Rắn Đen trong lòng tự nhủ rằng, đã đến nước này thì không thể không nói được nữa. Không đợi Diệp Mặc hỏi lại, gã bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc. Dù những gì Rắn Đen biết cũng có hạn, nhưng Diệp Mặc đã hình dung được rằng Thiên Long Đầu muốn bắt Ninh Khinh Tuyết để uy hiếp hắn, còn cách thức uy hiếp như thế nào thì vẫn chưa rõ ràng.

Diệp Mặc càng tức giận hơn. Vốn định để Thiên Long Đầu sống thêm vài ngày, không ngờ gã ta lại muốn kết thúc sớm như vậy.

- Lang Cực hôm nay chắc chắn sẽ đến chứ? - Diệp Mặc nghĩ rằng có lẽ phải "nhờ vả" Lang Cực cho chuyến đi châu Phi của mình.

Rắn Đen chưa kịp trả lời, Diệp Mặc đã dùng thần thức quét đến chỗ Lang Cực. Lang Cực chỉ đi cùng một tài xế. Diệp Mặc ra hiệu cho Rắn Đen không cần nói thêm gì nữa.

Cổng sân chỉ khép hờ, Lang Cực xuống xe, mở cổng và bước thẳng vào trong phòng. Thường thì Rắn Đen và đồng bọn phải đứng ngoài chào đón gã trở về, nhưng hôm nay, do mải suy nghĩ chuyện khác, Lang Cực không để ý đến sự khác thường này.

Vừa bước vào phòng, Lang Cực đã điển hình ngây ra, bởi người đang ngồi trên ghế của gã là kẻ mà gã không muốn gặp nhất. Gã thật sự không hiểu sao Diệp Mặc lại xuất hiện ở đây. Liệu kế hoạch của bọn chúng đã bị lộ ra ngoài chưa?

Lang Cực đứng đó, sắc mặt kinh hoàng, tài xế đi cùng không biết Diệp Mặc là ai, nhưng thấy Rắn Đen và Tam Tài cúi đầu kính cẩn, còn Lang Cực thì vẻ mặt thất thần, y biết có điều gì đó không ổn.

- Lang Cực, ta đã chờ mày khá lâu rồi.

Thấy Lang Cực kinh hãi, Diệp Mặc lên tiếng một cách thản nhiên.

Lang Cực dần lấy lại tinh thần, giọng hơi run:

- Ngươi... tại sao ngươi lại ở đây?

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn gã:

- Không đến lượt mày lên tiếng.

- Mày là cái thá gì mà dám vô lễ với anh Lang như vậy? - Tài xế tỏ vẻ bất bình đáp lại.

- Ta không phải là "cái thá gì".

Nói xong, Diệp Mặc giơ tay lên. Một chiếc đinh sắt bay ra, đâm thẳng vào cổ họng tài xế. Tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn này, Lang Cực tức giận nhưng không dám hành động, gã ý thức được rằng mình không phải là đối thủ của Diệp Mặc, đành phải nuốt cục tức vào trong. Trong mắt Diệp Mặc, Lang Cực cũng chỉ giống như những thủ hạ còn lại mà thôi.

Rắn Đen và Tam Tài cúi đầu không dám lên tiếng, họ hiểu rằng Diệp Mặc là kẻ không biết nương tay, hắn giết người mà không cần lý do, chỉ cần cảm thấy chướng mắt là ra tay ngay lập tức. Với hắn, những kẻ đứng trước mặt đều không được coi là những sinh vật sống.

- Tại sao mày bắt cóc Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh? Hãy nói, để ta xem có nên tha mạng cho mày không.

Giọng điệu của Diệp Mặc rất bình thản, nhưng ẩn chứa sự chết chóc ghê rợn. Hắn đã cho Lang Cực cơ hội để báo với Thiên Long Đầu, nhưng gã vẫn dám trở lại động thủ với hắn, chỉ đổi mục tiêu tấn công sang những người bên cạnh Diệp Mặc. Từ đó, Diệp Mặc đã đưa Thiên Long Đầu vào danh sách những kẻ không thể tha thứ thêm nữa.

- Nằm mơ! Ông đây dù chết cũng không bao giờ bán đứng giáo chủ. - Lang Cực căm phẫn nói.

Diệp Mặc không tức giận mà ngược lại, hắn còn rất vui khi nghe lời này, vì điều đó cho thấy Lang Cực không hoàn toàn vô dụng. Chỉ cần giáp mặt hắn, việc buộc Lang Cực phải nói ra sự thật không còn là vấn đề khó khăn.

Không cần khuyên giải lần thứ hai, Diệp Mặc giơ tay, ba chiếc đinh sắt lập tức bay ra và trúng vào đầu Lang Cực. Điều khủng khiếp là ba chiếc đinh này chỉ xuyên qua một nửa, không một giọt máu nào chảy ra.

Bị trúng ba chiếc đinh, Lang Cực ngây ra như phỗng.

- Giờ thì nói đi, Thiên Long Đầu tại sao lại phái mày bắt cóc Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh?

Giọng nói của Diệp Mặc vẫn lạnh lùng như trước. Lang Cực vô thức gật đầu.

Nghe Lang Cực ngoan ngoãn kể lại kế hoạch của Đông Phương Tê, kể cả chuyện Tử Như và sư phụ ả là Tuệ Yên đã rời đi mà không giấu diếm gì, Rắn Đen và Tam Tài lạnh sống lưng trước sự tàn nhẫn của Diệp Mặc. Lang Cực hoàn toàn không có chút sức lực phản kháng nào.

Diệp Mặc nghe càng thấy sắc mặt khó coi hơn. Đông Phương Tê đúng là một nhân tài. Dù hắn không hề sợ bị thủ hạ của Thiên Long Đầu đuổi giết, nhưng từ sự việc này, có lẽ Ninh Khinh Tuyết chỉ còn con đường chết mà thôi. Chuyện này có thể còn liên quan đến cả Trì Uyển Thanh.

Nếu Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh gặp nạn vì hắn, với tính cách của Diệp Mặc, việc diệt sạch họ Tống cũng không phải là không khả thi.

Tuy vậy, hắn đã luyện khí tới tầng thứ ba, việc giết chết Đông Phương Tê căn bản dễ như trở bàn tay. Muốn tiêu diệt sào huyệt của Thiên Long Đầu thì phải hành động nhanh chóng, không thể chậm trễ. Đông Phương Tê rất thông minh, chỉ cần do dự một chút là sẽ tìm ra cách để thoát thân.

Diệp Mặc hỏi:

- Sau khi xong việc, các người định trở về như thế nào?

- Làm xong việc này, ta sẽ để lại vài thủ hạ ở lại đối phó với Diệp Mặc rồi sẽ lập tức lên đường tới Võng Giang. Từ Võng Giang có chuyến bay thẳng đến Sri Lanka, tại Sri Lanka chúng ta có đường bay riêng để bay thẳng tới bán đảo Senna. - Lang Cực trả lời rất chi tiết.

Diệp Mặc thầm ngạc nhiên và nể phục. Nếu là người khác, hay một quốc gia nào đó không nằm sát bên, có lẽ cũng không thể đối phó với Thiên Long Đầu như vậy. Họ thậm chí còn có đường bay riêng ở Sri Lanka, điều này chứng tỏ họ cũng sẽ có những tuyến đường bay tương tự ở những nơi khác.

Chẳng trách Lang Cực kiêu ngạo như vậy. Sự kiêu ngạo của hắn hoàn toàn có cơ sở. Người bình thường, ngay cả những cao thủ Cổ Võ, cũng khó lòng đối phó với Thiên Long Đầu. Họ có thể đánh sang tận Senna được không?

Diệp Mặc quay sang nhìn Rắn Đen:

- Đến Sri Lanka rồi, mày có thể tìm được sân bay tới Senna không?

Rắn Đen gật đầu liên tục, gã biết nếu trả lời "không biết" thì sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo của Diệp Mặc.

Diệp Mặc vẫy tay một cái, ba chiếc đinh sắt đã nằm trên tay hắn. Lang Cực bấy giờ như bừng tỉnh lại, nhưng chẳng nói chẳng rằng, hẳn đã bị Diệp Mặc khống chế nên không dám tiết lộ gì thêm.

- Đưa ta tới bán đảo Senna, ta sẽ tha mạng cho ngươi. - Diệp Mặc nhìn Lang Cực, lạnh lùng nói.

Lang Cực dường như hơi do dự, nhưng rồi đáp lại ngay:

- Giết tao đi, tao tuyệt đối sẽ không dẫn ngươi tới Senna đâu. Nếu anh muốn đi thì Rắn Đen sẽ đưa anh đi.

- Thiên Long Đầu là ai, ta không biết. Nhưng có một điều chắc chắn là trong mắt Thiên Long Đầu, ngươi chỉ là một con chó. Ngươi làm cách nào gia nhập Nam Thanh, ta không biết và cũng không quan tâm. Nhưng ngươi chẳng có năng lực gì xuất sắc cả, Thiên Long Đầu có cần một kẻ vô dụng như ngươi không, tự ngươi hiểu rõ.

Thấy Lang Cực khá do dự, Diệp Mặc quyết định đánh vào tâm lý của gã. Hắn không muốn Lang Cực dễ dàng nghe lời, mà là tìm một người thay thế cho Thiên Long Đầu.

Thấy trong ánh mắt Lang Cực hiện lên nỗi do dự, Diệp Mặc hiểu gã đang suy nghĩ về điều đó. Gã đã theo Thiên Long Đầu nhiều năm, nhưng liệu gã có chắc rằng mình sẽ được nhớ đến nếu hy sinh vì y?

Như một kỷ niệm, mỗi khi gã nhắc tới việc mượn lực lượng Nam Thanh để báo thù, Thiên Long Đầu chỉ lảng tránh và nói "phải đợi". Nếu không có đôi tay tàn phế, liệu Thiên Long Đầu có đối xử với gã như thế này?

Thấy Lang Cực cúi đầu trầm tư, Diệp Mặc lại cười lạnh:

- Về phần Thiên Long Đầu, ta quyết giết không tha. Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng y có thể trốn khỏi tay ta? Không phải ta muốn thuyết phục ngươi, mà chỉ là ta không muốn rườm rà. Sau khi thanh toán Thiên Long Đầu, ta muốn tìm một kẻ tiếp quản Nam Thanh. Ta thấy ngươi là kẻ phù hợp nhất nên mới có ý định giữ lại, nếu không đồng ý, ta vẫn sẽ giết Thiên Long Đầu, nhưng người tiếp quản Nam Thanh sẽ không phải là ngươi.

- Cái gì? - Lang Cực ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc. Gã không thể tin Diệp Mặc lại định để gã tiếp quản Nam Thanh.

- Hơn nữa, ta có thể chữa khỏi tay cho ngươi. Nếu người khác không chữa được, không có nghĩa ta cũng không thể.

Diệp Mặc cố gắng đưa ra lý do khiến Lang Cực muốn sống. Nếu gã vẫn cứng đầu bất chấp, Diệp Mặc cũng không cần mất thời gian thuyết phục nữa, hắn sẽ giết luôn cho nhanh chóng.

- Được, tôi đồng ý. Nhưng tôi cũng có một điều kiện. - Lang Cực ngẩng đầu lên nói.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Mặc đối diện với Lang Cực để tra hỏi về kế hoạch bắt cóc Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh của Thiên Long Đầu. Sự tàn nhẫn của Diệp Mặc hiện rõ khi hắn không ngần ngại giết chết tài xế chỉ với một cú đinh. Lang Cực ban đầu cứng đầu nhưng cuối cùng đã tiết lộ thông tin quan trọng về những âm mưu của Thiên Long Đầu, từ đó mở ra những kế hoạch trả thù và sự quyết tâm của Diệp Mặc trong việc giải cứu Ninh Khinh Tuyết.

Tóm tắt chương trước:

Trong một cuộc đối đầu gay cấn, Rắn Đen và nhóm của hắn gặp rắc rối lớn khi bị Diệp Mặc phát hiện trong lúc âm thầm bắt cóc Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh. Diệp Mặc, với khả năng siêu phàm, đã nhanh chóng áp đảo đối thủ, khiến họ cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi. Mọi sự phát triển diễn ra nhanh chóng khi Rắn Đen nhận ra Diệp Mặc không phải là người bình thường, tạo ra một tình thế nguy hiểm cho cả nhóm.