Kỳ Di Dung đã điều chỉnh lại suy nghĩ của mình một chút, sau đó nói:

- Năm đó, môn chủ cũng không biết rằng Tàng Đao Tông có truyền thừa từ xa xưa. Một lần, trong lòng môn chủ bổng dưng có dự cảm, nên đã rời khỏi nơi bế quan mà không báo cho ai, đi đến điện thờ linh vị của các tông chủ qua các thời kỳ thuộc Tàng Đao Tông. Tại đó, môn chủ phát hiện Mẫn Hướng Thiên đang lén lút vào điện thờ linh vị, khi đó Mẫn Hướng Thiên mới chỉ có tu vi Kiếp Biến tầng chín.

Nghe Kỳ Di Dung nói, sắc mặt Mẫn Hướng Thiên biến đổi. Cuối cùng y đã hiểu tại sao mình không thể tìm được truyền thừa từ Biên Hướng Tân. Hóa ra kể từ ngày đó, Biên Hướng Tân đã để ý đến những hành động của y.

Kỳ Di Dung lạnh lùng nhìn Mẫn Hướng Thiên đang nằm trên đất không thể cử động, rồi tiếp tục:

- Lúc đó, môn chủ cảm thấy rất nghi ngờ, bởi vì tất cả tông chủ của Tàng Đao Tông đều là người của Biên gia. Bất luận có phi thăng hay không, đều phải lưu lại linh vị tại điện thờ của Tàng Đao Tông. Nhưng Mẫn Hướng Thiên chỉ là một trưởng lão khác họ, vậy thì y tới chỗ này làm gì? Từ đó, môn chủ bắt đầu cẩn trọng hơn, mỗi lần bế quan đều trốn vào điện thờ linh vị rất lâu. Cuối cùng một ngày, môn chủ đã phát hiện ra rằng Biên gia ở Tàng Đao Tông còn có một bộ công pháp đỉnh cấp được truyền thừa lại.

Sắc mặt Mẫn Hướng Thiên tái nhợt, y biết rằng hôm nay khó mà sống sót. Không ngờ bạn của Biên Phượng Tháp lại là một tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ. Y chưa từng nghĩ rằng một Hóa Chân hậu kỳ lại có thể kết bạn với một tu sĩ cấp thấp như vậy.

- Trong lòng môn chủ cực kỳ hoảng sợ, không thể ngờ rằng Mẫn Hướng Thiên lại dám giấu diếm việc này. Môn chủ cũng không biết vì sao tiền nhiệm môn chủ của Biên gia lại không biết chuyện, nhưng Mẫn Hướng Thiên lại biết. Vì vậy, môn chủ đã quyết tâm loại bỏ Mẫn Hướng Thiên...

Kỳ Di Dung nói tới đây, thì Mẫn Hướng Thiên liếc mắt lộ ra một tia khinh thường. Điều này làm cho Kỳ Di Dung cực kỳ phẫn nộ, cô lên tiếng với giọng căm ghét:

- Nhưng khi môn chủ muốn giết Mẫn Hướng Thiên, thì mới phát hiện ra rằng Tàng Đao Tông từ lâu đã không còn là Tàng Đao Tông nữa. Môn chủ luôn bế quan tu luyện nên không phát hiện được điều này.

- Tại sao lại nói Tàng Đao Tông không còn là Tàng Đao Tông trước kia nữa?

Sự tò mò của Giải Ấu Huê lại dâng lên, và cô là người đầu tiên hỏi Kỳ Di Dung.

Kỳ Di Dung không biết quan hệ giữa Diệp Mặc và Giải Ấu Huê như thế nào, nhưng cô vẫn khẽ cúi người rồi nói:

- Môn chủ phát hiện rằng khi Lý trưởng lão đang bế quan, thì đột nhiên bị nhập ma mà chết. Còn Phong trưởng lão trước đó đi ra ngoài tu luyện cũng bị người khác vây công, mơ hồ ngã xuống. Tiếp theo, Huy trưởng lão cũng bị trả thù và ngã xuống, còn Phòng trưởng lão thì hoàn toàn mất tích sau khi vào Vô Tâm Hải...

- Môn chủ này thực sự quá ngốc, kẻ thì chết, kẻ thì mất tích, nhiều trưởng lão xảy ra chuyện như vậy mà người vẫn không biết, có phải quá ngu ngốc không? Đến khi cần sự hỗ trợ từ họ thì mới nhớ đến sao?

Giải Ấu Huê bĩu môi với vẻ khinh thường.

Kỳ Di Dung lắc đầu:

- Không phải môn chủ ngốc, mà là bởi vì môn chủ đã quá tín nhiệm Mẫn Hướng Thiên. Hơn nữa, người một lòng muốn đột phá tu vi Kiếp Biến hậu kỳ, nên luôn bế quan tu luyện, sao có thể biết nhiều chuyện như vậy? Nếu không tình cờ bắt gặp Mẫn Hướng Thiên vào từ đường của Tàng Đao Tông, thì có lẽ môn chủ cũng không biết gì về chuyện này. Khi môn chủ biết Mẫn Hướng Thiên đã ra tay từ lâu, có lẽ khi đó y sẽ lập tức giết người và Nhị Tháp. Những trưởng lão khác của Tàng Đao Tông đều đã chết hoặc mất tích. Chỉ còn lại Nam trưởng lão và Mẫn trưởng lão, nhưng cả hai đều là tâm phúc của Mẫn Hướng Thiên.

Kỳ Di Dung thở dài, giọng nói có chút trầm lắng:

- Lúc này, môn chủ không còn nghĩ đến việc đối phó với Mẫn Hướng Thiên nữa, mà tiếp tục tìm kiếm truyền thừa của Tàng Đao Tông. May mắn thay, môn chủ là tông sư trận pháp cấp sáu, lại là huyết mạch hậu nhân của Biên gia, nên dù tìm kiếm chậm hơn Mẫn Hướng Thiên, nhưng vẫn tìm được truyền thừa của Tàng Đao Tông trước y. Sau khi tìm ra truyền thừa, môn chủ mới hiểu tại sao mỗi đời tông chủ Tàng Đao Tông đều phải là đại sư trận pháp. Nếu không hiểu trận pháp, thì không thể tìm được truyền thừa.

Sắc mặt Mẫn Hướng Thiên cực kỳ khó coi, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Y đã dùng tất cả thời gian của mình để tu luyện, không còn thời gian để nghiên cứu trận pháp nữa. Hơn nữa, tu vi càng cao, việc nghiên cứu trận pháp càng trở nên dễ dàng, nên y dự định sau khi thăng cấp tu vi Hóa Chân, sẽ tiếp tục nâng cao trình độ trận pháp của mình lên.

- Cuối cùng cũng tìm được.

Sầm Thiên Cầm nghe kể đến mức có chút hồi hộp. Bây giờ nghe nói môn chủ đã tìm được truyền thừa, trong lòng cũng cảm thấy vui vì điều đó.

Kỳ Di Dung gật đầu:

- Đúng vậy, cuối cùng cũng tìm được, nhưng ngay sau đó môn chủ lại phát hiện bản thân đã bị người khác hạ độc, và người ra tay chính là đệ tử mà người coi trọng nhất: Diệu Thiện.

Đầu Diệu Thiện co rút lại, không dám nói nửa câu.

Kỳ Di Dung lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệu Thiện rồi nói:

- Mỗi lần môn chủ xuất quan đều sẽ ngồi tĩnh tọa vài ngày. Diệu Thiện vì muốn lấy lòng môn chủ nên mới chủ động gánh vác những công việc lặt vặt trong tĩnh thất. Lúc đó, Diệu Thiện còn là một tu sĩ Nguyên Anh, không có năng lực hạ độc trong tĩnh thất mà không để môn chủ phát hiện, nhưng thực tế là y đã nhận được chỉ thị và cách thức hạ độc của Mẫn Hướng Thiên.

- Di Dung, chuyện này thực sự không liên quan đến ta, Mẫn trưởng lão chỉ bảo ta giúp đỡ môn chủ, ta không biết trong đó có độc...

Diệu Thiện run giọng giải thích, dường như đang cố gắng khiến Kỳ Di Dung hiểu.

- Ngươi biết.

Kỳ Di Dung chỉ nói hai chữ đó, rồi không giải thích thêm mà tiếp tục:

- Lúc đó môn chủ đã không còn ai để giao phó nữa, mà người lại không thể nói cho Nhị Tháp biết. Bởi vì hiểu tính tình của Nhị Tháp lúc đó chưa đủ ổn định, nếu nói cho y biết, chỉ khiến cho hai cha con họ chết nhanh hơn. Vì vậy, môn chủ mới tìm đến ta...

Diệp Mặc gật đầu:

- Nói như vậy, cũng có nghĩa là chuyện giữa cô và Diệu Thiện đều là do cô cố ý để cho Nhị Tháp thấy đúng không?

- Đúng vậy, tôi là vợ chưa cưới của Nhị Tháp, nếu không phải môn chủ không còn đường nào để đi, thì sao có thể để tôi xa rời Nhị Tháp để đến với Diệu Thiện? Hơn nữa lúc đó Nhị Tháp chưa hề có sai sót nào, nên môn chủ cũng không thể làm như vậy. Dưới sự phẫn nộ, Nhị Tháp đã đi tìm tôi một lời giải thích, nên tôi chỉ có thể làm ra vẻ không để ý tới y. Sau đó, y lại đi tìm môn chủ, nhưng chỉ bị môn chủ vừa giảng dạy vừa mắng chửi, nói rằng y không xứng với tôi...

Giọng điệu của Kỳ Di Dung ngày càng thương cảm hơn.

Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu tiếp tục:

- Nhị Tháp cho rằng môn chủ tức giận vì y không có chí tiến thủ, nên mới tức giận mà rời khỏi Tàng Đao Tông. Lúc này, môn chủ mới thở phào nhẹ nhõm, vì mong Nhị Tháp rời xa Tàng Đao Tông. Bởi vì môn chủ đã lưu lại một cái ấn ký trên người Nhị Tháp, mà cái ấn ký đó tôi cũng có thể cảm ứng được. Nếu không phải môn chủ yêu cầu, tôi đã sớm rời đi tìm Nhị Tháp rồi.

- Lần thứ hai Nhị Tháp trở lại, cô có biết không?

Diệp Mặc thấy vẻ mặt cô đơn của Kỳ Di Dung, trong lòng cũng có chút buồn bã. Bởi vì người mình yêu, mà có thể nhẫn nhịn chịu đựng suốt mấy chục năm, còn phải để cho người mình yêu hiểu lầm, cảm giác này, không ai có thể vui vẻ sống nổi.

Kỳ Di Dung gật đầu:

- Lần thứ hai Nhị Tháp trở lại thì đã là Thừa Đỉnh, khiến tôi và môn chủ đều vui vẻ. Tuy nhiên, môn chủ vẫn mong Nhị Tháp nên đi càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng trở về.

- Vì vậy mà cô hẹn Diệu Thiện cùng đi ra một chỗ vắng vẻ, rồi xì xào bàn tán, cố ý để Nhị Tháp thấy. Kết quả Nhị Tháp thậm chí chưa chính thức trở về tông môn, đã lại rời đi lần nữa?

Diệp Mặc hỏi.

Kỳ Di Dung đứng lên, lần nữa cúi chào Diệp Mặc rồi nói:

- Diệp tiền bối, ngài thực sự là một người bạn tốt của Nhị Tháp. Nếu không, Nhị Tháp chắc chắn sẽ không nói với ngài những điều này. Cái ấn ký trên người Nhị Tháp là do môn chủ đặt. Khi Nhị Tháp thăng cấp tới Kiếp Biến sẽ cảm ứng được cái ấn ký đó.

Diệp Mặc ừ một tiếng:

- Hiện tại Nhị Tháp hẳn đã phát hiện ra cái ấn ký đó rồi.

- A...

Kỳ Di Dung kinh hoàng nhìn Diệp Mặc rồi hỏi:

- Diệp tiền bối, Nhị Tháp đã đạt tới tu vi Kiếp Biến rồi sao?

Diệp Mặc mỉm cười:

- Đúng vậy, Nhị Tháp thăng cấp rất nhanh, hiện giờ thực sự đã là Kiếp Biến. Khi việc này kết thúc, cô có thể theo chúng tôi đi gặp Nhị Tháp. Nhưng tôi và Nhị Tháp là bạn, nên cô đừng có gọi tôi là tiền bối nữa. Tu vi của tôi cao hơn cô, nhưng cô cứ gọi tôi là sư huynh là được.

- Vâng, Diệp sư huynh.

Kỳ Di Dung cố nén sự kích động của mình. Cô cho rằng trong kiếp này mình sẽ không còn cơ hội gặp lại Nhị Tháp nữa, không ngờ hiện tại có thể gặp lại.

Dù cô rất muốn nhịn không hỏi thêm, nhưng vẫn không thể kìm được:

- Diệp sư huynh, Nhị Tháp hiện giờ đang ở đâu?

Diệp Mặc gật đầu:

- Nhị Tháp hiện đang ở Nam An Châu. Tôi lần này đến Đông Huyền Châu có chút việc, sau khi xong, sẽ lập tức trở về Nam An Châu. Còn về Tàng Đao Tông, đến lúc đó cứ tìm một người tiếp quản là được.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lại nhớ đến truyền thừa của Tàng Đao Tông mà cái đó thuộc về Nhị Tháp, nên hắn muốn giúp Nhị Tháp lấy về.

Nghĩ như vậy, Diệp Mặc hỏi:

- Vậy bây giờ truyền thừa của Tàng Đao Tông ở đâu? Nhị Tháp chưa về, chúng ta có cần lấy giúp cậu ấy không?

Kỳ Di Dung lập tức hiểu ý của Diệp Mặc. Cô biết một nhân vật như Diệp Mặc muốn lấy đi truyền thừa của Nhị Tháp, thì cho dù cô có muốn cũng không thể ngăn cản được. Vì vậy, cô không dấu diếm mà nói thẳng:

- Không lâu sau khi Nhị Tháp rời đi lần thứ hai, Mẫn Hướng Thiên đã tìm được nơi cất dấu truyền thừa, nhưng lúc này y mới biết truyền thừa đã sớm bị môn chủ phát hiện. Đồng thời, y cũng nhận ra rằng chuyện của y đã bị bại lộ. Nhưng ngay khi Mẫn Hướng Thiên muốn ra tay giết môn chủ, thì môn chủ đã tự vẫn.

- Trước khi tự vẫn, môn chủ muốn tôi tìm cơ hội rời khỏi Tàng Đao Tông, đi tìm Nhị Tháp. Mặc dù môn chủ không chủ động nói ra, nhưng tôi biết môn chủ đã gửi thứ truyền thừa cho Nhị Tháp mang đi rồi, chỉ là Nhị Tháp vẫn không hề hay biết.

- Vậy sao cô vẫn chưa rời khỏi?

Giải Ấu Huê thắc mắc.

- Vì cô ấy bị giam lỏng ở Tàng Đao Tông. Em không phát hiện rằng khi chúng ta vừa đến, Mẫn trưởng lão vẫn luôn đi theo cô ấy một bước không rời sao?

Sầm Thiên Cầm trả lời thay Kỳ Di Dung.

Kỳ Di Dung gật đầu:

- Đúng vậy, chỉ cần tôi còn ở đây, thì Nhị Tháp mới có thể quay trở về. Nếu tôi cũng đi, thì Mẫn Hướng Thiên chắc chắn sẽ không có cơ hội tìm được Nhị Tháp.

Mặt Mẫn Hướng Thiên tái nhợt, không dám phản bác. Không nói đến việc toàn bộ lời Kỳ Di Dung nói đều là sự thật, cho dù là những lời của Kỳ Di Dung đều là giả dối, thì y cũng không có năng lực để phản kháng. Y từng nghĩ rằng sau khi thăng cấp tới tu vi Hóa Chân tầng một, ở Đông Huyền Châu này, trừ một số tu sĩ Hóa Chân ra, y đã đứng ở đỉnh. Nhưng hôm nay, y mới biết tu sĩ Hóa Chân tầng một trước mặt một cao thủ chân chính không có sức cạnh tranh.

Dưới 'Vực' của Diệp Mặc, Mẫn Hướng Thiên cùng ba trưởng lão đều bị Kỳ Di Dung giết chết. Diệu Thiện thì có tình cảm chân thành với Kỳ Di Dung, nên cô không thể hạ thủ, cuối cùng Hạnh Khê đã thay cô ra tay.

Tàng Đao Tông không còn tu sĩ Kiếp Biến nào, cuối cùng Kỳ Di Dung đành phải giao vị trí tông chủ cho một tu sĩ Thừa Đỉnh hậu kỳ.

Một ngày sau, Diệp Mặc và những người khác rời khỏi Tàng Đao Tông. Kỳ Di Dung cũng không ở lại mà cùng đi với họ.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Kỳ Di Dung tiết lộ những bí mật ẩn sau sự tan rã của Tàng Đao Tông. Biên Hướng Tân đã phát hiện ra sự lén lút của Mẫn Hướng Thiên và các trưởng lão đã lần lượt gặp vận xui. Kỳ Di Dung kể lại những âm mưu, những mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật và dần tiết lộ kế hoạch của môn chủ, cùng với sự sinh tồn và tìm kiếm truyền thừa của mình. Tàng Đao Tông đã đối mặt với khủng hoảng nghiêm trọng, khi các trưởng lão bị mất tích và sự phản bội của những người thân cận, đẩy môn phái đến bờ vực sụp đổ.

Tóm tắt chương trước:

Trong đại điện của Tàng Đao tông, Kỳ Di Dung lo lắng trước sự hiện diện của Diệp Mặc và Diêu Thiện. Diệp Mặc, với tu vi mạnh mẽ, bắt đầu nghi ngờ âm mưu ẩn giấu bên trong môn phái. Kỳ Di Dung cảnh báo Diệp Mặc về những nguy hiểm liên quan đến Nhị Tháp, người mà cô tin rằng đang bị đe dọa. Khi âm mưu từ trưởng lão Hóa Chân dần lộ diện, Diệp Mặc đã đứng lên bảo vệ Kỳ Di Dung, khiến mọi người trong đại điện sững sờ trước sức mạnh của hắn.