- Cô có thể nói cho tôi một chút về Giác Hồn Vực được không? Tại sao nơi đó lại có liên quan đến Giác Hồn Tảo?
Diệp Mặc chợt nghĩ không biết có mối quan hệ nào giữa Hải Giác mà hắn đã từng bước vào và Giác Hồn Vực hay không.
Chân Băng Du đáp:
- Nghe nói trong thời kỳ Viễn Cổ, Tiên Giới đã xuất hiện một tuyệt thế đại năng có tên là Mộ Vô Song. Mộ Vô Song là người có tính cách kỳ quái, không thích náo nhiệt nhưng lại rất thích chuyện nam nữ, đó là điểm mà tôi thấy cậu giống y nhất.
Diệp Mặc lạnh lùng cười:
- Nếu Mộ Vô Song đã thích chuyện ‘Túi da’, thì có lẽ hắn không thể trở thành một đại năng lớn được. Nhưng tại sao hắn vẫn trở thành một đại năng?
Chân Băng Du dường như không để ý đến sự châm chọc của Diệp Mặc, vẫn bình thản nói tiếp:
- Chính vì khuyết điểm này mà hắn không thể thành công lên hàng đại năng đỉnh cấp, và cuối cùng phải gánh chịu kết cục thảm khốc.
Nói xong, cô không tranh luận nữa mà tiếp tục kể:
- Mộ Vô Song có mười tám phi tử, mỗi người đều là thiên kiều bá mỵ, những cô gái đẹp tuyệt sắc. Y cũng là một người đa tình, luôn nuông chiều mỗi một cô gái. Rồi có ngày, y nhận được lời mời của Vị Phong Tiên Đế, Thiên Chủ của Thanh Vi Thiên - đệ nhất Thiên Vực trong 'Ba mươi ba Thiên Vực'. Dù không phải là người mạnh nhất, nhưng Mộ Vô Song vẫn nể mặt mà dẫn theo mười tám phi tử đến gặp.
- Khi đó, Vị Phong Tiên Đế không chỉ mời Mộ Vô Song mà còn mời các Thiên Chúa của mười một Thượng Thiên Vực khác. Mười một người này đều là Tiên Đế và hội họp cực kỳ nhộn nhịp, khách và chủ đều vui vẻ. Tuy nhiên, chuyện không thể kiểm soát đã xảy ra khi buổi tiệc gần kết thúc.
Chân Băng Du làm Diệp Mặc thêm tò mò:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Sau buổi yến tiệc, Vị Phong Tiên Đế đã dẫn khách tới một khu vườn để ngắm hoa. Vấn đề phát sinh ở chỗ khu vườn này. Tại đây, Mộ Vô Song đã nhìn thấy cô gái mà y không thể quên, chính là người y yêu thích nhất trước khi thành Đại Tiên. Thế nhưng, cô gái lại đột ngột mất tích và y không thể tìm được. Y thật không ngờ cô ấy lại xuất hiện trong khu vườn này, mà còn là phi tử của Vị Phong Tiên Đế. Mặc dù có tính cách kỳ quái, nhưng Mộ Vô Song lại chung tình. Không suy nghĩ đến hậu quả, y đã lao đến gặp nữ tiên ấy, thậm chí xông vào hậu viện của Vị Phong Tiên Đế và hỏi “Tại sao?”.
Chân Băng Du thở dài, lắc đầu. Rõ ràng cô cho rằng Mộ Vô Song đã hành động quá ngông cuồng.
Trong lòng Diệp Mặc cũng đã có chút hiểu ra. Hành động của Vô Song Tiên Đế thực sự quá táo bạo. Dám xông vào hậu viện của Vị Phong Tiên Đế và dám níu kéo một phi tử của ông ta, hậu quả chắc chắn sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng lúc này, Diệp Mặc lại tự hỏi nếu là mình, lúc đó có thể bình tĩnh được không? Nếu một ngày nào đó gặp Mục Tiểu Vận ở nơi nào đó, liệu hắn có giữ được bình tĩnh? Hắn rùng mình. Hắn không biết tại sao lại nghĩ đến những điều này, nhưng hắn hiểu rằng với tính cách của mình, chắc chắn không thể giữ được sự tỉnh táo ở tình huống như vậy. Dù có biết hậu quả ra sao, hắn cũng sợ rằng bản thân không thể bình tĩnh.
- Vậy thì sau đó họ đã đánh nhau sao?
Diệp Mặc thở dài hỏi.
Chân Băng Du gật đầu:
- Lúc đó chưa xảy ra đánh nhau ngay, nhưng Vị Phong Tiên Đế vô cùng tức giận. Y mời Mộ Vô Song đến để gặp mặt, nhưng lại thấy Mộ Vô Song đùa giỡn phi tử của mình, điều này không thể chấp nhận với bất kỳ ai, nhất là với một Thiên Chủ. Mặc dù những Tiên Đế còn lại đã cố gắng khuyên giải, nhưng sự tức giận của Vị Phong Tiên Đế vẫn khó lòng nguôi ngoai. Cuối cùng, Mộ Vô Song vẫn cần phải bồi thường cho Vị Phong Tiên Đế.
- Nếu lúc đó Mộ Vô Song chịu bồi thường một chút thì có lẽ chuyện này đã chấm dứt. Nhưng thật bất ngờ là Mộ Vô Song nhất định phải hỏi cho rõ lý do nữ tiên kia lại như vậy. Vị Phong Tiên Đế đã phẫn nộ và yêu cầu Mộ Vô Song phải để lại tất cả mười tám phi tử, nếu không thì không thể kết thúc mọi chuyện. Kết quả là hai bên đã xảy ra đại chiến.
Diệp Mặc bỗng cười lạnh:
- Vị Phong Tiên Đế và mười một Tiên Đế còn lại khi mời Mộ Vô Song, họ chẳng lẽ không biết nữ tiên kia từng là người của Mộ Vô Song sao? Nếu có biết, sao vẫn còn dẫn Mộ Vô Song đến khu vườn để y tình cờ gặp được? Có thể họ đã tính toán từ trước?
Chân Băng Du liếc nhìn Diệp Mặc rồi nói:
- Nếu cậu dám nói điều này trước mặt người khác, tôi không dám đảm bảo cậu sẽ sống quá ba năm.
Diệp Mặc hiểu rằng Chân Băng Du có ý tốt, nên không phản bác.
Thấy Diệp Mặc không phản đối, Chân Băng Du thở phào rồi nói tiếp:
- Vì lý do thuộc về phía Vị Phong Tiên Đế, nên khi chiến tranh nổ ra, mười vị Tiên Đế còn lại đều đứng về phía Vị Phong Tiên Đế để đối phó với Mộ Vô Song.
Trong lòng Diệp Mặc cảm thấy chấn động. Nếu cần liên hợp đối phó, thì có nghĩa là Mộ Vô Song thật sự rất có khả năng, nếu không thì chẳng cần phải hợp lực như vậy.
- Trận chiến đó kinh thiên động địa, ánh sáng nhật nguyệt cũng không còn. Từ Thanh Vi Thiên đánh ra hư không, từ hư không đến Trung Thiên Vực, rồi đến Hạ Thiên Vực. Các tinh cầu trong hư không cũng bị hủy diệt không ít. Nếu không phải trận chiến diễn ra trong hư không, có thể cả các Thiên Vực cũng sẽ bị tiêu diệt. Mặc dù Mộ Vô Song chưa thành tựu Vô Thượng Đại Đạo, nhưng tu vi của y đúng là phi phàm. Mười mấy người liên thủ nhưng vẫn không thể ngăn cản được y, Mộ Vô Song đã tiêu diệt chín Tiên Đế trước khi bị trọng thương và trốn vào Hỗn Độn Tinh Vực.
Chân Băng Du nói đến đây, khiến Diệp Mặc hoảng sợ:
- Cô nói Mộ Vô Song ở trong Hỗn Độn Tinh Vực sao?
- Đúng thế, trước đó y không còn cách nào khác nên đã trốn tới Hỗn Độn Tinh Vực. Nhưng Vị Phong Tiên Đế và các Tiên Đế còn lại khi đuổi theo cũng đều bị thương nặng. Họ biết rằng Mộ Vô Song hẳn đã chết, vậy nên không muốn vào Hỗn Độn Tinh Vực để chịu chết như y. Bởi vì lúc đó Hỗn Độn Tinh Vực rất khác so với bây giờ. Vào Hỗn Độn Tinh Vực ngày đó gần như là tự sát, kể cả Tiên Đế cũng vậy, chưa nói đến khi Mộ Vô Song đang bị thương nặng.
Chân Băng Du trả lời.
- Vậy Mộ Vô Song xác thực đã chết sao?
Diệp Mặc hỏi tiếp.
Chân Băng Du gật đầu:
- Có lẽ là đã chết, bởi vì hơn trăm ngàn năm sau, một vài Tiên Đế cùng nhau vào Hỗn Độn Tinh Vực truy tìm, lần thứ hai vào Giác Hồn Vực thì đã phát hiện ra di hài của Mộ Vô Song. Giác Hồn Vực cũng chính là tiểu thế giới của Mộ Vô Song biến thành. Có người nói trong Giác Hồn Vực có truyền thừa của Mộ Vô Song. Chính vì điều này, nhiều tiên nhân trong suốt nhiều năm qua đã muốn vào Giác Hồn Vực tìm kiếm truyền thừa, nhưng thực tế chưa bao giờ có ai thành công. Sau đó, Giác Hồn Vực dần dần trở thành nơi rèn luyện thần thức tốt nhất, và câu chuyện về Mộ Vô Song bị lãng quên, nhưng Giác Hồn Vực vẫn tồn tại.
- Còn Giác Hồn Tảo tại sao xuất hiện?
- Ban đầu, một số người tìm được Giác Hồn Tảo trong Giác Hồn Vực. Nhưng theo thời gian, số lượng người đến Giác Hồn Vực để thí luyện càng nhiều, nên số người tìm thấy Giác Hồn Tảo càng ít. Hơn nữa, nguy hiểm trong Giác Hồn Vực quá lớn, nên ngày càng ít người dám đi vào. Mãi đến vài chục ngàn năm sau mới có người mang Giác Hồn Tảo từ Tu Chân Giới đến.
- Có phải ở Giác Hồn Vực rất dễ mất mạng không?
- Đúng vậy, hồi đầu tỷ lệ người mất mạng ở Giác Hồn Vực lên tới hơn một nửa, nhưng từ khi phát hiện Giác Hồn Tảo thì tỷ lệ này càng tăng. Mặc dù sau này có giảm chút ít, nhưng nơi đó chủ yếu chỉ rèn luyện thần thức, vì vậy người đến Giác Hồn Vực ngày càng ít.
- Vậy có phải Mộ Vô Song có thứ gì đặc biệt quý giá không?
- Ngoài tiểu thế giới mà mọi người biết, y còn được cho là có một ‘Chân linh thế giới’. Sau khi vào Hỗn Độn Tinh Vực, ‘Chân linh thế giới’ của y cũng biến mất.
- Tại sao Mộ Vô Song có thể tự một mình đối phó nhiều Tiên Đế như vậy?
- Bởi vì Mộ Vô Song sở hữu công pháp thần thức đỉnh cấp. Dù người khác có tu vi Tiên Đế như y, nhưng dưới sức công kích thần thức của y, cũng phải tìm cách mà trốn chạy.
- Hóa ra là như vậy.
Diệp Mặc gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ nguyên nhân Mộ Vô Song bị tính kế. Công pháp thần thức vô thượng, đây thực sự là bảo bối đại sát khí. Hắn chỉ thông qua loại công kích thần thức của một con yêu thú cấp thấp mà đã có thể khiến nhiều tu sĩ cùng cấp không làm gì được hắn, vậy công pháp thần thức đỉnh cấp của Mộ Vô Song chắc hẳn phải khiến nhiều người phải ganh tị. Hơn nữa, Mộ Vô Song còn sở hữu ‘Chân linh thế giới’.
‘Chân linh thế giới’ tuy rằng kém hơn ‘Hỗn Độn thế giới’, nhưng mạnh hơn rất nhiều so với tiểu thế giới. Trong ‘Chân linh thế giới’ của một đại năng, người có tu vi cao nhất là Hóa Chân vẫn có thể tồn tại. Nếu như đại năng đó cho phép, tu sĩ Hóa Chân có thể trực tiếp phi thăng lên Tiên giới, vượt qua ‘Chân linh thế giới’.
Có thể thấy, Vị Phong Tiên Đế này là một kẻ rất âm hiểm, chỉ không biết cuối cùng y có thực hiện được mục đích của mình hay không.
- Vị Phong Tiên Đế còn sống hay không?
Trong lòng Diệp Mặc cảm thấy khó chịu với Vị Phong Tiên Đế này. Một người âm hiểm như vậy sống sót chỉ gây họa. Hay có lẽ hắn cảm thấy Mộ Vô Song có chút giống mình, nên cảm thấy đồng tình.
Chân Băng Du nhìn Diệp Mặc rồi nói:
- Vị Phong Tiên Đế được coi là có uy vọng lớn nhất trong ‘Ba mươi ba Thiên Vực’, vậy cậu nghĩ y có còn sống không? Một trăm ngàn năm trước, Vị Phong Tiên Đế vẫn còn tự mình vào Giác Hồn Vực điều tra. Mười tám phi tử của Vô Song sau khi biết Mộ Vô Song đã chết, toàn bộ đều mất tích. Có người nói họ đã tự sát, có người thì cho rằng một phần đã tự sát, và một số khác thì đã chạy trốn.
- Còn vị tiên nữ đã gây ra xung đột này thì sao?
- Tôi làm sao biết được?
Chân Băng Du liếc mắt nhìn Diệp Mặc rồi tiếp tục:
- Tôi không muốn nói về chuyện riêng của mình, mà có một chuyện khác. Khi cậu còn ở Viễn Tinh Ổ, có phải đã thấy mấy nghìn tiên nhân của Cực Phong Thiên đi thí luyện không?
- Đúng, tôi có nhìn thấy, sao vậy?
Diệp Mặc gật đầu.
- Họ chính là đến Giác Hồn Vực để thí luyện. Khi tôi còn ở tầng một, đã nghe hai đệ tử nói chuyện với nhau rằng họ muốn vào Giác Hồn Vực tìm kiếm di tích của Vô Song Tiên Đế.
Chân Băng Du cho biết.
Diệp Mặc hoang mang hỏi lại:
- Không phải cô đã nói rằng sau khi Giác Hồn Vực mở ra không lâu, đã có rất nhiều người muốn vào tìm kiếm di tích của Vô Song Tiên Đế rồi sao? Đến giờ vẫn chưa có ai tìm thấy.
Chân Băng Du nhíu mày nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ là không biết vì sao lần này người của Cực Phong Thiên lại hành động như vậy. Tôi cũng định đi xem, nhưng sau đó gặp cậu, lại mất thời gian tu luyện đến giờ. Giác Hồn Vực là nơi bước vào sẽ bị áp chế thần thức, cho nên các tiên nhân đều dùng mọi cách để mở rộng thần trí. Khi thần trí được mở rộng, cũng có nghĩa là thần thức đã tiến bộ không ít. Vì vậy, Giác Hồn Vực thực sự là nơi tốt nhất để rèn luyện thần thức.
Diệp Mặc không do dự nữa, nói ngay:
- Chúng ta sẽ đến Giác Hồn Vực ngay bây giờ.
Chương truyện này kể về những câu chuyện liên quan đến Giác Hồn Vực, một nơi đầy bí ẩn và rủi ro, gắn liền với truyền thuyết của Mộ Vô Song - một đại năng có tài năng vượt trội nhưng kém may mắn. Diệp Mặc và Chân Băng Du thảo luận về mối quan hệ giữa Giác Hồn Vực và Mộ Vô Song, bên cạnh đó là những nguy hiểm khi bước vào nơi này. Họ cũng khám phá những bí mật về 'Chân linh thế giới' và Giác Hồn Tảo, cùng với quyết định mạo hiểm vào Giác Hồn Vực để tìm kiếm di tích của Mộ Vô Song.
Trong chương này, Diệp Mặc cuối cùng cũng đạt được Niết Bàn thành công sau ba ngày dưỡng sức. Linh hồn và cơ thể của hắn hoàn thiện, và sức mạnh của hắn được nâng cao đáng kể. Hắn rất vui mừng và muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này với Chân Băng Du. Mặc dù có một vài bất đồng giữa hai người, nhưng họ vẫn quan tâm đến sự tiến bộ của nhau trong tu luyện. Chương khắc họa sự phát triển qua những lần giao tiếp và những áp lực mà họ phải đối mặt trong Hỗn Độn Tinh Vực.
Giác Hồn VựcMộ Vô SongTiên ĐếChân linh thế giớiGiác Hồn TảoTiên Đế