Diệp Mặc không thèm chú ý đến cô gái cụt tay, mà dùng thần thức quét toàn bộ đại điện, xác nhận rằng trong đại điện này chỉ còn lại chỗ tu luyện của tên tu sĩ Kiếp Biến của Tư gia. Khi hắn chuẩn bị rời đi, cô gái cụt tay lên tiếng, nói rằng mình thuộc Bắc Vọng - Sở gia. Lời nói này làm hắn nhớ lại thi hài của Sở Tiêu Y mà hắn đã gặp ở Thiên Cương Vực tại Tây Tích Châu, trong ngọc giản có nhắc đến ‘Bắc Vọng - Sở Tiêu Y…’
Hắn bèn hỏi:
- Cô họ Sở, vậy có biết Sở Tiêu Y không?
Cô gái cúi người đáp:
- Hóa ra tiền bối cũng biết về tổ tiên của vãn bối. Tổ tiên của vãn bối chính là Sở Tiêu Y.
Diệp Mặc thầm nghĩ đây thật sự là hậu nhân của Sở Tiêu Y. Hắn cảm thán, người Sở gia dường như thích ở lại Bắc Vọng Châu, mặc dù nơi đây không khí linh khí không dồi dào. Dù sao, giờ đã gặp được hậu nhân của Sở Tiêu Y, thi hài của Sở Tiêu Y có thể giao cho cô gái tên Sở Vân này.
Tuy nhiên, hành vi của Sở Vân có phần nặng nề sát khí, cùng với mùi máu tanh vẩn vươn trong không khí khiến Diệp Mặc cảm thấy không thoải mái. Khi hắn định lấy quan tài ngọc chứa thi hài Sở Tiêu Y ra, Sở Vân lại hỏi:
- Tiền bối có phải là tu sĩ của Bắc Vọng Châu không?
Dù không ưa gì Sở Vân, nhưng Diệp Mặc vẫn gật đầu:
- Đúng vậy, tôi cũng coi như là tu sĩ của Bắc Vọng Châu.
Nghe vậy, Sở Vân lập tức thốt lên, thể hiện sự vui mừng:
- Bắc Vọng Châu rốt cuộc cũng có tu sĩ Hóa Chân thứ hai rồi, thật sự là quá tốt. Vãn bối còn chưa được biết đại danh của tiền bối.
Diệp Mặc nhíu mày, không đáp lại. Hắn không muốn có thêm liên hệ gì với cô. Hắn chỉ muốn giao đồ vật xong thì lập tức rời đi. Nhận ra Diệp Mặc không thích mình, Sở Vân khom người cúi đầu nói:
- Tiền bối chắc nhìn thấy sự quyết đoán của tôi nên không vừa lòng. Kỳ thực, vãn bối cũng chỉ là bất đắc dĩ, xin tiền bối lượng thứ.
Nói xong, Sở Vân không chờ Diệp Mặc hỏi mà chủ động giải thích:
- Sở gia của vãn bối là gia tộc đời đời thủ hộ ở Bắc Vọng Châu. Tổ tiên của Sở gia là Sở Tiêu Y có công lực vô song, nhưng không nóng lòng phi thăng mà chỉ vì muốn bảo vệ Bắc Vọng Châu. Sau khi người mất tích, đệ tử của người vẫn không bỏ trách nhiệm này. Vãn bối đến Hàm Nguyên thành lần này cũng là vì chuyện liên quan đến Nam Sơn phường thị.
Nghe vậy, Diệp Mặc hiểu ra vì sao Sở Tiêu Y và Sở Vân luôn đặt Bắc Vọng lên hàng đầu. Một gia tộc đời đời thủ hộ cho một châu lục như vậy thực sự đáng được kính nể. Nhận thấy sắc mặt Diệp Mặc trở nên hòa hoãn, Sở Vân thở phào nhẹ nhõm:
- Tư gia là bại hoại của Tu Chân Giới, đã tàn sát vô số tu sĩ vô tội và sử dụng tinh huyết của tu sĩ để tu luyện. Lần này vãn bối đến Hàm Nguyên thành là để tiêu diệt Tư gia, nhưng không ngờ một đệ tử của vãn bối đã bị Tư gia bắt đi và cuối cùng bỏ mạng ở đây.
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi:
- Nếu cô đã muốn đối phó với Tư gia, sao lại dẫn theo đệ tử chỉ có tu vi Hư Thần?
Sở Vân bối rối, mặt đỏ bừng:
- Tiền bối chắc đã nghe qua Khổng Diệp lão nhân?
Diệp Mặc gật đầu, đã từng dự định sẽ thăm Khổng Diệp tiền bối một lần. Sở Vân tiếp tục nói:
- Tổ tiên Sở Tiêu Y có hai đệ tử, một người ở lại Bắc Vọng là Sở Nhàn, người còn lại là Sở Cửu Vũ dẫn tới Nam An Châu. Sau khi tổ tiên mất tích, Sở Nhàn cũng rời đi và không có tin tức gì. Khổng Diệp lão nhân chính là đệ tử trân truyền của Sở Nhàn, cũng có thể coi là đồ tôn của tổ tiên.
Diệp Mặc hiểu ra người mà ngàn năm tiếng tăm vẫn lừng lẫy ở Nam An Châu chính là Sở Cửu Vũ, trong khi Khổng Diệp ở Bắc Vọng cũng là đồ tôn của Sở Tiêu Y. Sở Vân tiếp tục:
- Khổng Diệp tiền bối từng là tu sĩ Hóa Chân duy nhất của Bắc Vọng Châu. Vì thọ mệnh sắp hết, người thường xuyên tìm kiếm tu sĩ mới để thay thế và mong có thể tìm được một thiên tài. Nhưng trong hàng trăm năm, không ai đạt được. Mãi đến hơn mười năm trước, tại đại hội luyện đan danh nhân đường ở Toái Diệp thành, mới phát hiện ra Diệp Mặc.
Diệp Mặc không khỏi cảm thấy xấu hổ khi nghe Sở Vân nhắc tới mình.
Sở Vân tiếp tục:
- Khổng Diệp tiền bối từng hẹn ước thời gian trăm năm với Diệp Mặc, dự định sau trăm năm nếu hắn đạt tu vi Ngưng Thể thì sẽ thu nhận làm đồ đệ. Nhưng không ngờ, chỉ mười năm, hắn đã tới tu vi Thừa Đỉnh hậu kỳ, vượt xa dự đoán của Khổng Diệp. Do đó, Khổng Diệp đã đổi thành năm mươi năm. Sau đợt thú triều, Khổng Diệp đã tiêu hao rất nhiều tinh lực, tuổi thọ càng giảm sút, nên chỉ có thể chờ năm mươi năm nữa mới truyền lại những điều quan trọng cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc kinh ngạc, không ngờ Khổng Diệp tiền bối chỉ còn lại năm mươi năm thọ mệnh. Hắn hiểu lí do tại sao Khổng Diệp lại không dám khai chiến với Xích Hạt, vì một khi khai chiến, tuổi thọ sẽ tiêu tan.
Sở Vân bước vào chuyện này với thái độ kính cẩn:
- Tôi không nên nói với tiền bối, nhưng tiền bối là tu sĩ Hóa Chân duy nhất ở Bắc Vọng Châu, vãn bối lo rằng Khổng Diệp tiền bối không biết chuyện này, nên mới mời tiền bối gặp Khổng Diệp một chuyến.
Diệp Mặc gật đầu:
- Tôi vốn đã có ý định thăm Khổng Diệp tiền bối, nên dù cô không nói, tôi cũng sẽ đi.
Sở Vân nghe Diệp Mặc cũng gọi Khổng Diệp là tiền bối, mặt mày vui vẻ:
- Cảm ơn tiền bối, vãn bối vẫn chưa được biết tôn tính của tiền bối.
Nhận thấy Diệp Mặc không có ý định trả lời, Sở Vân tiếp tục cung kính:
- Vãn bối đã có phần thất lễ. Vãn bối mang theo cháu gái là Sở Ngữ Lan và đệ tử, cũng vì sau khi việc ở đây kết thúc, sẽ đi tới Phỉ Hải thành bái kiến Diệp Mặc Đan Vương. Vãn bối hi vọng cháu gái mình có thể bái Diệp Mặc Đan Vương làm sư phụ.
Diệp Mặc xấu hổ, không ngờ cô bé lại muốn bái hắn làm thầy. Hắn không muốn dính dáng gì đến việc này, sợ bị thêm một cái đuôi bám theo. Hắn nói:
- Diệp Mặc không có ở Phỉ Hải thành, hơn nữa cũng sẽ không thu đệ tử, nên các cô không cần đi.
- Tiền bối quen biết Diệp Mặc sao? - Sở Vân lại ngạc nhiên.
Diệp Mặc gật đầu:
- Các cô không cần đi Phỉ Hải thành nữa, khi tôi qua đó, Diệp Mặc đã rời đi rồi, chưa biết khi nào mới trở về. Hơn nữa hắn không có ý định thu nhận đệ tử, nên không cần phải đi. Về cái Màn xương mù màu xám trắng lợi hại kia, tôi sẽ đi xem, còn các cô có thể về trước.
- Vâng, vãn bối xin tuân theo ý của tiền bối. - Sở Vân vội vàng đáp lại.
Diệp Mặc thở dài và nhớ đến di hài của Sở Tiêu Y, vội lấy ra một cái hòm ngọc đặt trên mặt đất, nói:
- Diệp Mặc đã qua đời, trước đây tôi đã tình cờ tìm được di hài của người và mang theo. Cô là hậu nhân của người, nên tôi giao cho cô.
- A... - Sở Vân và Sở Ngữ Lan ngỡ ngàng một lúc lâu. Khi Diệp Mặc đưa ngọc giản của Sở Tiêu Y cho Sở Vân, thì cô mới tỉnh táo lại. Cô tiếp nhận, và sau khi nhìn sơ qua, mới hiểu rằng tổ tiên không phải đã phi thăng mà là đã ra đi.
Một lúc sau, Sở Vân và Sở Ngữ Lan khóc lớn bên hòm ngọc. Diệp Mặc thẩm nghĩ, hắn hiểu tâm trạng của Sở Vân lúc này. Một niềm tin bất diệt đột ngột sụp đổ, khiến họ không chỉ hoảng sợ mà còn có chút bàng hoàng.
Sự phản cảm trước đó của hắn với Sở Vân hoàn toàn biến mất. Dù như thế nào, Bắc Vọng Sở gia cũng là một gia tộc đáng được tôn kính, đời đời thủ hộ cho Bắc Vọng Châu.
Sau khi khóc một lúc, Sở Vân kéo Sở Ngữ Lan tới trước mặt Diệp Mặc và thẳng thắn quỳ xuống:
- Chúng tôi xin cảm ơn tiền bối đã đưa di hài của tổ tiên trở về. Bằng không, tổ tiên của Sở gia đúng là không thể nhắm mắt.
Hiển nhiên, việc di hài Sở Tiêu Y trở về Bắc Vọng Châu rất quan trọng đối với Sở gia. Diệp Mặc tranh thủ thời gian đỡ hai người đứng lên, rồi chuyển đổi trọng tâm câu chuyện:
- Đệ tử thứ nhất của tổ tiên cô là Sở Nhàn đã đi đâu, các cô có biết không?
Sở Vân gật đầu:
- Vâng, vãn bối biết một ít. Sau khi tổ tiên Sở Tiêu Y rời đi đã lâu mà chưa trở về, Sở Nhàn thông báo thu nhận Khổng Diệp làm đệ tử, rồi nói muốn đi ra ngoài một chuyến, sẽ nhanh chóng trở về. Theo như Khổng Diệp nói, Sở Nhàn phải đi gia cố một phong ấn, nhưng sau đó cũng giống như tổ tiên Sở Tiêu Y, không hề trở về.
Diệp Mặc nghe xong cũng không khỏi cảm thán. Người tên Sở Nhàn có thể đã gặp sự cố mà mất mạng, vì tên linh hồn thể Kiết Vưu Phong giữ phong ấn kia cũng không đợi được người kế nhiệm. Hơn nữa, “Cửu xoa đao thi” cũng đã bị thất lạc bên ngoài, cuối cùng bị chính hắn chiếm được.
Chương truyện kể về cuộc gặp gỡ giữa Diệp Mặc và Sở Vân, hậu duệ của Sở Tiêu Y, trong đại điện. Sở Vân tiết lộ về gia tộc Sở, người đã thủ hộ Bắc Vọng Châu. Diệp Mặc giao di hài của Sở Tiêu Y cho Sở Vân, giúp cô tìm lại tổ tiên. Họ cùng thảo luận về các đệ tử của Sở Tiêu Y và sự quan trọng của việc khôi phục di hài, từ đó, mối quan hệ giữa họ dần trở nên hòa hợp, dù ban đầu có nhiều hiểu lầm và căng thẳng.
Trong đại điện, Diệp Mặc đối mặt với một tu sĩ Kiếp Biến tự phụ, người đã dám ra tay với hắn. Diệp Mặc thấy đối thủ không đáng lo ngại, khiến tên Kiếp Biến sợ hãi khi nhận ra thực lực của hắn. Tình huống căng thẳng khi cô gái Sở Vân muốn thoát thân nhưng không thể. Cuối cùng, Diệp Mặc dễ dàng đánh bại tu sĩ Kiếp Biến bằng 'Chân nguyên thủ' và công phá công pháp nguy hiểm của hắn. Sau trận chiến, Sở Vân và cháu gái nhận ra sự mạnh mẽ của Diệp Mặc và cúi mình chào tôn kính.