Trước mắt Diệp Mặc là một cảnh tượng tàn khốc, đầy thi thể của các tu sĩ đã bị giết hại. Hắn cảm thấy tự tin rằng dù có muốn tiêu diệt Tư gia, hắn cũng không thể tạo ra được một cảnh tượng thê thảm như vậy. Những tàn tích còn lại của Tư gia tại Hàm Nguyên đã hoàn toàn bị phá hủy, không còn chút dấu vết của một gia tộc vĩ đại.

Hồ Tự, đứng trước cổng Tư gia, mặt mày tái nhợt, không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Bên trong khuôn viên, Diệp Mặc cảm nhận được mọi ngóc ngách đều là những thi thể không còn sức sống. Đến khi thần thức của hắn chạm vào một trận pháp, hắn ngừng lại và hỏi Hồ Tự:

“Đây chính là Tư gia?”

Hồ Tự, vẫn còn đờ đẫn vì sợ hãi, gật đầu xác nhận. Diệp Mặc quay sang Hạ Bình Nhi và đề nghị:

“Chúng ta vào trong xem thử.”

Hạ Bình Nhi chỉ gật đầu và cẩn thận theo sau bước vào cổng chính đã bị tàn phá. Hồ Tự cảm thấy lo lắng, không dám tiến lên, chỉ đợi khi hai người biến mất trong Tư gia mới vội vàng chạy trốn. Hai năm sau, gã mới hiểu tại sao Diệp Mặc lúc đó không để ý đến mình – gã cũng đã bị biến thành tro bụi bởi màn sương màu xám.

Trong khi đó, Hạ Bình Nhi hỏi:

“Chị Hoàng Phinh có phải cũng bị bắt đi không?”

Diệp Mặc lắc đầu:

“Không đâu. Những nữ tu không có năng lực cao, nếu Tư gia có người muốn dùng để tu luyện, họ chắc chắn sẽ chọn những người có tư chất tốt hơn. Nếu kẻ thù của Tư gia đã đến, họ sẽ không thể cố ý bắt Hoàng Phinh.”

Khi đến một trận pháp bảo vệ ở hậu viện, Diệp Mặc chỉ cần rắc hai trận kỳ, lập tức xuất hiện một cửa ngầm. Hắn tiến vào và lập tức bị một âm thanh kỳ lạ hấp dẫn. Bên trong có hai nữ tu, một người đã đạt đến Thừa Đỉnh tầng thứ bảy, người còn lại là Hư Thần tầng thứ tư. Người phụ nữ Thừa Đỉnh trông có vẻ trẻ hơn Hạ Bình Nhi, nhưng Diệp Mặc nhận ra rằng đó chỉ là do tu vi cao và khổ luyện.

Nữ tu Hư Thần trẻ tuổi hơn lại tương đối xinh đẹp, có nét sắc sảo mà Diệp Mặc cảm thấy quen thuộc; cô làm hắn nhớ đến một cô gái tên Ngọc Nhi mà hắn từng gặp.

“Nếu anh là đệ tử của một đại môn phái nào đó, thì công pháp và trận pháp ẩn nấp của anh cũng không tồi,” nữ tu Thừa Đỉnh lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén dán chặt vào Hạ Bình Nhi.

Diệp Mặc cảm nhận được sát khí từ họ, nhận ra rằng hai người này chính là kẻ đã gây ra cái chết cho những tu sĩ bên ngoài. Hạ Bình Nhi có hơi sợ hãi lùi lại phía sau Diệp Mặc, nhưng hắn vẫn giữ sự bình tĩnh và không trả lời.

Hắn nhanh chóng quét thần thức đến nơi đã che chắn và phát hiện ra ba nữ tu, trong đó có Hoàng Phinh, đang trong tình trạng hoảng loạn. Hắn lập tức nhận ra rằng mình đã nhầm lẫn giữa hai người.

“Tương Dị đâu?” Hắn hỏi Hạ Bình Nhi.

“Huynh ấy đã hy sinh khi bảo vệ chị Hoàng Phinh. Sau đó, chị ấy gặp em và anh trai,” Hạ Bình Nhi trả lời với sự buồn bã.

Nghe xong, Diệp Mặc thầm thán phục tình yêu của Tương Dị đối với Hoàng Phinh. Nữ tu Thừa Đỉnh nhìn Diệp Mặc với sắc mặt nặng nề, như thể muốn ra tay, nhưng một tiếng nổ vang từ hậu viện khiến họ không kịp hành động và vội vàng chạy trốn.

Diệp Mặc không để tâm đến họ, mà lập tức giải trừ cấm chế và tiến vào. Hắn thấy Hoàng Phinh có vẻ hoảng loạn, ngồi sụp xuống. Hạ Bình Nhi không ngừng gọi tên chị, và khi Hoàng Phinh tỉnh lại, cô ấy bày tỏ lòng biết ơn với Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhanh chóng phát hiện ra trong người Hoàng Phinh có độc, vì vậy hắn cho cô cùng hai nữ tu bên cạnh uống thuốc giải. Sau khi giải độc xong, họ vô cùng biết ơn và nhanh chóng rời đi.

Diệp Mặc đưa cho Hạ Bình Nhi một chiếc nhẫn và dặn dò cô những điều cần thiết, khuyến khích họ rời khỏi thành phố này. Hắn cũng yên tâm hơn khi thấy họ thể hiện sự tự giác và quyết tâm.

Với đôi mắt đầy quyết tâm, Diệp Mặc định hướng tìm kiếm hai nữ tu đã bỏ trốn, và không lâu sau, hắn đứng trước một trận pháp phòng ngự lớn. Khi hắn vào trong, cảnh vật trong đại điện hiện ra, và hắn lại thấy hai nữ tu vừa nãy.

Lúc này, nữ tu Thừa Đỉnh đã mất một cánh tay, vẻ mặt hoảng sợ của cô càng tăng thêm nỗi lo cho Diệp Mặc. Giữa đại điện, một người đàn ông râu tóc bạc phơ, nhưng lại mang vẻ trẻ trung, đang thực hiện một nghi thức kỳ lạ, rõ ràng đã đạt đến cấp độ tu vi Kiếp Biến. Hắn cảm nhận được một loại tà khí mạnh mẽ từ người đàn ông này.

Người đàn ông quay ra nhìn Diệp Mặc và thầm hiểu rằng hắn đang che giấu tu vi. Hắn cất tiếng:

“Các cô đến thật đúng lúc. Tôi cần một chút sức mạnh của các cô để thăng cấp, và tôi sẽ không để anh ta cản trở chúng ta.”

Nói xong, hắn tiến một bước, giơ tay về phía Diệp Mặc với ý định tấn công.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện mở đầu với hình ảnh tàn khốc trước Tư gia, nơi Diệp Mặc và các đồng đội khám phá những thi thể của tu sĩ đã chết. Họ tìm kiếm dấu vết của Hoàng Phinh và phát hiện ra những âm mưu đen tối từ hai nữ tu tàn bạo. Qua quá trình đối đầu, Diệp Mặc không chỉ giải cứu Hoàng Phinh mà còn phải đối mặt với một kẻ thù mạnh mẽ, người đang thực hiện nghi thức tà ác. Căng thẳng gia tăng khi mọi người buộc phải chiến đấu để sinh tồn.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hạ Bình Nhi lo lắng vì anh trai cô bị thương nặng. Vạn đại ca áp lực cô phải hợp tác để cứu Hoàng Phinh. Diệp Mặc, một tu sĩ mạnh, xuất hiện và nghi ngờ kế hoạch của Vạn đại ca. Sau khi vạch trần âm mưu, Diệp Mặc không ngần ngại xử lý Vạn đại ca ngay lập tức. Hồ Tự và đồng bọn thừa nhận họ làm theo lệnh của Tư gia, nơi Hoàng Phinh bị giam giữ. Hạ Bình Nhi và Diệp Mặc quyết định đến Tư gia để giải cứu cô.