Diệp Mặc chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng khi Thạch Đạp nhắc tới, tâm trí hắn lập tức bị thu hút. Những tu sĩ trong 'Vết nứt hư không' này hiển nhiên đều là Hóa Chân, và là những tinh anh đến từ các thế giới Tu Chân khác nhau. Bởi vậy, tài sản của họ quả thật rất phong phú. Chỉ cần Tác An Sơn lấy được một phần nhỏ, Diệp Mặc có thể có được một nửa của phần đó, và như vậy đã có thể bằng cả một châu lục.

Khi nhận thấy Diệp Mặc bắt đầu dao động, Thạch Đạp liền nhanh chóng nói tiếp:

- Hơn nữa, cậu có thật sự nghĩ rằng Tác An Sơn sẽ không tìm được cậu hay sao? Tu sĩ Hóa Chân ở Hắc Thạch thành nhiều không đếm xuể, nếu muốn tìm một người trong 'Vết nứt hư không' này, thì chắc chắn sẽ có ngày cậu và Cảnh Học Minh bị ông ta phát hiện.

Diệp Mặc không phản bác, bởi vì hắn biết Thạch Đạp nói đúng hoàn toàn. Hắn chỉ lạnh lùng hỏi:

- Tôi muốn biết, sao ngài có thể biết vị trí của tôi? Làm thế nào mà ngài tìm ra tôi nhanh chóng như vậy?

Thạch Đạp mỉm cười, vẫy tay một cái và một viên khoáng thạch nhỏ xuất hiện trong tay y. Y đưa viên khoáng thạch đó cho Diệp Mặc xem và nói:

- Bởi vì tôi có cái này.

Ngay khi viên khoáng thạch rơi vào tay, Diệp Mặc thấy một trận pháp theo dõi được khắc trên bề mặt. Cấm chế của trận pháp rất tinh vi, nếu không xét nét sẽ khó có thể nhận ra. Ai cũng sẽ không phí thời gian để xem xét một viên khoáng thạch bình thường trong 'Vết nứt hư không'.

Nhưng sự trùng hợp khiến Diệp Mặc cảm thấy hoài nghi. Hắn vừa mới đến đây mà Thạch Đạp đã bố trí một trận pháp theo dõi? Nghĩ đến việc Thạch Đạp biết hắn đã lấy mười hai viên 'Lôi châu' từ Tác An Sơn, trong lòng hắn cảm thấy khiếp sợ. Không lẽ Thạch Đạp...

Thạch Đạp thấy biểu cảm hoảng sợ của Diệp Mặc, không đợi hắn nói gì, y cười nhạt và gật đầu:

- Cậu không đoán sai đâu. Suốt hàng trăm năm qua, tôi đã bố trí không biết bao nhiêu viên khoáng thạch theo dõi trong 'Vết nứt hư không'. Những viên khoáng thạch này sẽ cho tôi biết hầu hết mọi chuyện xảy ra trong không gian này. Chỉ có tôi mới có thể xem hình ảnh từ trận pháp bên trong, còn người khác cầm nó chỉ thấy là một viên khoáng thạch bình thường mà thôi. Vì vậy, cho dù cậu và Cảnh Học Minh có trốn đi đâu, tôi cũng có thể theo dõi được.

Nói dứt, trong mắt y hiện lên tia kiêu ngạo:

- Bởi vì chẳng ai biết tôi cũng là một tông sư trận pháp cấp chín.

Diệp Mặc cảm thấy lạnh toát. Thạch Đạp quả thật rất độc ác, đã dành hàng trăm năm để chỉ khắc trận pháp theo dõi trên những viên khoáng thạch như vậy. Mọi thứ y làm rõ ràng chỉ có một mục đích duy nhất: tiêu diệt Tác An Sơn.

Người này có thể nhẫn nhịn lâu như vậy sao? Diệp Mặc nhìn Thạch Đạp bằng ánh mắt hoài nghi. Hắn cảm nhận được rằng mình không thể hiểu hết cái thù hận của Thạch Đạp đối với Tác An Sơn, nhưng sao y có thể kiên nhẫn để chuẩn bị mọi thứ lâu đến vậy?

Mặc dù Diệp Mặc cũng rất muốn xử lý Tác An Sơn, nhưng hắn không muốn làm điều không suy nghĩ. Hắn biết rõ sức mạnh của Tác An Sơn, có thể nói lão chính là tu sĩ mạnh nhất mà hắn từng gặp.

Thạch Đạp không hề sốt ruột, cứ chờ đợi câu trả lời của Diệp Mặc. Hắn im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn Thạch Đạp và hỏi:

- Tôi chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng hai, lão Hắc tuy không tệ, nhưng cũng chỉ là một tu sĩ Hóa Chân bình thường, sao ngài lại quyết tâm tìm chúng tôi?

Thạch Đạp gật đầu nói:

- Câu hỏi rất hay, vì chỉ có cậu mới có thể giúp tôi. Tôi là tu luyện giả hệ Mộc, nếu Tác An Sơn không có 'Ly minh hỏa' màu lam, tôi cũng sẽ không ngại lão. Nhưng Thiên hỏa của lão với tôi lại là sự khắc chế trời sinh, cho nên pháp thuật của tôi trước mặt lão hoàn toàn không có tác dụng.

Diệp Mặc trong lòng chấn động, hắn khó tin hỏi lại:

- Ngài thực sự nói rằng nếu Tác An Sơn không có 'Ly minh hỏa', ngài có thể đánh ngang tay với ông ta?

Thạch Đạp ngạo nghễ cười:

- mặc dù không thể ngang tài ngang sức, nhưng lão ta cũng không thể làm gì được tôi. Nếu thêm kỹ năng trận pháp của tôi cùng với sự hỗ trợ của Cảnh Học Minh và cậu, tôi tin chúng ta có thể tiêu diệt lão.

Diệp Mặc cuối cùng hiểu ra, Thạch Đạp có cùng mục tiêu với hắn. Hắn cũng tính toán trước khi quyết định xử lý Tác An Sơn phải dùng trận pháp vây khốn trước.

Dù đã tin vào lời của Thạch Đạp, Diệp Mặc vẫn tò mò hỏi:

- Nếu Thạch phó thành chủ đã mạnh đến vậy, tại sao phải đợi đến hôm nay?

Thạch Đạp trầm giọng:

- Tôi có thể chiến đấu, nhưng không dám mạo hiểm. Tôi chỉ có một cơ hội, nếu lỡ mất, tôi sẽ không thể nào nhắm mắt được.

Nói đến đây, vẻ mặt Thạch Đạp bỗng trở nên kích động, y nắm chặt tay, giọng nói run rẩy:

- Tôi tên Dương Phi Cảnh nhưng đã giả làm Thạch Đạp, bên ngoài không dám nhận họ Dương. Tôi đã phải giả trang nhu nhược, không dám đối mặt việc vợ mình thông dâm với Tác An Sơn... Tôi chỉ mong được trực tiếp giết chết lão ta... Tôi rất hận, chỉ có một cơ hội, vì vậy tôi sẽ không để tuột mất lần này.

Diệp Mặc cảm nhận vẻ kích động trên mặt Thạch Đạp, hắn cảm thấy có chút đồng tình. Nhưng một người có khả năng kiềm chế tốt như vậy, Diệp Mặc thà chọc giận Tác An Sơn hơn là chọc vào Thạch Đạp.

Một lúc sau, Thạch Đạp mới lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng hỏi:

- Vừa nãy tôi hơi kích động, Diệp huynh cho tôi biết cảm giác về đề nghị của tôi thế nào?

Diệp Mặc cảm thấy mọi thứ Thạch Đạp vừa thể hiện có thể là diễn trò. Nếu đúng là vậy, thì y có thể trở thành một trong những diễn viên vĩ đại nhất Hollywood. Trong lòng, Diệp Mặc dần đồng ý với đề nghị của Thạch Đạp, vì nếu hắn không giết được Tác An Sơn, thì lão ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Có thể bây giờ lão đang tìm hắn cũng nên.

Chưa kịp để Diệp Mặc nói, Thạch Đạp lại bổ sung:

- Tác An Sơn không chỉ phái hơn trăm tu sĩ Hóa Chân tìm cậu, ông ta còn thả hai linh khuyển cấp mười để truy tìm cả cậu và Cảnh Học Minh.

Diệp Mặc biết Thạch Đạp không nói dối. Hắn gật đầu:

- Được, tôi đồng ý. Tôi sẽ liên lạc với Cảnh Học Minh, còn việc chuẩn bị mai phục thì ngài lo liệu đi.

Thạch Đạp gật đầu:

- Chúng ta sẽ bố trí mai phục ở đây. Cậu đã tu luyện ở đây hơn nửa tháng, Tác An Sơn chắc chắn sẽ tìm đến. Khi lão xác nhận cậu đã lâu ở đây, chỉ cần cậu để lại một manh mối nhỏ, tôi chắc chắn trong vòng ba ngày, Tác An Sơn sẽ đến.

Sau đó, Thạch Đạp nhìn Diệp Mặc và nói:

- Trong ba ngày này, tôi hoàn toàn có thể bố trí một trận pháp vây khốn cấp chín và một trận sát cấp chín.

Nói đến đây, Thạch Đạp do dự một chút, rồi hỏi Diệp Mặc:

- Khả năng của cậu về trận pháp thế nào?

Diệp Mặc giật mình, nhưng nhanh chóng gật đầu:

- Tôi có trình độ tốt, mặc dù chưa lên tới cấp sáu, nhưng là đại sư trận pháp cấp năm, cho nên tôi cũng có thể hỗ trợ ngài trong việc khống chế trận pháp cấp chín.

Thạch Đạp nghe vậy thì sắc mặt không đổi, chỉ gật đầu:

- Cũng tốt.

Rồi Diệp Mặc gửi một thông điệp cho Cảnh Học Minh, nhưng không nhận được hồi âm. Khi thấy Cảnh Học Minh không đến, Thạch Đạp thản nhiên nói:

- Thực ra cậu cũng đủ rồi, dù có nhiều người cũng không thể ngăn cản được Thiên hỏa của Tác An Sơn.

Diệp Mặc cảm thấy ngạc nhiên trước sự tự tin của Thạch Đạp. Hắn không hề nghĩ rằng Thạch Đạp đang khoác lác, vì sức mạnh của Tác An Sơn ở Hắc Thạch thành ai cũng biết. Thạch Đạpthù hận sâu sắc với lão mà lại bình tĩnh như vậy, hiển nhiên y rất hiểu rõ thực lực của Tác An Sơn. Chính vì hiểu rõ nên y mới có được sự tự tin như vậy, vì vậy Diệp Mặc cũng thấy rằng năng lực của Thạch Đạp rõ ràng rất mạnh.

Thạch Đạp bắt đầu bố trí trận pháp, Diệp Mặc đứng quan sát bên cạnh. Y không để ý đến hắn. Diệp Mặc nhìn thấy các trận kỳ mà Thạch Đạp bố trí đều được chế tác từ những tài liệu tốt nhất. Có vẻ như y đã chuẩn bị từ rất lâu để thực hiện trận pháp này.

Trong lòng Diệp Mặc thầm lo sợ, quả nhiên cao thủ xuất hiện khắp nơi. Khả năng trận pháp của Thạch Đạp không hề kém hắn. Mặc dù y không có loại thủ pháp bố trí trận kỳ hư không, nhưng lại có thể thông qua quy luật của không gian lốc xoáy và độ gió để ẩn nấp đi trận kỳ.

Chỉ sau một ngày, hai trận pháp 'Lục tử đỉnh trận' và 'Hồi hoàn lục tiên trận' đã hoàn tất. Nếu không phải vì Diệp Mặc thấy toàn bộ quá trình Thạch Đạp bố trí trận pháp, hắn có lẽ không thể nhận ra có hai trận pháp ở đây.

Hai trận pháp này không lạ lẫm gì, 'Lục tử đỉnh trận' và 'Hồi hoàn lục tiên trận' đều là cấp chín, nhưng dưới sự kiểm soát của từng người sẽ tạo ra nhiều biến hóa khác nhau. Ngay cả người tinh thông hai trận pháp cũng sẽ chỉ hoàn toàn phụ thuộc vào ý muốn của người bố trí trận.

Hơn nữa, Diệp Mặc còn thấy rằng hai trận nó hoàn toàn bổ trợ cho nhau, không có bất kỳ khe hở nào, không hề có lỗ nhỏ nào.

Với tư cách là tông sư trận pháp cấp chín, Diệp Mặc thầm cảm thấy kinh ngạc. Hắn biết rằng nếu không phải là một tông sư trận pháp cấp chín hoặc không tự mình bố trí trận pháp ‘Không gian cửu huyễn sát trận’, hắn khó lòng đối phó với Thạch Đạp. Do đó, một khi trận pháp được khởi động, mọi thứ sẽ nằm dưới sự kiểm soát của Thạch Đạp. Với bản tính của Diệp Mặc, hắn chắc chắn không thể để mạng sống của mình nằm trong tay người khác.

Sau khi Thạch Đạp hoàn thành trận pháp, y nói với Diệp Mặc:

- Cậu cứ ở lại đây luyện thể, tôi không thể ở gần, nếu không Tác An Sơn sẽ nghi ngờ. Nhưng cậu yên tâm, một khi lão đến, tôi sẽ lập tức tới trợ giúp cậu.

Diệp Mặc cảm thấy Thạch Đạp có vấn đề nhưng vẫn gật đầu:

- Tốt, tôi sẽ ở đây chờ Tác An Sơn đến.

Thạch Đạp có vấn đề, Diệp Mặc cũng không lo lắng, vì ở đây có trận pháp của Thạch Đạp, cũng có trận pháp của chính hắn.

Tóm tắt:

Chương này xoay quanh cuộc gặp gỡ giữa Diệp Mặc và Thạch Đạp, nơi họ cùng bàn về kế hoạch tiêu diệt Tác An Sơn - một tu sĩ mạnh mẽ mà họ đều thù hận. Thạch Đạp tiết lộ về khả năng bố trí trận pháp theo dõi, cho thấy hắn đã chuẩn bị rất lâu cho kế hoạch này. Diệp Mặc, tuy hoài nghi, nhưng cũng đồng ý tham gia vào kế hoạch sau khi nhận ra Tác An Sơn đã phái người săn lùng họ. Cuộc chiến không chỉ là về sức mạnh mà còn là một cuộc đấu trí đầy căng thẳng.