Cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ các tu sĩ Hóa Chân, Dư Kim Ám không còn sức chịu đựng nữa và phải quỳ xuống đất. Trong lòng y hối hận vô cùng vì đã không tìm hiểu rõ về Diệp Mặc trước khi đến đây. Ngay cả Kha Vũ Tư, một tu sĩ Hóa Chân tầng năm, cũng gọi cái tên Diệp Mặc kia là tiền bối, khiến Dư Kim Ám càng cảm thấy lo lắng.

Kha Vũ Tư nhìn chằm chằm vào Dư Kim Ám, giọng nói lạnh lùng:

- Ngươi có phải đang hối hận vì chưa tìm hiểu rõ về Diệp tiền bối hay không?

Nghe câu hỏi này, Dư Kim Ám suýt ngã quỵ. Hắn không ngờ mình lại đen đủi đến mức chọc phải một nhân vật như vậy. Y đã hoàn toàn mất đi ý chí báo thù, chỉ mong được quay lại Trường Thanh Phái thật nhanh, bởi vì ở trước mặt những tu sĩ Hóa Chân này, y cảm thấy như một con kiến.

Kha Vũ Tư không cho Dư Kim Ám cơ hội nói thêm, tiếp tục:

- Diệp Mặc tiền bối là người đến Đông Huyền Châu để bố trí truyền tống trận. Ngươi đã chọc phải Diệp tiền bối, thì không ai có thể cứu được ngươi đâu.

Nói xong, Kha Vũ Tư chỉ tay, phóng ra một đạo ánh sáng đánh vào ngực Dư Kim Ám khiến y không thể di chuyển. Sau đó, Kha Vũ Tư quay sang một tu sĩ Kiếp Biến tầng bảy nói:

- Thương Phi, cậu đem y đi trước. Chờ Diệp tiền bối tới, sẽ xử lý sau.

Thương Phi tiến tới, đưa Dư Kim Ám đến một gian phòng bên cạnh. Dư Kim Ám cảm thấy nhẹ nhõm khi không còn chịu đựng được cảm giác áp lực nữa. Thương Phi cúi đầu nói:

- Xin lỗi Dư môn chủ, ngài chỉ có thể chờ đợi ở đây cho đến khi Diệp tiền bối tới xử lý.

Dư Kim Ám lấy ra một bình ngọc đưa cho Thương Phi và hỏi:

- Anh Thương, chúng ta có chút quen biết, vậy anh có thể cho tôi biết về lai lịch của Diệp tiền bối không?

Thương Phi nhìn bình ngọc, rồi cuối cùng cũng không nhịn được nhận lấy và nói:

- Dư môn chủ, tôi chỉ biết một cách đơn giản. Truyền tống trận từ Đông Huyền Châu đến Nam An Châu đã bị hư hại nghiêm trọng. Diệp tiền bối là tông sư trận pháp cấp chín đến để sửa chữa.

Dư Kim Ám ngây người. Một tông sư trận pháp cấp chín thì vô cùng quý giá, nhưng cũng không thể khiến Kha Vũ Tư phải gọi y là tiền bối. Thương Phi thấy Dư Kim Ám không đáp lời, liền thở dài:

- Dư chưởng môn, Trường Thanh Phái của ngài dù là tông môn tám sao, nhưng ngươi chỉ cần không cẩn thận, Diệp tiền bối có thể san bằng mọi thứ trong chớp mắt. Truyền tống trận của Đông Huyền Châu có thể truyền tống ngọc giản, mà Tích Loan chưởng môn của tông môn chín sao ở Nam An Châu lại là bạn của Trì tiền bối. Trước khi đi Bắc Vọng Châu, Tích Loan đã gửi cho Trì chưởng môn một ngọc giản có nội dung về Diệp tiền bối.

Thương Phi tiếp tục giải thích về những sự kiện gần đây liên quan đến Diệp Mặc. Dư Kim Ám để tâm lắng nghe, hoàn toàn ngỡ ngàng khi biết một tông sư như Diệp Mặc đã tiêu diệt mười một tên tu sĩ Hóa Chân mà không chút khó khăn.

Thương Phi thấy Dư Kim Ám ngồi thừ ra, bèn nói thêm một câu:

- Mấy người Trì tiền bối đang chờ Diệp tiền bối tới, đã chờ hơn một tháng rồi...

Dư Kim Ám càng thêm hoảng sợ. Nếu Diệp tiền bối phát ngôn một câu, chắc chắn hắn sẽ không còn đường sống. Thậm chí cả Trường Thanh Phái cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Trong khi đó, bầu không khí trong linh tức lâu bỗng trở nên nặng nề sau vụ việc của Dư Kim Ám. Trì Phỉ cảm thấy bực bội với tình hình hiện tại, cho rằng Dư Kim Ám là một kẻ mang lại tai họa. Quan hệ của y với Tích Loan cũng không tệ, nhưng y biết rằng Dư Kim Ám đã tự đẩy mình vào nguy hiểm.

Diệp Mặc, giờ đây nổi danh khắp Nam An Châu, không chỉ là một tông sư trận pháp cấp chín mà còn là một Đan Vương cửu phẩm. Hắn đã tiêu diệt nhiều mối đe dọa lớn, và vì điều đó, chẳng ai dám đắc tội với hắn. Trì Phỉ hiểu rằng không có ai dám tìm Diệp Mặc mà gây rối.

Khi Trì Phỉ vẫn còn đang bất an, thì tu sĩ Ngưng Thể bước vào với vẻ mặt khẩn trương và thông báo rằng Diệp Mặc đã tới bên cạnh truyền tống trận để nghiên cứu.

Nghe tin này, Trì Phỉ lập tức dẫn mọi người ra ngoài, tò mò muốn gặp Diệp Mặc. Sau khi Diệp Mặc rời khỏi Tây Lưu Môn, hắn muốn trở về Nam An Châu, biết rằng Lạc Ảnh mong muốn trở về.

Thời điểm Diệp Mặc đến chỗ truyền tống trận, Trì Phỉ đã chào hỏi hắn, nhưng vẫn không thể gọi Diệp Mặc là tiền bối vì tuổi tác. Diệp Mặc thân thiện chào hỏi tất cả mọi người, khác xa với hình ảnh lạnh lùng mà họ đã tưởng tượng.

Trì Phỉ sau đó thuật lại chuyện của Dư Kim Ám cho Diệp Mặc nghe, qua đó Diệp Mặc cũng biết rằng mình đã tha thứ cho một kẻ không biết điều. Thấy sắc mặt Diệp Mặc sầm lại, Trì Phỉ lập tức biết rằng mọi chuyện không đơn giản.

Không chờ Diệp Mặc lên tiếng, Trì Phỉ đã quyết định:

- Dư môn chủ đã phạm phải sai lầm lớn, cần phải xử lý nghiêm.

Trì Phỉ gọi một tu sĩ Hóa Chân tầng hai, ra lệnh thay thế Dư Kim Ám. Diệp Mặc không ngờ Trì Phỉ lại quyết đoán như vậy, nhưng bản thân hắn cũng không muốn nương tay với những kẻ đã tìm đến gây phiền phức.

Cuối cùng, Diệp Mặc bắt đầu sửa chữa truyền tống trận, tuyên bố rằng sẽ tự mình bố trí lại vì chất liệu nơi đây quá kém. Hắn hi vọng mọi tu sĩ sẽ có thể sử dụng truyền tống trận này để tới Nam An Châu trong tương lai, mà không còn gặp phải hạn chế như trước.

Trì Phỉ nhìn thấy Diệp Mặc lấy ra linh mạch cực phẩm, khó tin rằng một tu sĩ như vậy lại có thể bất chấp mang theo tài nguyên quý giá như thế. Những tu sĩ khác thấy Diệp Mặc chuẩn bị cho trận pháp, nhận ra rằng họ không thể giúp gì nhiều. Diệp Mặc đã sẵn sàng để tạo nên một truyền tống trận hoàn toàn mới.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Dư Kim Ám phải quỳ xuống trước áp lực của các tu sĩ Hóa Chân và nhận ra bản thân đã sai lầm khi không tìm hiểu kỹ về Diệp Mặc. Kha Vũ Tư lạnh lùng khẳng định rằng không có ai có thể cứu Dư Kim Ám một khi đã chọc giận Diệp Mặc, một tông sư trận pháp cấp chín. Thương Phi giải thích về sức mạnh của Diệp Mặc, trong khi Trì Phỉ lo lắng về tai họa mà Dư Kim Ám có thể mang lại. Cuối cùng, Diệp Mặc quyết định sửa chữa truyền tống trận để đảm bảo an toàn cho các tu sĩ trong tương lai.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Mặc và Lạc Ảnh trở lại phế tích của Thần Dược Môn, nơi cô gắn bó từ nhỏ. Họ phát hiện có cấm chế, có liên quan đến Tây Lưu Môn, và có thể đang chờ đợi sự trở về của Lạc Ảnh. Đồng thời, ở Phụ thành, Dư Kim Ám báo cáo việc Diệp Mặc giết chết các đệ tử của Trường Thanh Phái, khiến không khí căng thẳng giữa các tu sĩ Hóa Chân. Họ nhận thấy Diệp Mặc không phải là người bình thường và lo sợ cho vận mệnh của tông môn mình.