Sau khi tiến vào Thế giới Trang Vàng, việc đầu tiên Diệp Mặc làm là lấy ra nhẫn trữ vật của tiên nhân áo xanh mà hắn đã đánh bại. Nhẫn chứa khoảng mười nghìn tiên tinh thượng phẩm mà Diệp Mặc đã xem qua, cùng với một số Tiên đan nhất phẩm và nhị phẩm. Những thứ này là điều hắn rất cần, hiện tại hắn còn năm nghìn tiên tinh thượng phẩm nữa, tổng cộng hắn có mười lăm nghìn tiên tinh thượng phẩm. Diệp Mặc dự định sẽ sử dụng số tiên tinh và Tiên đan này để nâng cao tu vi lên Hư Tiên hậu kỳ trước khi tính tiếp.
Hắn ngay lập tức gắn bảy miếng tiên tinh thượng phẩm lên trận bàn thời gian. Với những tiên tinh này, tốc độ vận hành và thời gian sử dụng của trận bàn sẽ kéo dài hơn nhiều so với tiên tinh hạ phẩm. Lợi ích mà Diệp Mặc có được khi hấp thụ linh khí dày đặc từ tiên tinh thượng phẩm rất lớn. Hắn không hề biết rằng thiên chủ của Văn Cử Thiên đang điên cuồng tìm kiếm hắn, trong khi hắn đã hoàn toàn chìm vào trạng thái bế quan. Mỗi viên Tiên đan hắn đều được tiêu thụ nhanh chóng và Diệp Mặc không lo lắng về tác dụng phụ. Hắn quyết định sẽ tận dụng triệt để những tiên tinh và Tiên đan này để đạt được Hư Tiên hậu kỳ. Sau khi đạt được cảnh giới đó, hắn mới có thể tìm kiếm các tiên thành cao cấp hơn để kiếm sống.
Hắn còn bố trí một trận pháp tự động để cung cấp thêm tiên tinh cho trận bàn thời gian, vì vậy hắn không cần lo lắng đến việc hết tiên tinh. Thời gian trong trận bàn trôi qua rất nhanh, và chân nguyên của Diệp Mặc dần chuyển hóa thành tiên nguyên, sắp đạt tới một cảnh giới mới.
Sau nhiều năm tu luyện, một viên tiên tinh lại vỡ vụn trong tay hắn. Khi hắn phát hiện đan dược và tiên tinh đã hoàn toàn cạn kiệt, cảm giác thất vọng tràn ngập. Kỳ vọng và thực tế luôn có một khoảng cách. Mặc dù đã tiêu tốn nhiều tài nguyên, nhưng hắn vẫn chỉ đạt tới cảnh giới Hư Tiên trung kỳ, trong khi đáng lẽ ra phải là Hư Tiên hậu kỳ.
Diệp Mặc nhận ra rằng nếu là một tu sĩ bình thường với số tài nguyên này, có thể đã tu luyện tới Kim Tiên rồi. Hắn biết rằng để lên Hư Tiên hậu kỳ, hắn cần một lượng tài nguyên lớn hơn rất nhiều. Hắn thở dài, tự nhủ cần phải đi tìm việc làm. Hắn đã tu luyện được gần một trăm năm trong trận bàn, và giờ là lúc phải rời khỏi đây.
Thuần Khẩu Tiên Trạm ở Văn Cử Thiên là nơi tu sĩ tập trung để đi tìm kiếm tài nguyên tu luyện. Dù không phải là thành phố nhộn nhịp, nhưng so với cuộc sống bế quan của Diệp Mặc, nơi này đã rất sôi động. Khi hắn đến, một tu sĩ Hư Tiên vui vẻ lại gần hỏi hắn có muốn đi Tiên thuyền không. Diệp Mặc không biết mình nên đi đâu, chỉ biết muốn rời khỏi Bỉ Dực tiên thành càng sớm càng tốt.
Tu sĩ nọ thông báo giá vé đi Hòa Y tiên thành là mười ngàn tiên tinh thượng phẩm, khiến Diệp Mặc cảm thấy xấu hổ vì không đủ tiền. Hắn đã tiêu tốn gần hết tài sản của mình rồi. Quyết định không đi Tiên thuyền, hắn sẽ sử dụng pháp bảo phi hành để tìm kiếm tài nguyên dọc đường. Hắn lo lắng rằng Giác Hồn Tảo quan trọng mà hắn sở hữu có thể bị phát hiện, dẫn đến rắc rối lớn.
Trong khi đó, hắn nghe thấy một cuộc trao đổi cấp bách giữa hai tu sĩ Hư Tiên hậu kỳ về vấn đề luyện đan. Một trong số họ mong muốn nhờ Phùng đan sư luyện chế một lò đan nhưng bị từ chối. Diệp Mặc thấy cơ hội nên tiếp cận chàng trai và đề nghị giúp đỡ, tự nhận mình là một Tiên đan sư. Dù lòng hồi hộp vì chưa bao giờ luyện chế Tiên đan, nhưng hắn hy vọng có thể giúp đỡ chàng trai này và kiếm chút tài nguyên cho mình.
Diệp Mặc sau khi vào Thế giới Trang Vàng bắt đầu sử dụng nhẫn trữ vật của tiên nhân đã bị đánh bại. Mặc dù áp dụng nhiều tài nguyên nhưng hắn chỉ đạt được Hư Tiên trung kỳ, không như mong đợi. Rời khỏi trạng thái bế quan, hắn tới Thuần Khẩu Tiên Trạm để tìm tài nguyên, nhưng thiếu tiền đi Tiên thuyền. Cuối cùng, hắn quyết định giúp đỡ một tu sĩ khác trong việc luyện chế Tiên đan với hy vọng kiếm thêm tài nguyên.
Diệp MặcTu sĩ Hư TiênTiên nhân áo xanhThiên chủ Văn Cử ThiênPhùng đan sư