Diệp Mặc hiểu rõ những lo lắng của Vương Cảnh. Vương Cảnh sợ rằng Diệp Mặc sẽ có ý định chiếm đoạt vị trí thành chủ của y, vì vậy y đề phòng. Tuy nhiên, Diệp Mặc không có ý định ở lại làm thành chủ hay phó thành chủ. Hắn thà rằng tìm cách phá rách không gian để tiến vào 'Vết nứt hư không' trước kia, chứ không muốn sống quãng đời còn lại trong cái nơi này.
Diệp Mặc khoát tay cắt ngang lời nói của Vương Cảnh, giới thiệu bản thân và hỏi liệu Vương Cảnh có chút thông tin nào về Hải Giác không. Vương Cảnh với vẻ mặt chán nản cho biết, bản thân y đã thử nhiều lần để thoát ra ngoài, nhưng chưa lần nào thành công. Nhiều tu sĩ đã ra khỏi Hải Giác, nhưng không ai trở về. Hải Giác là nơi không có đường ra.
Diệp Mặc nhăn mặt. Hắn không ngờ ngay cả một thành chủ như Vương Cảnh sau nhiều năm sống tại Hải Giác cũng không có nổi một thông tin nào. Một tu sĩ sống hàng trăm năm ở đây mà không tìm ra được manh mối, bản thân hắn cũng khó lòng tìm kiếm chỉ trong vài ngày.
Vương Cảnh lại gợi ý rằng nhà của Phong Tiển giờ thuộc về Diệp Mặc, mong muốn thu hút hắn. Nhưng Diệp Mặc từ chối, khẳng định hắn đã có chỗ ở riêng. Đối với Vương Cảnh, Diệp Mặc không có bất kỳ thiện cảm nào, vì vậy hắn dẫn Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê đi đến một mảnh đất trống.
Hắn lấy ra một pháp bảo hình căn nhà, và chỉ trong phút chốc, nó đã biến thành một biệt thự rộng lớn. Không chỉ Vương Cảnh mà tất cả tu sĩ trên đảo Hải Giác đều kinh ngạc. Giải Ấu Huê cũng ngạc nhiên, không hiểu tại sao Diệp Mặc lại tiêu tốn nhiều linh thạch cho một pháp bảo cao cấp như vậy. Tuy nhiên, Lạc Ảnh biết rằng Diệp Mặc tự tay luyện chế nó, và trong căn nhà có đầy đủ vật dụng.
Diệp Mặc đã bố trí một trận pháp phòng ngự cấp chín bên ngoài căn nhà, đảm bảo an toàn cho ba người. Sau khi tiến vào, Vương Cảnh chợt lắc đầu, cảm thấy Diệp Mặc quá phung phí. Diệp Mặc, một tông sư luyện khí đỉnh cấp, sở hữu rất nhiều tài liệu và linh thảo mặc dù không có linh đan, trở thành người rất giàu có trong mắt họ.
Giải Ấu Huê khi nhận được một pháp bảo của Diệp Mặc thì rất vui mừng, mặc dù cô lo lắng về việc bị nhốt ở Hải Giác cả đời. Diệp Mặc trấn an rằng họ sẽ tìm phương pháp trốn thoát và chỉ cần thông báo cho tu sĩ biết rằng ai muốn đồng hành thì có thể hợp tác.
Tin tức về sự xuất hiện của Diệp Mặc và cái chết của Phong Tiển nhanh chóng lan ra khắp Hải Giác đảo. Nhiều tu sĩ bàn tán về việc không ai dám hợp tác với Diệp Mặc, trong khi Vương Cảnh không mấy bận tâm, cho rằng cuối cùng Diệp Mặc cũng sẽ hiểu rằng không có ai có thể thoát ra khỏi Hải Giác.
Hạnh Khê, một tu sĩ trẻ tuổi, khi nghe tin Diệp Mặc đang tìm người hợp tác để thoát khỏi Hải Giác đã không thể ngồi yên. Việc hợp tác với Diệp Mặc có thể là cơ hội cứu mạng cho anh em nhà Hạnh. Hứa hẹn sẽ cùng nhau tìm cách rời khỏi Hải Giác, Hạnh Khê và Hạnh Dực bắt đầu cân nhắc việc tham gia vào nhóm của Diệp Mặc, dù biết rõ ràng rằng đây là một quyết định rất mạo hiểm.
Trong chương này, Diệp Mặc và Vương Cảnh thảo luận về tình hình tại Hải Giác. Diệp Mặc từ chối làm thành chủ và tìm cách trốn thoát bằng cách biến một pháp bảo thành biệt thự. Vương Cảnh hoài nghi về khả năng thoát khỏi đảo. Tin tức về sự hiện diện của Diệp Mặc nhanh chóng lan rộng, thu hút sự chú ý của nhiều tu sĩ, trong đó có Hạnh Khê, người cảm nhận được cơ hội thoát chết cho gia đình mình và cân nhắc gia nhập vào nhóm của Diệp Mặc.
Chương truyện diễn ra tại Hải Giác đảo, nơi Diệp Mặc đối đầu với Phong Tiển, phó thành chủ tàn bạo. Sau một cuộc chiến nảy lửa, Diệp Mặc không chỉ phá hủy chiếc Cương Tán đầy sát khí mà còn tiêu diệt hoàn toàn Phong Tiển. Trận đấu chứng minh sức mạnh vượt trội của Diệp Mặc, khiến người chứng kiến kinh ngạc. Cuối cùng, Vương Cảnh, thành chủ Hải Giác đảo, đề nghị Diệp Mặc trở thành thành chủ và đồng ý làm phó thành chủ, báo hiệu sự chuyển mình của đảo này dưới tay của Diệp Mặc.