Tiếng cười điên cuồng của bộ xương khô vang lên, không thèm nhìn Diệp Mặc, và nói:
- Sở Cửu Vũ, Trùng ma ta vẫn còn sống, còn anh thì sao? Tôi không tin anh có thể xuất hiện trước mặt ta lúc này.
Giọng lão ta rít lên như gió, chói tai, nhưng Diệp Mặc nghe rất rõ.
- Trùng ma?
Diệp Mặc nhìn thấy những con thôn hỏa trùng ghê tởm trên bộ xương khô và chợt nhớ ra một điều. Hắn trầm giọng hỏi:
- Anh là Thôn Hỏa Trùng Ma mà mấy chục năm trước đã tung hoành ở đại lục Lạc Nguyệt sao? Không phải anh đã bị Sở Cửu Vũ giết chết rồi sao? Làm sao mà còn sống được?
Thôn Hỏa Trùng Ma, một kẻ mạnh mẽ đã giết hại nhiều người trong quá khứ, dựa vào thôn hỏa trùng đã trưởng thành, đã xem mạng sống của người khác như cỏ rác. Người ta bị gã giết hại chỉ vì sự tức giận hoặc không lý do gì cả.
- Sở Cửu Vũ? Với lời này của anh, hôm nay ta sẽ phải giết chết anh. Nhưng trước khi giết, hãy trả lời cho ta vài câu hỏi, ta sẽ để anh còn nguyên vẹn.
Bộ xương khô ngừng cười, lạnh lùng nhìn Diệp Mặc. Tiếng cười của gã vang lên như âm thanh của một cái cưa sắt.
- Không đúng, sao anh có thể ở đây được?
Có vẻ như bộ xương khô bỗng nhớ ra nơi này.
Diệp Mặc không trả lời câu hỏi, hắn đã âm thầm phóng Vô Ảnh ra, không sợ hãi mà nói:
- Chính tôi là người đã phá vỡ phong ấn của anh. Nếu không thì có lẽ giờ này anh vẫn đang nằm trong quan tài. Tôi không cần anh báo đáp, nhưng trước khi tôi trả lời câu hỏi của anh, tôi cũng muốn hỏi lại vài điều.
- Hả, chỉ là một tên Hóa Chân tầng thứ ba nhãi nhép, dám cả gan như vậy sao? Thật không thể tin nổi, cái tên Thôn Hỏa Trùng Ma của tôi không còn hiệu nghiệm?
Bộ xương khô không sợ hãi, trái lại còn tỏ ra nghi ngờ. Gã thật sự không thể hiểu nổi tại sao một tu sĩ không đáng nhắc đến như Diệp Mặc lại có thể bất kính như vậy.
Diệp Mặc không quan tâm đến sự thái quá của Thôn Hỏa Trùng Ma, hỏi thẳng:
- Cái phong ấn đó là anh tự phong ấn chính mình? Anh có thể sống sót trong tay Sở Cửu Vũ, nhưng lại chọn cách trốn ở đây, liệu có phải vì sợ rằng hài cốt của mình sẽ bị ma khí ăn mòn không?
- Haiz, tôi đúng là đã xem thường tên Hóa Chân trẻ tuổi này rồi, không chỉ tu luyện đến Hóa Chân mà còn biết tôi tự phong ấn mình.
Thôn Hỏa Trùng Ma thở dài, bắt đầu đánh giá Diệp Mặc. Diệp Mặc bên ngoài mặc dù bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lo lắng. Hắn không hề lo sợ vì Thôn Hỏa Trùng Ma còn sống, mà là thắc mắc làm sao gã có thể vượt qua cầu Tam Sinh đến đây.
Giữa lúc cuộc đối thoại diễn ra, Diệp Mặc cũng không quên rõ ràng rằng nếu không phá vỡ phong ấn, Thôn Hỏa Trùng Ma căn bản không thể ra ngoài.
Thôn Hỏa Trùng Ma cười gằn, đáp lại:
- Dù không có anh, chỉ sau hàng trăm năm nữa, ta cũng có thể phá phong ấn mà ra ngoài. Nhưng ta nghi ngờ, một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba như anh làm sao vượt qua được cầu Tam Sinh?
Cả hai họ đều nghi vấn về cầu Tam Sinh, gã này đang nằm trong vòng tay của Sở Cửu Vũ thì không cách nào thoát được, và đã phải ký thác nguyên thần vào con Thôn Hỏa Trùng để hy sinh bản thân, sống lại. Gã có cả một Độn Không Phù cổ, vì thế không sợ không thể ra bên ngoài.
Diệp Mặc chợt nhận ra rằng ngay cả Thôn Hỏa Trùng Ma cũng đã vượt qua cầu Tam Sinh.
- Trả lời cho ta vài câu hỏi, ta sẽ để cho anh còn nguyên vẹn. Đầu tiên, Sở Cửu Vũ đã chết hay chưa? Thứ hai, lối vào Ma Ngục đã bị bịt lại, sao anh lại có thể vào đây, lại còn vượt qua cầu Tam Sinh?
Diệp Mặc biết đối phương chính là Thôn Hỏa Trùng Ma, vì vậy sau hai câu hỏi, hắn đã không còn kiên nhẫn để nói nhảm nữa. ‘Tử Đao’ đã được phóng ra, một đường đao màu hồng tím bổ về phía Thôn Hỏa Trùng Ma.
Thôn Hỏa Trùng Ma tức giận khi thấy đối phương, một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba lại dám chủ động tấn công. Gã vung một tay lên, các thôn hỏa trùng trên người gã nhắm thẳng vào Diệp Mặc.
Sau khi đòn tấn công của Diệp Mặc thực hiện, Thôn Hỏa Trùng Ma không ngờ đã dùng chính cánh tay của mình để chặn ‘Tử Đao’. Tiếng phát ra từ cú va chạm khiến cả không gian vỡ vụn.
Cánh tay của gã run lên, lùi lại mấy bước, không thể tin nổi nhìn vào cánh tay của chính mình. Một tu sĩ Hóa Chân lại mạnh mẽ đến vậy sao? Nếu gặp phải Hóa Chân hậu kỳ hay viên mãn thì sao đây?
- Ta cần phải khôi phục sức mạnh càng sớm càng tốt.
Thôn Hỏa Trùng Ma nhận ra tình thế khẩn cấp, lập tức vận chuyển chân nguyên, điều khiển những con thôn hỏa trùng đang chậm chạp xông về phía Diệp Mặc với tốc độ nhanh chóng.
Diệp Mặc cảm thấy Thôn Hỏa Trùng Ma bị đe dọa nên có ý muốn bỏ trốn. Hắn lập tức lớn tiếng quát:
- Trùng ma, anh không phải có một hồ lô giấu ở đó sao? Trong hồ lô đó còn có rất nhiều thôn hỏa trùng?
Không ngờ rằng, sau câu nói của Diệp Mặc, gã đột ngột nổi giận, xông về phía hắn.
- Té ra là ngươi, ta sẽ xé nát ngươi thành từng mảnh.
Diệp Mặc biết mình đã đi đúng đường, nhưng thấy Thôn Hỏa Trùng Ma giận dữ lao về phía mình, hắn cũng không sợ hãi. Hắn chỉ lo rằng gã sẽ trốn thoát. Tử Đao lại lần nữa được phóng ra, rốt cuộc cơ hội này không thể bỏ lỡ, quyết tâm hạ gục Thôn Hỏa Trùng Ma dù phải đánh đổi cả thần thức của mình.
Trong chương này, Diệp Mặc đối đầu với Thôn Hỏa Trùng Ma, một kẻ địch mạnh mẽ từng gieo rắc nỗi kinh hoàng cho đại lục Lạc Nguyệt. Sau khi phá vỡ phong ấn của gã, Diệp Mặc đặt ra những câu hỏi khó, đồng thời chuẩn bị cho cuộc chiến cam go sắp tới. Khi Thôn Hỏa Trùng Ma tấn công, Diệp Mặc không hề lo sợ, quyết tâm sử dụng Tử Đao một lần nữa để kết thúc cuộc đối đầu, mặc cho nguy hiểm đe dọa. Tình hình trở nên căng thẳng, khi cả hai bên đều muốn khôi phục sức mạnh và giành quyền kiểm soát.
Diệp Mặc khám phá Cầu Tam Sinh, nơi chàng đối diện với hàng triệu Tà Linh và khí tức hắc ám. Với sức mạnh của 'Thiên Hỏa Cửu Dương', chàng từng bước vượt qua những thử thách, tiêu diệt Tà Linh và giải phóng không gian khỏi sự ác độc. Khi lên đến phía bên kia cầu, chàng khám phá một phong ấn chứa một bộ xương và đối mặt với những bí ẩn đáng sợ. Cuộc chiến với những thế lực tà ác vẫn tiếp tục, hòa quyện giữa lòng dũng cảm và sự quyết tâm vượt qua mọi rào cản.