Người đàn ông trung niên gầy gò nhìn Diệp Mặc với vẻ kinh ngạc khi nghe lời nói của anh, rồi lên tiếng:

- Ngươi thực sự rất thông minh, có thể đoán ra rằng ta ở đây để trông coi một vật nào đó.

Diệp Mặc tuy đã cảm nhận được điều đó nhưng vẫn chưa hiểu rõ lắm, nên tiếp tục hỏi:

- Ngươi biết rằng ta đã giết những ‘Cát hồn thú’ kia, nhưng tại sao ngươi vẫn phải ở lại đây trông coi đồ vật đó? Lẽ nào tương lai, khi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ không phi thăng lên Tiên Giới mà lại muốn làm bá chủ ở đại lục Lạc Nguyệt này?

Người đàn ông trung niên dường như đã biết rõ Diệp Mặc không thể thoát khỏi tay mình, nên im lặng một lát rồi nói:

- Những ‘Cát hồn thú’ và những Tà Linh kia cũng không phải do ta nuôi dưỡng. Nhiệm vụ của ta chỉ là trông coi thạch đài này mà thôi, những thứ khác không liên quan đến ta.

Diệp Mặc thừa hiểu rằng những ‘Cát hồn thú’ kia không thể nào là do người này nuôi dưỡng, nếu không thì khi mình điên cuồng giết chết chúng, y sẽ không để chúng vô tri vô giác lao vào cái chết như vậy.

- Ngươi cho rằng muốn làm bá chủ đại lục Lạc Nguyệt này cần có nhiều ‘Cát hồn thú’ đến vậy sao?

Thấy Diệp Mặc rơi vào trầm tư, người đàn ông trung niên lập tức cười lạnh, nói tiếp.

Giải thích của y hoàn toàn đúng. Có nhiều ‘Cát hồn thú’ như vậy, không chỉ để bá chủ đại lục Lạc Nguyệt. Khi những ‘Cát hồn thú’ ấy ra khỏi Ma Ngục cấm địa, cho dù có diệt sạch đại lục Lạc Nguyệt cũng không thành vấn đề.

Diệp Mặc bắt đầu cảm thấy lo lắng với suy nghĩ điên cuồng của chính mình. Hắn biết rằng những suy đoán của mình không phải là vô căn cứ. Một khi những ‘Cát hồn thú’ đó thoát ra khỏi Ma Ngục cấm địa, liệu có tu sĩ nào trong đại lục Lạc Nguyệt sống sót nổi không?

Nhận ra điều này, tâm trí Diệp Mặc sáng tỏ hơn. Một tu sĩ cường đại từ Tiên Giới đã phong ấn một món chí bảo hỗn độn ở đây. Hắn tự hỏi tại sao người đó không mang theo nó lên Tiên Giới? Có lẽ bởi vì sợ bị phát hiện.

Người tu sĩ mạnh mẽ đó chắc chắn hiểu rằng nếu món chí bảo hỗn độn này lộ ra, mọi người sẽ tranh giành nó. Vì thế y mới phong ấn nó ở Tu Chân Giới và phong bế cả thông đạo phi thăng, chỉ để tránh việc khí tức hỗn độn bị lộ ra. Mục tiêu của những ‘Cát hồn thú’ có thể chính là tiêu diệt toàn bộ tu sĩ ở Tu Chân Giới.

Khi không gian phong ấn bị phá bỏ, tu sĩ đại lục Lạc Nguyệt sẽ có thể phi thăng lên Tiên Giới. Điều đó có thể kéo theo hàng loạt tu sĩ khác cũng phi thăng và vén bức màn về lý do tại sao đại lục Lạc Nguyệt không thể phi thăng trước đó. Sau đó, có thể sẽ có người từ Tiên Giới xuống điều tra, dẫn đến phát hiện về món chí bảo hỗn độn này.

Vì vậy, khi kẻ tu sĩ đại năng lấy được món đồ đó, y muốn tiêu diệt tất cả nhân chứng ở đại lục Lạc Nguyệt. Diệp Mặc không thể không cảm thấy lạnh gáy trước những suy nghĩ điên cuồng nhưng cũng hợp lý này. Điều này quá cực đoan, nhưng cũng không phải là không thể xảy ra.

- Ngươi đã phá hủy phần lớn kế hoạch của đại nhân, vì vậy nếu ngươi ở lại hỗ trợ những công việc còn lại, có lẽ sẽ giữ được mạng sống.

Người đàn ông trung niên tiếp tục.

Diệp Mặc chỉ cười lạnh. Thà để mình ở lại hỗ trợ phong ấn, khiến cho tu sĩ đại lục Lạc Nguyệt không thể phi thăng mãi mãi? Điều đó thực sự là một giấc mơ viển vông.

- Có phải ngươi muốn ta một lần nữa phong ấn cái ấn kỳ này không? Còn đám ‘Cát hồn thú’ kia cũng chính là công cụ để diệt sát toàn bộ tu sĩ đại lục Lạc Nguyệt đúng không?

Diệp Mặc suy nghĩ, càng lúc càng cảm thấy khả năng đó rất cao. Nếu bản thân hắn có thể thông qua Thông Minh Hà để đến Đông Huyền Châu và Bắc Vọng Châu, vậy thì những ‘Cát hồn thú’ kia cũng có thể dễ dàng tỏa ra khắp bốn đại châu và đồng thời tiêu diệt tu sĩ của cả bốn châu.

Người đàn ông trung niên trong lúc suy tư nhìn Diệp Mặc với vẻ kinh ngạc:

- Không trách gì mà ngươi trẻ như vậy đã có thể tu luyện tới Hóa Chân tầng bảy. Ngươi thông minh hơn nhiều so với những người bình thường. Tuy nhiên, ta muốn nói cho ngươi biết, đại lục Lạc Nguyệt không thể phi thăng không phải do ta sắp đặt. Ta chỉ bố trí ấn kỳ nhằm ngăn cản tu sĩ ở đại lục Lạc Nguyệt cảm nhận được sự kêu gọi của phi thăng mà thôi. Nếu ngươi phá hủy ấn kỳ, tu sĩ sẽ lại cảm nhận được thông tin phi thăng.

Khi thấy Diệp Mặc có vẻ nghi ngờ, người đàn ông trung niên tiếp tục:

- Hơn nữa, không chỉ có đại lục Lạc Nguyệt mà nhiều Tu Chân Giới khác cũng không thể phi thăng.

Diệp Mặc nhớ lại Phương Ức Tông và tu sĩ ở Hắc Thạch thành. Tất cả họ cũng không phải tu sĩ đại lục Lạc Nguyệt, nhưng dường như cũng không thể phi thăng.

- Nếu không phải là ấn kỳ phong ấn phi thăng, tại sao khi ta đánh vỡ ấn kỳ này, các tu sĩ lại có thể phi thăng?

Diệp Mặc lạnh giọng hỏi. Hắn không tin rằng ấn kỳ này chỉ làm che khuất lực kêu gọi của phi thăng. Là một tông sư trận pháp cấp chín, hắn tự tin mình không hề nhìn nhầm. Ấn kỳ này chính là để ngăn cản tu sĩ phi thăng.

Người đàn ông trung niên cũng nhíu mày, một hồi sau mới lên tiếng:

- Có lẽ là thông đạo phi thăng vừa được người khác mở ra, và cùng lúc đó ngươi phá hủy ấn kỳ, khiến tu sĩ cảm nhận được sự kêu gọi phi thăng, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Người đàn ông trung niên có vẻ đã lâu không nói chuyện với ai, nên khi Diệp Mặc hỏi, y đều kiên nhẫn đáp lại.

Khi đã giải thích xong những vấn đề, người đàn ông trung niên sau đó trầm giọng nói:

- Những gì ngươi muốn biết, ta đã nói hết rồi. Bây giờ ngươi hãy mở rộng thần hồn của mình để ta tạo một cái ấn ký. Sau đó dựa theo chỉ dẫn của ta, hãy phong ấn lại những ấn kỳ kia. Ta nghĩ rằng, chỉ cần ngươi làm được điều này, thì đại nhân sẽ bỏ qua cho ngươi.

Diệp Mặc nhìn người đàn ông trung niên gầy gò với ánh mắt đồng cảm và nói:

- Nói thật lòng, ta không hề sợ ngươi. Những lời này ta nói chỉ vì thương hại cho ngươi thôi. Ta khẳng định rằng ấn kỳ này không chỉ che khuất lực kêu gọi phi thăng mà còn cản trở hoàn toàn việc phi thăng của các tu sĩ. Có tin hay không là tùy ngươi. Đại nhân của ngươi sẽ không tiếc bất cứ giá nào để ngăn cản tu sĩ đại lục Lạc Nguyệt phi thăng, thậm chí sắp đặt cả việc ‘Cát hồn thú’ để tiêu diệt toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt. Vậy thì ngươi nghĩ tương lai hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi thật naiv như một đứa trẻ.

Những lời này của Diệp Mặc xuất phát từ đáy lòng. Món chí bảo hỗn độn kia vô cùng giá trị, đủ để khiến đại nhân phía sau gã tu sĩ này tiêu diệt toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt để tránh việc Tiên Giới biết chuyện. Đến lúc đó, khi có được thứ này, kẻ đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người đàn ông trung niên này. Nếu tha cho hắn thì đó mới là điều kỳ lạ. Một kẻ có thủ đoạn như vậy, nếu không diệt khẩu, Diệp Mặc không đời nào tin.

Người đàn ông trung niên gầy gò sau khi lắng nghe, nhất thời ngây ra. Một lúc lâu sau, y mới lẩm bẩm:

- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Đại nhân đã từng thề với ta, và tu sĩ thì sẽ không bao giờ tùy tiện phát ra lời thề nghiêm trọng.

- Y đã phát thề rồi sao?

Diệp Mặc nghi hoặc hỏi. Một khi tu sĩ phát ra thề thì coi như xong, trừ khi là loại tu sĩ nghịch thiên, còn không nếu không tuân thủ thì sẽ phát sinh tâm ma. Nếu như kẻ đứng sau người đàn ông trung niên này đã phát thề, có lẽ y sẽ không ra tay với hắn.

Thấy Diệp Mặc lặng im, người đàn ông trung niên bỗng nhiên hừ lạnh:

- Có phải ngươi cố ý muốn gây xích mích để ta phản bội đại nhân sao?

Diệp Mặc nhếch mép cười:

- Ta làm sao mà có thể? Ngươi tự cho mình là thông minh, đừng có để cái suy nghĩ đó.

Người đàn ông trung niên bỗng đưa tay chộp về phía Diệp Mặc:

- Nếu ngươi không muốn tự nguyện mở rộng thần hồn, vậy thì ta sẽ cưỡng chế ngươi.

Rõ ràng là tay của hắn chỉ vươn ra bình thường, nhưng Diệp Mặc cảm thấy không gian xung quanh như bị một lực lượng khổng lồ đè nén. Hắn không thể hít thở, thậm chí không còn chỗ để lùi.

Đây không phải là ‘Vực’. Tâm trí Diệp Mặc hoảng loạn, hắn nhận ra sự chênh lệch giữa họ quá lớn, tu sĩ vung tay mà lại không phải là không gian ràng buộc, mà là khí nguyên khí của Thiên Địa. Tu sĩ Hư Tiên lại mạnh mẽ đến như vậy sao?

Diệp Mặc không kịp suy nghĩ thêm, hắn lập tức phát động chiến chiêu, toàn lực thi triển một chiêu ‘Huyễn vân hoa sơn đao’.

Ầm... ầm...

Tiếng nổ lớn vang lên, không gian xung quanh bị chấn động mạnh khi không thủ chiêu chạm nhau, thậm chí còn dần trở nên bất ổn. Một ít ánh đao tím vỡ vụn bắn ra, tạo ra những kẽ hở màu đen.

‘Huyễn vân hoa sơn đao’ của Diệp Mặc khi va trúng chưởng ấn kia, hắn cảm nhận được một lực lượng khổng lồ đánh vào người mình. Diệp Mặc cố gắng giữ thăng bằng nhưng vẫn bị chấn bay ra ngoài, đâm vào Tích Thủy đại trận cấp chín.

Áp lực trong đan điền khiến hắn xụp đổ. Diệp Mặc cố gắng ổn định, gần như phun ra một ngụm máu. Sau một khắc, hắn lập tức phi thân lên, vì hắn biết bản thân không phải là đối thủ của người này.

Nhưng Diệp Mặc tiếp tục cảm nhận được một áp lực to lớn truyền đến, không ngờ hắn cũng bị phong bế trong không gian này. Tích thủy đại trận cấp chín mà hắn đã bố trí, bây giờ lại không thể nào thoát ra. Hắn hiểu rằng ngay khi bước vào Thông Minh Hà, đã rơi vào trong tay đối phương. Thảo nào tên tu sĩ này lại không sợ hắn chạy trốn.

Ngay cả Tích thủy đại trận cũng là do hắn tùy ý để bố trí, nếu không hắn cũng không thể thực hiện được. Diệp Mặc biết Hư Tiên mạnh hơn Hóa Chân không chỉ một bậc, nhưng thật sự không ngờ sự chênh lệch lại lớn như vậy.

Không còn cách nào chạy trốn, Diệp Mặc quyết định cúi đầu. Dù có phải liều mạng thì hắn cũng không thấy mình sẽ thua. Y là Hư Tiên rất giỏi, nhưng bản thân hắn còn nhiều thủ đoạn chưa sử dụng.

Trong khi đó, tu sĩ Hư Tiên lại càng cảm thấy sợ hãi hơn Diệp Mặc. Y đoán rằng Diệp Mặc rất lợi hại, nếu không cũng không thể giết chết hàng trăm triệu con ‘Cát hồn thú’ như vậy. Hơn nữa, y biết thanh thái đao trong tay Diệp Mặc không phải là thứ bình thường, nhưng vẫn không thể ngờ rằng bản thân mình lại bị thương.

Y nhìn chằm chằm vào cánh tay đang rỉ máu của mình, dường như quên luôn việc phải vận công cầm máu. Bị một đao của Diệp Mặc đánh trúng khiến y bỗng trở nên thanh tỉnh hơn hẳn. Y đã ngồi ở Thông Minh Hà này vô số năm tháng, không thể tu luyện, chỉ có thể ngẩn ngơ ngồi một chỗ, và điều này chính là lý do y không muốn giết chết Diệp Mặc.

Y không muốn nhớ về lý do mình ở lại chỗ này, bởi chỉ cần nghĩ tới là đã cảm thấy phiền muộn.

Diệp Mặc thấy tu sĩ Hư Tiên chỉ chăm chú nhìn vào cánh tay bị thương của y, dường như không còn ý muốn tiếp tục chiến đấu, nên cũng dừng lại. Ở đây không thể chạy trốn, nên sớm muộn gì hắn cũng phải đối đầu với Hư Tiên này, vì vậy hắn cần cân nhắc xem có cách nào để giết y hay không.

Tu sĩ Hư Tiên bỗng ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc rồi nói:

- Ngươi có biết tu vi của ta không?

- Biết, ngươi là một tu sĩ Hư Tiên.

Diệp Mặc không hiểu tại sao người này không tiếp tục động thủ mà lại hỏi một câu chẳng liên quan.

Người đàn ông trung niên gầy gò gật đầu:

- Đúng vậy, ta là một tu sĩ Hư Tiên, nhưng ta cũng không phải là tu sĩ Hư Tiên bình thường. Trong cùng một cấp bậc, ta rất ít khi gặp phải đối thủ. Ngươi có thể khiến ta bị thương bằng một đao, điều đó đồng nghĩa với việc tu vi của ngươi có thể giết cả những tu sĩ Hư Tiên bình thường. Vì vậy ta biết, ngươi không cần thiết phải làm cho ta và đại nhân rạn nứt.

Sau khi dừng lại một chút, y tiếp tục:

- Lúc đó, đại nhân đã thề với ta như sau: “Nếu như Bỉnh Thâm có thể tuân thủ lời hứa, ở lại Tu Chân Giới này bảo vệ thạch đài ở Thông Minh Hà đúng mười hai ngàn năm, thì Lục Chính Quần ta quyết không thương tổn đến Bỉnh Thâm nửa phần. Nếu làm trái lời thề này, thì Lục Chính Quần ta nhất định sẽ gặp phải Thiên Tru Lôi Kiếp, thần hồn câu diệt, trọn đời không được siêu sinh.”

Nói xong, người tu sĩ Hư Tiên lại nhìn chằm chằm Diệp Mặc và hỏi:

- Ngươi nghĩ cái lời thề này có vấn đề gì không?

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Mặc đối diện với một người đàn ông trung niên, người đang trông coi một vật phẩm đặc biệt. Họ thảo luận về những 'cát hồn thú' và kế hoạch của một tu sĩ mạnh mẽ từ Tiên Giới. Diệp Mặc khám phá ra rằng người này bị ràng buộc bởi lời thề, điều này mở ra khả năng tiềm tàng cho một cuộc chiến gian nan. Tình huống ngày càng căng thẳng khi Diệp Mặc nhận ra áp lực từ đối thủ và những âm mưu sâu xa đang hiện hữu, khiến hắn phải suy ngẫm về quyết định của bản thân và trách nhiệm với đại lục Lạc Nguyệt.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Mặc đối mặt với một người đàn ông trung niên gầy gò có tu vi Hư Tiên trong bối cảnh cuộc tấn công bất ngờ từ Thông Minh hà. Sau khi phóng thêm trận pháp tích nước cấp chín, không gian xung quanh bị thay đổi. Gã đàn ông này tiết lộ rằng quy định thiên địa ở đây đã thay đổi, không cho phép bất kỳ ai phi thăng. Diệp Mặc nhận ra sự nguy hiểm tiềm tàng và những mục đích bí ẩn đang ẩn chứa trong lòng sông, làm tăng thêm sự hồi hộp cho cuộc chiến sắp tới.