Diệp Mặc trở về nhà và thấy Hứa Vy chưa về. Mặc dù cô đã thức khuya làm việc để kiếm tiền, nhưng số tiền cô kiếm được thì cũng đáng mừng đối với hắn, người đang gặp khó khăn về tài chính. Tuy nhiên, hắn biết rằng đây chỉ là lần duy nhất nên không thể tiếp tục như vậy, vì dễ dàng bị lộ thân phận và tình hình hiện tại của mình. Hắn chưa đủ khả năng để tự bảo vệ, và nếu bất kỳ thông tin nào về hắn bị rò rỉ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhất là khi thế giới không hề an toàn như nó có vẻ bề ngoài.
Sau khi Hứa Vy trở về, Diệp Mặc nhận thấy đôi mắt sưng đỏ của cô, như thể đã gặp chuyện không vui. Tuy không có quan hệ gần gũi, hắn cũng không hỏi về điều đó. Những ngày tiếp theo, ngoài việc đến lớp học, Diệp Mặc dành thời gian cho việc tu luyện và rèn luyện thân thể. Vì có một chút tiền, hắn quyết định không bán hàng ở chợ đêm nữa. Điều khiến hắn cảm thấy lạ là từ khi Tô My bị humiliated trước mặt hắn, cô không còn tìm hắn nữa. Dù vậy, Diệp Mặc cũng thấy thoải mái hơn vì không phải lo nghĩ nhiều.
Diệp Mặc không hay biết có nhiều người đang tìm kiếm hắn. Ngoài Tô Tịnh Văn, người đã mua bùa chú của hắn, còn có người ông đã được Diệp Mặc chữa bệnh và cả Vương Bằng, người mà trước đó đã ném bùa chú vào hắn, khiến khuỷu tay không thể vận động được. Ông già cũng đã lật tung bệnh viện Lợi Khang để tìm nhưng không thấy ai tên Diệp Mặc cả, như thể hắn đã biến mất.
Không chỉ riêng bác sĩ Thôi bị thẩm vấn, mà tất cả bác sĩ và y tá cũng đều bị triệu tập để hỏi về hắn, nhưng đều không có thông tin gì về bác sĩ đã mang hộp thuốc và sử dụng châm cứu. Tiểu Vũ nghi ngờ Diệp Mặc vì sự việc xảy ra vào đêm hắn làm việc, nhưng khi biết rằng hắn là một kẻ vô công rồi nghề, lòng nghi ngờ của cô đã tan biến.
Nếu không phải tình trạng của ông lão đã hoàn toàn hồi phục và thân phận của Diệp Mặc bí ẩn, có lẽ người ta còn nghi ngờ rằng câu chuyện này là do ông ta và cháu gái bịa đặt ra.
Tô Tịnh Văn gần đây cảm thấy rất vui, không chỉ vì bệnh tình của mẹ đã khỏi mà còn vì tên Vương Bằng mà cô ghét đã không xuất hiện nữa. Cô rất cảm ơn người đã bán bùa chú cho mình, vì hắn đã thay đổi mọi thứ. Một ngày, mẹ cô hỏi: "Kẻ đã bán bùa chú cho con đã tìm thấy chưa?"
Cô đáp, "Không, con đã đến vườn Hải Bảo rất nhiều lần nhưng không gặp anh ấy. Dường như gia đình họ Vương cũng đang tìm anh ấy, con sợ anh ấy sẽ gặp nguy hiểm."
Người phụ nữ trung niên an ủi: "Tịnh Văn, con nghĩ kẻ bí ẩn đó sẽ sợ gia đình họ Vương sao? Đừng lo, sau này nếu gặp, con hãy dẫn anh ta về đây. Mẹ muốn cảm ơn anh ta."
Tô Tịnh Văn cảm thấy rất tò mò về Diệp Mặc. Dù sao thì từ khi có bùa chú, cô cảm thấy cuộc sống thoải mái hơn. Cô từng muốn thử nghiệm sức mạnh của bùa hỏa cầu nhưng không làm vì chỉ còn một lá.
Diệp Mặc không hay biết rằng nhiều người đang tìm kiếm mình. Hiện tại, với số tiền trong tay, hắn cũng không cần phải đi chợ đêm nữa và sống cuộc sống bình thường với việc học và ở nhà. Tuy nhiên, hôm nay khi rời thư viện, hắn cảm thấy có ai đó đang theo dõi. Khi ra khỏi trường, cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn.
Không xa cổng trường, hắn thấy một chiếc xe đua Land Rover và nhận ra có nhiều người trong xe đang chú ý đến mình. Hắn cười lạnh lùng, nhận ra mình đã bị theo dõi. Hắn đã rất cẩn thận từ khi đến đây, không gây chuyện với ai trừ khi bị khiêu khích. Hắn đoán rằng những người này có liên quan đến Trịnh Văn Kiều nên quyết định chủ động tiếp cận họ.
Hai thanh niên tóc vàng bước ra từ xe, một người trong số họ hỏi: "Anh là Diệp Mặc? Phiền anh đi với chúng tôi một chút. Đừng từ chối, anh sẽ gặp rắc rối đấy."
Diệp Mặc mỉm cười và nói: "Dẫn đường đi."
Bị bất ngờ, một trong hai người gật đầu đồng ý. Diệp Mặc đi theo họ như thể đang được mời lên xe. Trong khi đó, Tô Tịnh Văn vừa dừng xe ở cổng trường thì nhìn thấy Diệp Mặc đang bị lôi lên xe. Cô không thể bỏ mặc hắn và quyết định báo cảnh sát sau khi miêu tả hướng đi của chiếc Land Rover. Cô đuổi theo, nhưng không dám tiến quá gần, chỉ dám theo dõi từ xa.
Chiếc xe lan xa vào vùng ngoại ô, Tô Tịnh Văn biết rằng nhóm người này muốn tìm nơi vắng vẻ để hành động và có khả năng xảy ra chuyện tồi tệ. Khi chiếc Land Rover đi xa, những dòng suy nghĩ của cô lo âu hơn bao giờ hết. Sau mười phút, một chiếc xe cảnh sát cuối cùng cũng xuất hiện.
Trong chương truyện này, Diệp Mặc thuyết phục ông lão về khả năng chữa bệnh của mình, mặc dù còn nhiều hoài nghi. Sau khi thương thảo giá cả, Tịnh Nhi, cháu của ông lão, đưa cho Diệp Mặc số tiền ít ỏi mà cô có. Diệp Mặc tiến hành chữa trị cho ông lão, và sau khi trải qua một quá trình châm cứu, ông lão cảm thấy nhẹ nhõm và tin tưởng vào tài năng của Diệp Mặc. Chương kết thúc với sự hồi hộp và hy vọng về khả năng chữa bệnh của Diệp Mặc.
Diệp Mặc trở về nhà, nhưng cảm giác có ai đó đang theo dõi mình ngày càng mạnh. Khi ra khỏi trường, hắn bị một nhóm thanh niên lôi lên xe, trong khi Tô Tịnh Văn, người đã xem hắn như người giúp đỡ, không thể sit ngoài mà quyết định báo cảnh sát. Bên ngoài cổng trường, cô thấy Diệp Mặc bị bắt cóc và lo lắng cho sự an toàn của hắn. Diệp Mặc nhận ra mình đang vào tình thế nguy hiểm, cần phải hành động nhanh chóng trước khi quá muộn.