mất việc giữ thể diện với Diệp Mặc, nhanh chóng đứng sang một bên.
Khi y vừa đứng sang bên, một con Băng Ma Báo cấp mười bay xuống, theo sau là hơn mười yêu tu Kiếp Biến, trong đó có hai tên yêu tu Kiếp Biến sơ kỳ. Hơn mười con yêu thú cấp mười, trong số đó có một con Song Đầu Sư cấp mười một.
Tất cả đều theo sau Băng Ma Báo, vừa hạ xuống, trên lưng nó có một thanh niên tóc xanh bước xuống. Y là một yêu tu Hóa Chân tầng bốn.
Diệp Mặc nhìn thấy tình cảnh này phải hít vào một hơi lạnh. Thực lực mạnh mẽ, quả thực là có yêu thú cấp mười một, và không phải là bình thường.
Tên yêu tu tóc xanh khi xuống đất, theo sau y còn có thêm một yêu thú và một yêu tu khác, nhưng cả hai chỉ lặng lẽ đi theo.
Thanh niên tóc xanh khi tiếp cận, liếc nhìn Diệp Mặc một cái, khóe mắt co lại. Y không ngờ rằng mình không thể nhìn thấu thực lực của Diệp Mặc. Lúc này, y nghĩ rằng Lôi Kiếp mà Diệp Mặc vượt qua không phải là Lôi Kiếp tấn cấp Hóa Chân, mà là Lôi Kiếp phi thăng.
Tu sĩ vượt qua Lôi Kiếp phi thăng sẽ ngay lập tức phi thăng, chỉ có một số tu sĩ vô cùng cường đại mới có thể kéo dài thời gian phi thăng ra một chút, nhưng không quá một tháng.
- Tham kiến Tam thần chủ đại nhân...
Yêu tu Kiếp Biến vừa rồi chặn Diệp Mặc, thấy thanh niên tóc xanh này liền run giọng cất tiếng.
Thanh niên tóc xanh chỉ khoát tay, không nói một lời, yêu tu Kiếp Biến tự giác lùi ra.
Cô gái xinh đẹp đứng sau thanh niên tóc xanh bước lên, ôm quyền nói:
- Vị bằng hữu này, Thần Thú sơn mạch của chúng tôi không có ý đối đầu với ngươi, không biết vì sao ngươi lại muốn tiến vào cấm địa? Hôm nay Tam thần chủ đã ra mặt, nếu như ngươi không thể giải thích hợp lý, thì Thần Thú sơn mạch cho dù phải liều mạng cũng không thể để ngươi rời khỏi đây.
Những câu nói này thực chất là để giữ thể diện cho chính mình, và cũng để tạo một lối thoát.
Diệp Mặc gật đầu, ôm quyền nói với thanh niên tóc xanh:
- Tán tu Diệp Mặc, ra mắt Tam thần chủ.
Thanh niên tóc xanh không nhìn thấu được thực lực của Diệp Mặc, khi Diệp Mặc chào hỏi, y chỉ gật đầu ôm quyền chào lại nhưng không nói gì.
Diệp Mặc không để tâm, thẳng thắn vào vấn đề:
- Tôi đi ngang qua đây, thấy linh thảo rất đẹp, vì vậy tiến lên thu thập một ít linh thảo cấp thấp. Bạn của tôi thấy có một gốc 'Dịch tinh đằng', muốn tới hái đi, nhưng bị đánh trọng thương. Nếu như không phải tôi có tư cách là một luyện đan sư và có thuốc trị thương trong tay, có thể bạn tôi đã mất mạng rồi. Hôm nay Tam thần chủ mang theo nhiều yêu thú cấp cao như vậy, chẳng lẽ muốn giao chiến với tôi sao? Nếu vậy, Diệp mỗ cũng xin tiếp chiêu đến cùng.
Nói xong, khí thế của Diệp Mặc bỗng trỗi dậy, bao trùm khắp khu vực rộng lớn xung quanh. 'Cảnh' của hắn đã có chút thành tựu, vì thế hắn nhận ra điểm yếu của Tam thần chủ, nên khí thế tập trung vào điểm yếu đó.
Thanh niên tóc xanh không đoán được thực lực của Diệp Mặc, nhưng cảm nhận được khí thế của hắn, tâm thần bất chợt chấn động. Một khoảng trống vô thanh hiện ra, khiến thanh niên tóc xanh sợ hãi kinh hãi. Nếu đối phương động thủ, y sẽ rơi vào thế yếu. Khí thế mạnh mẽ như vậy, hiển nhiên đối phương ít nhất cũng là một tu sĩ Hóa Chân đỉnh. Điều này khiến y bối rối, không biết nên ứng phó thế nào.
Thật là một tu sĩ cường đại, không kém gì lão đại và lão nhị. Tam thần chủ sau khi giật mình, lập tức vận dụng tâm thần, toàn lực kháng cự. Đồng thời càng nghi ngờ Diệp Mặc, lập tức ôm quyền nói:
- Hóa ra chỉ là hiểu lầm, cấm địa Thần Thú sơn mạch còn nhiều 'Dịch tinh đằng' khác. Nếu như Diệp huynh muốn, chỉ cần nói một câu thì cũng dễ dàng thôi. Nhưng nếu cứ xông vào cấm địa như vậy, thì đã trái với quy tắc rồi.
Diệp Mặc thấy Tam thần chủ nói như vậy, gật đầu đáp:
- Nếu như chỉ là hiểu lầm, thì xem như xong. Chị Ngôn, chị lấy 'Dịch tinh đằng' rồi về thôi.
Diệp Mặc không phải là người không có tầm nhìn. Với nhiều yêu thú cấp cao ở đây, có cả yêu thú cấp mười một cùng vài yêu tu Hóa Chân, nếu như hắn nhất quyết ở lại thu thập linh thảo cao cấp, rõ ràng chỉ tự rước phiền phức. Vì thế, hắn quyết định tránh né và không cần thiết phải đối đầu với nhiều yêu thú như vậy. Hơn nữa, Tam thần chủ đã là yêu tu Hóa Chân tầng bốn, còn Đại thần chủ và Nhị thần chủ có thể đơn giản được không?
- Ha ha ha ha...
Khi Ngôn Nghiên vừa muốn thu lấy 'Dịch tinh đằng', một tiếng cười vang lên:
- Ta xem ai dám thu thập linh thảo trong Thần Thú sơn mạch của chúng ta chứ? Tam thần chủ, hiện tại Đại thần chủ và Nhị thần chủ không có ở đây, sao ngươi có thể phá hủy quy tắc của Thần Thú sơn mạch được? Hay là ngươi sợ hãi trước bầy kiến hôi này?
Âm thanh vang lên, một thanh niên trẻ tuổi hạ xuống gần bên Tam thần chủ. Thanh niên này mặt mũi không xấu, tóc dài tự nhiên, chỉ có điều gương mặt thì đen như nhọ nồi.
Diệp Mặc nghe thấy thanh âm này thì nhíu mày. Hắn đã không muốn truy cứu việc Ngôn Nghiên bị thương, nhưng giờ đến cả việc thu thập một gốc 'Dịch tinh đằng' cũng có người ngăn cản.
- Thiếu thần chủ...
Thanh niên mặt đen vừa hạ xuống, thì những yêu tu xung quanh lập tức khom người chào.
Thanh niên mặt đen khinh thường nhìn Tam thần chủ, rồi nói với một yêu tu Hóa Chân theo sau y:
- Đi... Ném mấy con kiến hôi này đi.
Trong cấm địa Thần Thú, Diệp Mặc phải đối mặt với một yêu tu Kiếp Biến khi tìm kiếm linh thảo cho Ngôn Nghiên. Sau khi cảnh báo và bộc lộ lực lượng của mình, Tam thần chủ xuất hiện, cùng lúc ấy, yêu thú cấp cao kéo đến. Diệp Mặc cố tránh đối đầu để bảo vệ bạn bè và chọn giải pháp hòa giải. Tuy nhiên, một thiếu thần chủ xuất hiện khiến tình hình càng trở nên căng thẳng. Những quy tắc của cấm địa và sức mạnh của đối thủ buộc Diệp Mặc phải suy nghĩ cẩn thận về hành động tiếp theo.
Trong chương này, Ngôn Nghiên tiết lộ về em trai mình, Ngôn Trịnh Tân, người đã bị hạ độc và mất khả năng tu luyện. Cô đang tìm linh dược Dịch Tinh Đằng để cứu em trai, và Diệp Mặc quyết định đồng hành cùng cô. Họ tìm kiếm linh thảo trong Thần Thú Sơn mạch nhưng phải đối mặt với cấm địa dẫn đến nguy hiểm. Khi Ngôn Nghiên bất chấp cảnh báo để vào cấm địa, cô bị tấn công. Diệp Mặc ngay lập tức lao vào cứu cô, tạo ra tình huống căng thẳng và quyết định đầy kịch tính.