Nhưng Cảnh Học Minh bỗng nhiên không chờ Diệp Mặc nói thêm mà kéo hắn lại, nói:

- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây. Không ngờ cậu lại đắc tội với Diêm Vương thành chủ của Hắc Thạch thành. Dù có chạy trốn thế nào, y sẽ cược rằng sẽ tìm ra chúng ta.

Diệp Mặc cảm thấy rất kính phục khả năng chạy trốn của Cảnh Học Minh, vì vậy không hề do dự mà tiếp tục theo hướng mà Cảnh Học Minh dẫn dắt vào hư không.

Trên đường đi, Diệp Mặc nhận ra rằng khả năng luyện thể của Cảnh Học Minh thực sự vượt trội hơn mình. Có lẽ, Cảnh Học Minh đã đạt đến tiêu chuẩn Tôn Cảnh trong ba cảnh giới Thần Cảnh. Không gian loạn lưu và không gian đao gió dọc đường không hề gây ra bất kỳ áp lực nào cho Cảnh Học Minh, thậm chí cả những không gian lốc xoáy cũng không làm anh do dự mà đi qua. Diệp Mặc hết sức kinh ngạc.

Năm ngày năm đêm sau, Cảnh Học Minh dẫn Diệp Mặc đến một nơi có màu đỏ sậm. Tại đây, không gian đao gió nóng bỏng đến mức làm cả người có trình độ luyện thể như Diệp Mặc cũng cảm thấy đau đớn khi bị những cơn gió này xô vào.

Đến nơi này, Cảnh Học Minh mới dừng lại, thở dài rồi nói:

- Đến đây rồi, cho dù Hắc Diêm Vương có mạnh đến đâu, chắc hẳn cũng không tìm được chúng ta.

Nói xong, y giơ ngón tay cái lên với Diệp Mặc:

- Cậu thực sự gan dạ, dám giết cả con trai của lão già đó. May mà cậu không gặp phải đứa con trai khác của lão, không thì chắc cậu cũng sẽ đánh luôn. Hai tên khốn đó đều là con của vợ lão Hắc Diêm Vương sinh ra tại Hắc Thạch thành, nên lão hết sức nuông chiều chúng. Nhưng cả hai lại không có khả năng tu luyện đến cảnh giới cao hơn, vì vậy mới phải xưng vương xưng bá tại Hắc Thạch thành. Nếu tôi ở Hắc Thạch thành, chắc chắn tôi đã không nhịn nổi mà tiêu diệt hai tên đó rồi.

- Cảnh huynh, anh không ở Hắc Thạch thành sao?

Diệp Mặc ngạc nhiên. Hắn có Thế giới trang vàng, nên mới có thể sinh tồn trong 'Vết nứt hư không' này. Cảnh Học Minh sao lại giống hắn như vậy?

Cảnh Học Minh cười hắc hắc:

- Tôi sống trong không gian hư vô loạn lưu này đã mấy trăm năm. Trình độ luyện thể của tôi đã đạt tới Tôn Cảnh trong ba cảnh giới Thần Cảnh, nên mới có thể an toàn. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao một tu sĩ Hóa Chân tầng một như cậu lại có thể an toàn trong 'Vết nứt hư không' này. Hóa ra cậu cũng là một tu sĩ luyện thể, hơn nữa còn đạt tới hậu kỳ trong ba cảnh giới Vương Cảnh. Thật đáng khâm phục.

Diệp Mặc cảm thấy mặc dù Cảnh Học Minh khen hắn, nhưng cũng không có vẻ gì là bất ngờ, nên liền thắc mắc:

- Cảnh huynh, số lượng tu sĩ luyện thể ở Hắc Thạch thành nhiều sao?

Trong suy nghĩ của Diệp Mặc, việc tu luyện luyện thể đạt tới Vương Cảnh đã là rất hiếm hoi.

Cảnh Học Minh gật đầu:

- Ở 'Vết nứt hư không' này, không có chỗ tốt nào khác ngoài việc là một nơi tốt để luyện thể. Tu sĩ ở Hắc Thạch thành, hầu hết đều phải luyện thể. Ngay cả người có trình độ luyện thể thấp nhất cũng đã là Hư Cảnh trong ba cảnh giới Vương Cảnh. Những người đã đạt tới Tôn Cảnh như tôi thì còn nhiều hơn thế, có thể lên tới trên trăm người. Về phần Diêm Vương thành chủ của Hắc Thạch thành, tôi nghi ngờ rằng lão ta đã đạt tới cực hạn Thần Cảnh trong ba cảnh giới Thần Cảnh rồi.

- Đúng là không thể ngờ được bọn họ có thể truy đuổi tôi nhanh như vậy, hóa ra đều là những cao thủ luyện thể.

Diệp Mặc không khỏi cảm thán.

Cảnh Học Minh lắc đầu:

- Những người đó có thể truy đuổi cậu không phải vì bọn họ là cao thủ luyện thể, mà là vì cậu đã để lại dấu vết trên đường đi, thế nên bọn họ mới có thể dễ dàng tìm theo.

- Tôi đã rất cẩn thận rồi mà, sao vẫn có thể để lại dấu vết?

Diệp Mặc nghi hoặc.

Cảnh Học Minh tiếp tục giải thích:

- Đó là vì cậu mới đến 'Vết nứt hư không' này. Cậu còn chưa quen thuộc với một số quy tắc ở đây. Trong 'Vết nứt hư không', không gian đao gió, không gian loạn lưu và không gian cát mịn đều có quy luật riêng. Khi cậu chạy trốn, hiển nhiên đã chọn những nơi có không gian đao gió và không gian loạn lưu để đi. Mỗi nơi cậu đi qua đều để lại vết tích mờ nhạt, mà những dấu vết này lâu không biến mất. Chính vì vậy mà những người kia mới có thể lần theo dấu vết của cậu.

Nghe đến đây, Diệp Mặc toát mồ hôi lạnh. Nếu không có Cảnh Học Minh cảnh báo, có lẽ hắn đã không nhận ra lý do mình bị vây đánh.

Cảnh Học Minh tiếp tục:

- Tôi dẫn cậu đi theo đường đi không để lại dấu vết. Những tuyến đường này có không gian đao gió và không gian loạn lưu dày đặc hơn một chút, nhưng những dấu vết đó sẽ nhanh chóng bị hòa tan. Từ lâu, tôi đã tìm ra cách để chạy trốn khỏi sự truy đuổi. Nhưng thành chủ Hắc Thạch thành thì khác, thần trí và khả năng cảm ứng của lão ta vô cùng mạnh mẽ, vì vậy chúng ta vẫn cần phải tiếp tục chạy trốn.

Diệp Mặc vô cùng cảm kích Cảnh Học Minh, liền ôm quyền nói:

- Cảm ơn Cảnh huynh đã cứu mạng. Nếu không có anh giúp đỡ, chắc tôi vẫn không biết lý do vì sao mình bị giết. Cảnh huynh có phải cũng đắc tội với Hắc Diêm Vương thành chủ kia không?

Cảnh Học Minh lắc đầu:

- Tôi không đắc tội với lão ta, mà là với một cô gái, một cô gái cực đẹp.

Diệp Mặc chợt nhớ tới việc Cảnh Học Minh biểu lộ với một cô gái và bị từ chối, rồi sau đó bị trả thù. Lần này, Cảnh Học Minh không biết rằng Diệp Mặc đang nghĩ gì, tiếp tục nói:

- Tại Hắc Thạch thành, người có tu vi cao nhất là thành chủ Hắc Diêm Vương Tác An Sơn. Còn mỹ nhân đẹp nhất Hắc Thạch thành là vợ của phó thành chủ Thạch Đạp, tên là Từ Thanh Phi. Bề ngoài của cô ta rất thuần khiết, nhưng thực chất lại không giữ đạo đức. Tôi tình cờ phát hiện cô ta tằng tịu với Hắc Diêm Vương Tác An Sơn, nên mới thấy rõ bộ mặt thật của cô.

Diệp Mặc nghĩ rằng Từ Thanh Phi hẳn đã phát hiện Cảnh Học Minh nhìn thấy bí mật của cô, nên mới có động thái chống trả. Nhưng không ngờ Cảnh Học Minh tiếp tục:

- Chuyện này tôi không hề để tâm. Nhưng Từ Thanh Phi lại cố gắng theo đuổi tôi, thậm chí đã vài lần dẫn dắt tôi. Tôi không thể dây dưa với kiểu phụ nữ vô sỉ như vậy. Sau nhiều lần từ chối, có một lần tôi đã không kiềm chế được mà lớn tiếng. Kết quả là, từ đó tôi đã hoàn toàn đắc tội với cô ta, không thể lưu lại Hắc Thạch thành nữa. Nhưng cũng tốt, vì không phải ở lại Hắc Thạch thành nên tôi mới có thể luyện thể tới cảnh giới Tôn Cảnh.

Diệp Mặc nghe xong những lời của Cảnh Học Minh, thật sự không dám tin. Cô nàng đệ nhất mỹ nữ Hắc Thạch thành là Từ Thanh Phi sao lại có thể để mắt tới người đen đúa, gầy gò như Cảnh Học Minh?

Cảnh Học Minh nhận thấy Diệp Mặc nhìn mình như vậy, liền có chút tức giận:

- Có phải cậu nghĩ tôi không xinh đẹp đến nỗi không có cô gái nào thích không? Tôi nói cho cậu biết, lời tôi nói hoàn toàn là thật. Nếu tôi có ý với cô ta, thì tôi đã chiếm hữu cô ta từ lâu rồi. Đáng tiếc, tôi ghét nhất là kiểu phụ nữ không biết xấu hổ.

Diệp Mặc thở dài một cái:

- Thật đáng tiếc, phó thành chủ đó không ngờ lại đội một cái mũ xanh mà không hay biết gì.

Cảnh Học Minh cười lạnh:

- Cậu cho rằng phó thành chủ Thạch Đạp không biết gì sao? Y hoàn toàn biết rõ chuyện đó. Có nhiều chuyện tôi không muốn biết, nhưng lại không thể không biết. Thạch Đạp âm hiểm không kém Hắc Diêm Vương. Nếu tôi đoán không nhầm, cô con gái Xuyên công chúa không phải là con của y, mà là con của Hắc Diêm Vương. Thạch Đạp biết rõ nhưng vẫn thờ ơ, rõ ràng là y cố ý.

Diệp Mặc rất ngạc nhiên, nhìn Cảnh Học Minh rồi hỏi:

- Ý anh là Thạch Đạp dung túng cho con trai của Tác An Sơn và con gái của y yêu nhau...

Diệp Mặc quá kinh ngạc, đến mức gọi y là "lão Hắc" như Cảnh Học Minh. Sau khi gọi như vậy, hắn cảm thấy cách gọi này rất tự nhiên.

Cảnh Học Minh không để ý đến điều đó, chỉ gật đầu:

- Tôi đoán là như vậy, hắc hắc...

Diệp Mặc thực sự không biết phải nói gì. Hắn cảm thấy phó thành chủ Thạch Đạp thật sự có chút xấu xa.

Cảnh Học Minh chỉ vào phía trước, nơi có một vùng không gian lốc xoáy đao gió màu đỏ đậm:

- Nơi đó chính là chỗ tôi luyện thể để thăng cấp lên Tôn Cảnh. Sau này nếu cậu muốn luyện ba cảnh giới Thần Cảnh, có thể vào đó luyện tập.

Diệp Mặc lắc đầu:

- Bây giờ tôi không thể vào đó để luyện tập được. Hơn nữa, điều tôi muốn làm hiện tại không phải là thăng cấp Tôn Cảnh, mà là tìm cách thoát khỏi 'Vết nứt hư không' này. Tôi không thể ở lại đây.

Cảnh Học Minh liếc nhìn Diệp Mặc với vẻ khinh thường:

- Diệp Mặc, không phải tôi nói cậu, nhưng tu sĩ ở trong 'Vết nứt hư không', ai mà không muốn rời đi chứ? Nhưng cho đến giờ, vẫn không có ai có khả năng đó cả. Vì vậy, tôi khuyên cậu không nên quá quan tâm đến chuyện đó.

Diệp Mặc không bận tâm đến sự châm chọc của Cảnh Học Minh, kiên định nói:

- Tôi nhất định phải rời khỏi đây, bằng bất cứ giá nào đi chăng nữa.

Cảnh Học Minh cảm nhận được sự kiên định của Diệp Mặc, không tiếp tục châm chọc hắn nữa, nhưng trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Nếu cậu nhất định phải rời khỏi, thì cũng không phải không có biện pháp, nhưng xác suất chết là 99.99%.

- Lão Hắc, anh nói đi, chỗ nào? Nói mau.

Diệp Mặc nghe Cảnh Học Minh nói vậy, ngay lập tức trở nên hào hứng, muốn biết thêm thông tin.

Cảnh Học Minh vỗ vai Diệp Mặc:

- Diệp Mặc, không phải tôi xem thường cậu. Nhưng tu vi của cậu hiện tại mà đến nơi đó, sợ rằng không có nổi một phần trăm cơ hội sống sót. Nếu cậu không đạt tới ba cảnh giới Thần Cảnh thì dù tôi có nói cho cậu biết cũng vô ích.

Chưa để Diệp Mặc nói gì, Cảnh Học Minh lại tiếp tục:

- Cậu không cần phải vội, tôi có một nơi, cậu đến luyện thể với tôi, tôi đảm bảo với tài năng của cậu, trong một thời gian ngắn sẽ thăng cấp lên ba cảnh giới Thần Cảnh...

Đột nhiên, một âm thanh u ám vang lên:

- Đáng tiếc, các ngươi đã không còn cơ hội nữa.

Theo âm thanh đó, một người tu sĩ trung niên với sắc mặt âm trầm đã xuất hiện trước mặt Diệp MặcCảnh Học Minh.

- Tác An Sơn...

Cảnh Học Minh hoảng sợ kêu lên, rồi ngay lập tức liếc nhìn Diệp Mặc:

- Diệp Mặc, lão Hắc tôi sẽ chết cùng với cậu mất!

Dù miệng nói vậy, nhưng trong tay y đã lấy ra một kiện pháp bảo màu vàng, đó chính là Phiên Thiên Ấn.

Diệp Mặc chú ý đến Tác An Sơn, tu vi của lão ta hình như là Hóa Chân đỉnh, nhưng khi hắn quan sát kỹ hơn thì nhận ra lão không chỉ đơn thuần là Hóa Chân đỉnh. Tuy nhiên, cụ thể là như thế nào thì hắn không đoán được. Nhưng khi Tác An Sơn đã đuổi tới, Diệp Mặc không chút do dự rút ra Tử Đao. Đến lúc này, hắn không cần phải lùi bước nữa.

Tác An Sơn thấy Cảnh Học MinhDiệp Mặc đều đã lấy ra pháp bảo, muốn giằng co với mình thì nhất thời tức giận mà cười lớn:

- Ha ha, tốt lắm, rất gan dạ, Tác An Sơn ta đã nhiều năm không thấy ai dám rút pháp bảo trước mặt ta cả!

Tóm tắt:

Trong chương này, Diệp Mặc và Cảnh Học Minh đang chạy trốn khỏi Hắc Thạch thành sau khi Diệp Mặc vô tình đắc tội với Diêm Vương Tác An Sơn. Cảnh Học Minh dẫn Diệp Mặc qua những khu vực đầy nguy hiểm trong 'Vết nứt hư không', giúp hắn hiểu hơn về quy luật của không gian nơi đây. Dù Cảnh Học Minh rất tài giỏi, sự truy đuổi của Tác An Sơn vẫn rất đáng sợ. Tình hình trở nên căng thẳng khi Tác An Sơn xuất hiện, đe dọa sự sống của cả hai, buộc họ phải chuẩn bị cho một cuộc chiến sinh tử.